Tại cửa xuất hiện một cô gái nhỏ siêu cấp đáng yêu, một thân y phục hàng ngày đơn giản, mái tóc dài vàng sáng rạng rỡ cuốn thành từng lọn nhỏ một cách tự nhiên, cả người đều mỹ miều đáng yêu như là trẻ con. Đây là cô gái có da thịt trắng hồng sáng ngời sức sống duy nhất mà Vương Tranh gặp qua, cả người đều lộ ra một loại khoan khoái nhẹ nhàng, đôi mắt to ngây thơ nháy mắt hấp háy một cái, trong suốt như một dòng nước suối, chỉ sợ không có người có thể chán ghét.
An Cát Lợi nhíu nhíu chân mày, tên nhóc này thật không biết tốt xấu, đổi một chỗ khác, phải giáo huấn hắn một chút, cũng dám nói xấu Lâm Hồi Âm.
Vương Tranh cảm thấy không có gì, ước gì Lâm Hồi Âm đuổi hắn đi nhưngđáng tiếc là, bé gái cũng không có dây dưa ở vấn đề này.
- Lâm tiểu thư, xin hỏi ngươi cảm thấy hứng thú đối với cái gì, chúng ta phụ trách mang ngươi đi tham quan.
Người thật thì xem càng dễ thương hơn so với trên TV. Đáng yêu quá, thật muốn ôm vào trong ngực.
Lâm Hồi Âm cười ngọt ngào:
- Chị Tử Tô, gọi ta Hồi Âm là được rồi, ta đối với thứ gì cũng cảm thấy hứng thú, bình thường mọi người chơi cái gì, ta liền chơi cái đó.
Một tiếng chị Tử Tô này thiếu chút nữa làm Diệp Tử Tô mềm cả người, liền nắm lấy tay của Lâm Hồi Âm líu ríu tán lên.
Vương Tranh yên lặng sờ cái mũi, xong rồi, ở trong ấn tượng của hắn, Diệp Tử Tô làm việc vô cùng bình tĩnh. Không nghĩ tới cũng có một mặt mơ hồ như vậy, một tiếng chị liền chinh phục nàng.
Một bên cô gái bảo vệ kia nhìn hắn bằng ánh mắt không tốt nha. Vương Tranh cũng không muốn hướng lên trên để bị đâm chọt, một người im lặng chờ, mấy cô gáy này nói chuyện là tốt rồi, tìm thêm hắn để làm gì. Nghĩ lại sự uy hiếp của đám cầm thú trong phòng ngủ, Vương Tranh còn cần phải tiếp tục kiên trì.
Khi nói chuyện hai nàng thỉnh thoảng còn cười rộ, thường thường còn nhìn qua Vương Tranh vài lần, Diệp Tử Tô cũng không biết nói gì lại chọc cho Lâm Hồi Âm không ngừng cười rộ. Vô luận nam nữ đều khó có thể ngăn được lực sát thương của cô gái nhỏ đáng yêu này, huống chi Lâm Hồi Âm lại là thần tượng của Diệp Tử Tô, Vương Tranh có thể tưởng tượng, ngắn ngủn trong chốc lát, những gì liên quan đến bản thân mình đều bị Diệp Tử Tô bán hết.
- An Cát Lợi, ta muốn cùng chị Tử Tô đi ra ngoài một chút, ngươi không cần đi theo.
- Tiểu thư, chức trách của ta là bảo vệ an toàn của ngươi.
Nói xong còn vô cùng đối địch nhìn lướt qua Vương Tranh.
Xem ra cô gái này rất mang thù, Vương Tranh vô tội trúng đạn.
- Yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt.
Nói xong nhanh chóng cuốn gọn mái tóc trên đầu, trên mặt lại đeo lên một bộ mắt kính thật to, lập tức che đi gần phân nửa, sau đó mang thêm một cái mũ, ai cũng không nhìn ra được.
An Cát Lợi vẫn quật cường như cũ ,lắc đầu:
- Ta sẽ ở xa mà xem.
Lâm Hồi Âm cũng không có cách khác, chỉ có thể đáp ứng, ba người chuồn đi ra từ cửa sau, cửa chính có một đống lớn phóng viên đang cắm chốt ở đó.
Vừa ra khỏi cửa thôi cũng làm Lâm Hồi Âm vui vẻ, tuy rằng danh tiếng vô cùng lớn, nhưng ở Địa Cầu nàng vẫn có thể thả lỏng, không giống ở Aslan, đi đến chỗ nào đều có người nhìn chằm chằm, muốn hít thở một chút không khí tự do đều khó.
- Vương Tranh, ca khúc của ta không dễ nghe sao?
Lâm Hồi Âm thật sự hỏi.
Vương Tranh ngẩn ngơ, bé gái đáng yêu này còn thật sự quan tâm lời vừa rồi:
- Cũng không phải không dễ nghe, ta có vẻ thiên về các ca khúc có cảm xúc , giống như Not AfraID cũng rất có lực a.
