Tình Chung (Tình Cuối)

chương 102: c102: chương 102

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cận Ngôn bị dồn đến một góc của bể tắm nước nóng, cậu cũng không dám có thêm bất kì một hành động nào khác.

Bạch Hạo hỏi: “Mứt ăn ngon không?”

Cậu nhấm nháp lớp đường bên ngoài của viên mứt, ngây ngốc nhìn Bạch Hạo, gật gật đầu.

Bạch Hạo liền nghiêng đầu hôn Cận Ngôn, quấn lấy đầu lưỡi của cậu, liế.m láp vị ngọt ngào trong đó, lại cắn một miếng mứt nhỏ vào miệng.

Sau đó chậm rãi mà lui ra ngoài, sắc mặt đứng đắn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cận Ngôn giống như con tôm bị luộc chín, ngay cả cổ cũng đỏ lên, giơ tay lau khóe miệng, lắp bắp nói: “Thiếu, thiếu gia cũng không ngại bẩn.”

Bạch Hạo dựa vào bể tắm, rót một ly rượu mơ, nhướn mày, biểu tình hết sức vô (số) tội hỏi: “Nước miếng của Cận Ngôn anh cũng đã ăn nhiều lắm rồi, tại sao còn ngại bẩn?”

Cận Ngôn không dám tưởng tượng nổi hắn sẽ nói ra những lời như thế này, cậu vùi mình vào trong nước, ngay cả cằm cũng nhấn xuống luôn, cảm thấy xấu hổ đến mức không thể chết chìm ngay lập tức.

Bạch Hạo khẽ cười một tiếng, kéo cậu tới bên cạnh mình, không trêu cậu nữa, nghiêm túc nói chuyện với cậu, hỏi cậu sống ở viện điều dưỡng như thế nào.

Lập tức tinh thần của Cận Ngôn trở nên tỉnh táo, kể về Lý Thư Ý, kể về bản thân cậu, nói trong viện điều dưỡng gần đây có một bà lão tới, người rất hiền lành tốt bụng, lần nào gặp cũng sẽ cho cậu một ít trái cây. Lại nói bác sĩ Đồng đã tìm được một cô bạn gái xinh đẹp xuất sắc, khiến cho rất nhiều nữ hộ lý phải tiếc nuối. Cậu vẫn luôn có rất nhiều điều muốn kể với Bạch Hạo, thậm chí khi nhìn thấy một con ruồi bay qua cũng không nhịn được mà muốn nói cho Bạch Hạo biết.

Bạch Hạo nghiêm túc lắng nghe cậu nói, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu, lâu lâu lại vì nội dung cậu kể mà cười khẽ vài tiếng, thấy cậu nói đủ mệt, liền đút cho cậu một miếng mứt trái cây.

Rượu mơ là loại rượu không có độ cồn, nhưng Bạch Hạo vốn dĩ là một người không uống được rượu, lại ngâm mình trong bể nước nóng hầm hập, máu lưu thông rất nhanh, uống mấy ly liền cảm thấy hơi say.

Hắn chống một tay bên cạnh ao, ngón tay đặt ở thái dương, nghiêng đầu, lười biếng mà nhìn Cận Ngôn, suy nghĩ dần dần trôi đi xa.

Thật ra lúc đầu khi hắn nhặt được Cận Ngôn về nhà, cũng không muốn cho cậu ở lại lâu. Chính bản thân Bạch Hạo cũng là một khóm lục bình nơi nương tựa, sao có thể nuôi cậu được đây. Chỉ là lúc đó hắn cảm thấy cậu còn quá nhỏ, nhìn quá đáng thương, thầm nghĩ chờ đến lúc da thịt trên tay cậu lành lại, sẽ tìm cho cậu một chỗ để cậu đi.

Nhưng mà làm gì có đứa trẻ nào ngoan đến như vậy.

Lúc ở bệnh viện nhỏ giọng gọi hắn là anh trai, sau khi về nhà nghe bảo mẫu dạy phải gọi hắn là thiếu gia, cậu liền theo đó mà sửa miệng lại. Chưa bao giờ dám động chạm vào đồ đạc trong nhà, khi ăn cơm cũng không vươn đũa gắp thức ăn, được một cái đùi gà, lại xem như là bảo bối cầm trong tay không nỡ ăn, vui vẻ cầm nó trốn đến hoa viên. Nhìn thấy hắn bị thương, khóc còn thảm hơn cả bản thân hắn bị thương………..

Thời gian dài như vậy, Bạch Hạo liền luyến tiếc.

Luyến tiếc sự quan tâm này, luyến tiếc người bạn này, luyến tiếc để cậu ra đi. Cho nên hắn mới khẩn cầu Bạch Kính cho hắn được giữ Cận Ngôn ở lại, trở thành chỗ dựa và nguồn sống duy nhất của mình.

