- Cút một bên đi, em không ăn, bạn học Vương Tranh đừng khách khí với tên mập này.
Nghiêm Tiểu Tô nháy mắt như bị sét đánh:
- Tên mập... Anh? Anh béo lắm sao?
- Anh đang phát triển theo hình cầu!
Nghiêm Tiểu Tô sợ tới mức sờ sờ bụng, gần nhất cuộc sống quá tốt, đúng là càng ngày càng mập ra a
Kỳ thật ở nơi xa xôi như vậy gặp được người cùng quê là một chuyện thật vui vẻ, nhưng dường như đối phương tỏ ra vẻ thật sự cao xa, Diệp Tử Tô cùng mấy người Vương Tranh cũng không muốn dùng mặt nóng dán mông lạnh. Có thể ở Lilan Calos làm quan ngoại giao, quả thật thuộc loại tinh anh trong xã hội. Thuộc xã hội thượng tầng, khó trách ngay cả Diệp Tử Tô đều có điểm khinh thường.
Mặc dù có nhạc đệm nho nhỏ, nhưng mà thức ăn lại rất ngon, bốn người cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, bữa tối mọi người đều ăn rất tận hứng.
Màn đêm hạ xuống, cuộc sống hạnh phúc ở Lilan Calos chỉ vừa mới bắt đầu. Trên thực tế, tuy rằng đây là hành tinh hành chính, nhưng những thứ giải trí ở nơi này đều là cao cấp nhất. Dù sao tập trung cao tầng của các quốc gia, cái gì cũng không thiếu, hơn nữa đãi ngộ cũng tốt nhất, chỉ nhìn ngươi có đủ cấp bậc để hưởng dụng hay không.
Trở lại biệt thự, Tiếu Phỉ cũng mới trở về, trên mặt mang theo nụ cười, thực nghiệm thành công tìm được cửa để đột phá, trao đổi với các phương diện khác cũng càng thêm thuận lợi, hiển nhiên ở trong quá trình trao đổi với bạn bè, không hề thiếu thu hoạch.
Diệp Tử Tô mang đến đoàn đội. Cũng đều đi theo Tiếu Phỉ, lúc này liền cùng Diệp Tử Tô báo cáo tình huống.
- Các ngươi tán gẫu, chúng ta đi trên lầu xem sao trời, bầu trời Lilan Calos, nghĩ thôi cũng cảm thấy lãng mạn.
Nghiêm Tiểu Tô lôi An Mỹ đi lên lầu hưởng thụ thế giới của hai người. Màn đêm là thời điểm tình lữ thân thiết nhất, hiển nhiên không có người đi để ý tới bọn họ.
Thật ra Vương Tranh có chút hối hận để cho bọn họ đi lên, hai người kia nên nhốt trong một cái lồng sắt ,nhốt suốt một mùa hè, xem hai người còn có thể anh anh em em như vậy hay không.
Tiếu Phỉ nói nói với Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô:
- Đúng rồi, buổi tối ngày mai có một bữa tiệc, là cô cùng vài ông bạn già tổ chức, Vương Tranh cùng đi với cô, đều là những người có quyền uy trong các lĩnh vực, cũng có đệ tự của bọn họ.
Nói xong nhìn thoáng qua Vương Tranh đang mặt nhăn mày nhíu:
- Tử Tô, lát nữa kéo tên nhóc này đi ra ngoài chọn một bộ quần áo thật tốt, nhớ ghi hóa đơn.
Nghe như lời của Tiếu Phỉ, buổi tiệc này rất lớn, hẳn là sẽ có không ít nhà khoa học nổi danh trình diện, cũng không chỉ trong giới Vật Lý, giải thưởng cống hiến khoa học kỹ thuật, các học viên được thưởng trong các lĩnh vực tự nhiên cũng sẽ xuất hiện lộ mặt gặp gỡ. Đồng thời, cũng là vì đun nóng cho giải thưởng Nobel của Ngân Hà vào ba tháng sau.
- Yên tâm đi, giao cho em.
Diệp Tử Tô cười nói, Vương Tranh ở một bên hoàn toàn bất lực không có quyền quyết định.
Thói quen chọn quần áo của Diệp Tử Tô quả thật làm cho Vương Tranh e ngại nha, cho dù đối mặt lớp lớp chủng tộc trùng Zagora cũng không bị tàn phá đến như vậy, Diệp Tử Tô cũng là buồn cười:
- Xem hình dạng của ngươi, quần áo ta có thể tự chọn, không cần ngươi đi nữa, đối diện có chỗ nghỉ ngơi, lát nữa chúng ta điện thoại liên hệ.
- Tử Tô, ngươi thật sự là cứu tinh a.
Vương Tranh té chạy, cảm giác đi dạo phố lâu thêm chút nữa chỉ số thông minh đều sẽ giảm sút, tế bào vận động cũng trở nên máy móc.