Diệp Tử Tô còn chưa kịp kéo Vương Tranh, hắn đã phun hết ra, dù sao hắn không hề sợ đắc tội vị đại tiểu thư này, nếu mà đuổi hắn đi thì rất tốt.
- Hồi Âm, ngươi đừng nghe hắn, Vương Tranh không có tế bào âm nhạc, hắn chỉ là một cái tên cuồng chiến đấu, ngươi cảm thấy hứng thú đối với cái gì?
- Rất nhiều nha, ta muốn biết sinh viên Địa Cầu bình thường chơi cái gì, ta nghe nói các ngươi cũng thích chơi bóng rổ, bóng chày?
Lâm Hồi Âm hiếu kỳ hỏi.
Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô hai mặt nhìn nhau, cái gì mà gọi chúng ta cũng thích, mấy môn thể thao này đều được truyền đi từ trên Địa Cầu a.
- Ta có thể đi xem không?
- Có thể.
Diệp Tử Tô tự nhiên là nói gì cũng đồng ý rồi, hơn nữa Hồi Âm thấy thế nào cũng giống như một em gái nhỏ nhắn đáng yêu, tính cách lại tốt hơn rất nhiều nếu so với mấy ngôi sao ưa tỏ vẻ ta đây.
Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô không có cách nào để mang Hồi Âm về trường học của mình, rất chói mắt, cách học viện Chiến Thần không xa là Đại Học Thượng Kinh, cũng là một trong các trường Đại Học tốt nhất trên Địa Cầu, đương nhiên không phải là loại hình học viện quân sự.
Luận quy mô, Đại Học Thượng Kinh to gấp năm lần so với học viện Chiến Thần, tổng hợp lại thực lực cường đại, Diệp Tử Tô ngựa quen đường cũ, hiển nhiên cũng là thường xuyên đi qua, Vương Tranh có chút đổ mồ hôi, hắn cũng không biết có nơi như thế này, dù gì bản thân mình cũng là người Thượng Kinh a.
Ba người không đi bằng xe riêng, mà là ngồi xe bus của hệ thống giao thông công cộng trong thành thị, đây là yêu cầu của Hồi Âm, làm cho tan biến giấc mộng của người nào đó muốn đi nhờ xe.
Vốn tưởng rằng Diệp Tử Tô căn bản không làm thẻ sử dụng phương tiện giao thông công cộng , ai ngờ trong điện thoại của nàng cũng có thẻ sử dụng để nhập vào.
Nhìn Vương Tranh mở to hai mắt nhìn mình, Diệp Tử Tô mỉm cười:
- Làm gì nhìn người ta như vậy, chẳng lẽ ta không thể làm thẻ sử dụng xe bus sao?
Bạn học Vương có điểm xấu hổ:
- "Khụ khụ, ta cho rằng người giống như các ngươi chưa bao giờ ngồi các loại phương tiện này.
- Ngươi nói ta cùng Nhạc Tinh sao, quen biết chân chính một cũng người không thể chỉ nhìn mặt ngoài!
Diệp Tử Tô rất có ẩn ý nói.
Lúc này Lâm Hồi Âm bỗng nhiên giữ chặt bàn tay của Diệp Tử Tô:
- Chị Tử Tô, tòa nhà kia trông rất nổi bật, là nơi chế tạo ra chiến sĩ robot sao?
Trên đỉnh tòa nhà có một chữ OMG cực lớn.
Tử Tô mỉm cười:
- Đúng vậy, Hồi Âm cũng có hứng thú đối với robot sao?
- Trước kia không có, gần đây nhìn ghi hình đánh nhau của một tên Khô Lâu kỳ quái, bộ dáng chơi đùa trông rất hay.
Hồi Âm nói.
Vương Tranh sờ sờ cái mũi. Cái gì tên là Khô Lâu kỳ quái, đi chỗ nào có thể tìm được người đứng đắn như thế.
- Khô Lâu ở khu vực Địa Cầu rất được hoan nghênh, rất nhiều người đều đăng ký trực tiếp nhìn hắn chiến đấu, nghe nói số lượng VIP đã mau chóng tiếp cận con số ...
Diệp Tử Tô cũng rất thích, dường như mỗi một trận đấu, các nữ sinh trong phòng đều tụ tập, dù sao trong nhà nàng cũng chế tạo cùng sữa chữa robot.
Lâm Hồi Âm cười mà không cười nhìn Vương Tranh, bạn học Vương cảm thấy cổ chợt lạnh, ánh mắt của bé gái này rất linh động và cổ quái.
Rốt cuộc cũng đứng ở trước Đại Học Thượng Kinh, nghe nói cổng chính một trường học giáo cũng tương đối có chú ý, cổng chính của Đại Học Thượng Kinh tuyệt đối có thể dùng cấp bậc cao to khí thế để hình dung, trải qua vài lần sửa chữa lại, cũng là đại biểu Đại Học, người bên ngoài ở gần nhìn vào khẳng định cũng bị kinh sợ một chút.
a đi đi.