Toàn bộ khu vực công cộng trừ có thương trường quán cà phê các địa phương phổ biến, còn có một chút nơi thật đặc biệt, theo địa phương khác chưa thấy qua nơi như thế.
Trong đó có cửa hàng "Du Già" mặt tiền tạo hình cổ quái giống cái ông lão tương đối khoa trương, chiêu bài bắt mắt bên dưới có một hàng chữ: Trị số gien thấp hơn miễn vào.
Bảng hiệu kiểu này. Quả thật là vẽ mặt trần truồng a.
Là Lilan Calos thì có thể chảnh như vậy sao, hắn còn muốn vào xem một chút.
Vương Tranh vừa muốn đẩy ra cửa của quán Du Già, liền nhìn thấy một màn hình bắn ra, một chuỗi công thức hiện ra, là mật mã vào cửa.
- Trong ’ giải đáp, trả lời chính xác thì được vào, nếu không biết thì hãy rời đi trong vòng s , bằng không sẽ gặp điện giật, cám ơn đã phối hợp.
Bạn học Vương ngây người, gấu nha, phải trâu bò đến cỡ nào mới dám làm kiểu này, người nào ở trong này mở quán?
Quan trọng là mở ở Lilan Calos, chẳng lẽ không có đại gia, quan lớn nào san bằng cái quán nhỏ này sao?
Nhìn người đi tới đi lui, dường như không có ý san bằng cái quán này, xem ra tố chất cùng lực nhẫn nại của người ở nơi này là rất cao.
Nhưng mà không bao gồm hắn!
Trị số gien là nỗi đau trong lòng bạn học Vương nha, hắn muốn vì tất cả những người trị số gien không đủ chứng minh một chuyện, ... Ít nhất giờ phút này, cùng cũng là một cấp bậc.
Cũng chính là một phép toán phân tích chiều không gian thứ năm trong số học trụ cột đơn giản, cần chút tâm tính, bạn học Vương cũng chỉ cần đúng s.
Đưa vào đáp án, màn hình biến mất, cửa kêu “Két” một tiếng rồi mở ra, lọt vào tai chính là tiếng mắng nổ vang.
- Lão Mục, hôm nay không tiêu diệt ngươi, ta cùng họ với ngươi!
- Gail, ngươi đã sớm mang họ của ta, trở về luyện thêm một trăm năm đi!
Hai ông lão tóc bạc, độ tuổi tương đối nhau, đang lửa nóng phun nước miếng mắng lẫn nhau, tay cũng không nhàn rỗi, ở trên không trung không ngừng khoa tay múa chân, đang chơi trò chơi.
Nơi này quả thật là một cửa hàng Du Già rất đặc biệt, không hề có nhân viên phục vụ, hai lão nhân đang đối chiến, còn có hơn mười người tuổi cũng không nhỏ đang vây xem.
Ngất nha, đây là câu lạc bộ người cao tuổi sao?
Trên hai màn hình, công thức liên tiếp trôi xuống, so đấu tốc độ giải đề, ai chậm hơn thì icon hình cái đầu của người đó sẽ bị icon cái đầu của đối phương lấy búa tạ gõ một chút, từ lớn biến thành nhỏ. Cũng không khác gì trẻ con, đấu lên cơn tức, hai lão nhân quyết không phân thắng thua không dừng lại.
Xem bộ dáng thổi râu trừng mắt bọn hắn, làm cho Vương Tranh không khỏi nhớ tới lão Cổ, hiểu ý cười.
- A.
Một tiếng hét thảm vang lên, icon cái đầu của người được gọi là lão Gail bị gõ nằm úp sấp xuống.
Gail vừa nhấc đầu liền thấy được trong đám người một tuổi rất trẻ đang cười nhạo hắn.
- Tên nhóc, là ngươi, không cần nhìn, chính là ngươi. Ngươi vào bằng cách nào!
Gail nghiêm mặt vừa hù vừa nói.
Mọi người ở đây cũng quay đầu, lúc này mới phát hiện, trong phòng lại có hơn một người thanh niên, đều rất kinh ngạc.
- Xin lỗi, đi nhầm, ta liền rời đi.
Vương Tranh cảm giác không khí không đúng lắm, không phải cấp chú bác chính là cấp ông nội ông ngoại, áp lực thật to nha, hắn cũng không muốn ngây người lâu ở đây.
- Khoan đã, ngươi cho nơi này là chỗ nào. Muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?
Gail hiển nhiên thua tức cần tìm người phát tiết nha.
- Thưa cụ, cụ không phải là muốn bắt cóc tống tiền a?
Vương Tranh cười nói, ông lão này tức lúc giận giữ giống như ông lão trên bảng hiệu KFC.
- Để hai miếng cho An Mỹ của ta...
Bạn học Nghiêm kêu lên.!