Nếu không phải trong quá trình trưởng thành, ba lần bốn lượt bị người khác khinh nhục, khiêu khích, nói bà ngoại hắn là một kỹ nữ vạn người thao, mẹ hắn là một người đàn bà đê tiện bỏ nhà theo trai, hắn là con của một gái điếm dơ bẩn không xứng đáng bước vào cửa của Bạch gia….. Nếu không phải vì như vậy, hắn làm sao có thể để tâm trí mê muội càng đi càng vào ngõ cụt, nóng lòng muốn leo lên cao, nóng lòng muốn có được quyền thế, ngay cả tốt xấu hắn cũng không nhìn rõ, để rồi đi vào con đường sai lầm nhất.

Bạch Hạo nghĩ đến chuyện này, nhịn không được mà đưa tay lên vuốt ve gương mặt của Cận Ngôn, thở dài nói một câu: “Sao lại không giận.” Như là đang hỏi chính mình, như là hỏi Cận Ngôn, lại giống như là…. Vì ai đó mà bất bình.

Thật ra trên mặt hắn không có bất cứ biểu tình gì, nhưng khi nhìn kỹ, sẽ thấy trong ánh mắt ngập tràn thống khổ.

Loại thống khổ này vẫn luôn đè nặng trong tim hắn, vừa mới buông xuống được, nó lại theo ánh mắt hắn mà tràn ra ngoài.

Tại sao không tức giận.

Bị hắn làm hại phải dạo một vòng quanh quỷ môn quan, suýt chút nữa đã không thể trở về. Bị hắn làm hại cho trọng thương, phế đi thân thủ vất vả nhiều năm tập luyện. Bị hắn làm hại thế nên chỉ mới 22 tuổi tương lai tiền đồ cũng vĩnh viễn không còn nữa.

Tại sao lại, không tức giận.

Rõ ràng là nên tức giận đến mức giết hắn mới đúng, hoặc là ăn miếng trả miếng hủy hoại nhân sinh của hắn, khiến cho hắn kéo dài một hơi tàn mà tồn tại, để cho hắn cả đời phải sống trong tội lỗi và hối hận mới đúng.

Sao lại có thể nhìn hắn bằng ánh mắt như ngày còn bé, toàn tâm toàn ý tin tưởng và ỷ lại, không hề có một chút oán hận hay đề phòng.

Nhưng mà bởi vì như vậy, Bạch Hạo lại càng thêm đau đớn. Bởi vì Cận Ngôn không hận, cho nên hắn mới mang nổi hối hận gấp đôi lần.

Giống như có một lưỡi dao nho nhỏ treo ở trước ngực, chẳng biết là ngày nắng hay đêm tối, tùy thời sẽ cắt một vết thật nông, không đổ máu, cũng không dễ phát hiện ra. Chỉ là thời gian quá lâu, trái tim đều dày đặc những vết dao, không có một chỗ nào lành lặn.

Có bao nhiêu đau đớn, chỉ mình Bạch Hạo hắn mới biết được.

Lúc đầu Cận Ngôn nghe vẫn không hiểu thiếu gia của mình đang nói cái gì, định mở miệng hỏi, nhưng từ ánh mắt chất chứa đau đớn gần như biến thành hiện thực của đối phương, cậu ngay lập tức hiểu ý tứ của hắn.

Nhưng cậu không biết phải nên trả lời như thế nào cả, những lời muốn nói, đã nói qua trăm ngàn lần. Cho nên chỉ nghiêng người tiến lại gần, đặt bàn tay mình lên mu bàn tay của Bạch Hạo, lại nghiêng mặt, cọ cọ vào lòng bày tay của hắn, khẽ nói: “Thiếu gia ơi, mùa đông lạnh lắm.”

Mùa đông rất lạnh.

Người không có nhà, mùa đông càng lạnh hơn thế nữa.

Vào lúc tiết trời ấm áp, trong một thùng rác thối hoắc đầy ruồi bọ vo ve, vẫn có thể tìm được thức ăn. Cho dù đồ ăn có đầy dòi bọ, phủi hết chúng nó đi là có thể lấp đầy bụng. Nhưng mùa đông tới, không chỉ có mặt trời mà ngay cả hy vọng sống cũng bị mây che khuất.

Đâu phải trước kia cậu không muốn đi làm, chỉ là lúc đó cậu mới mười tuổi, ai sẽ thuê cậu đây. Nhìn thấy một cửa hàng thông báo tuyển người làm công, khi đến gần, có người tốt bụng thì cho cậu một hai cái bánh bao mới đuổi đi. Nhiều nhất vẫn là bị người ta hùng hổ nguyền rủa xua đuổi. Thậm chí, họ còn chê cậu quá dơ bẩn, cầm cây lau nhà hoặc có khi là chổi, đánh cậu vài cây mới đuổi cậu đi.

Thậm chí mùa đông năm đó, Cận Ngôn tìm được một chiếc váy nữ trong thùng rác cậu cũng tròng vào người. Chỉ là dù cậu có nằm co ro trong lớp thùng giấy thì gió vẫn lọt qua khe hở, giống như đao băng cắt vào da thịt trên người cậu.

Đã hai ngày cậu không tìm được thức ăn, dùng chút sức lực cuối cùng để đi ra ngoài, vẫn không thu hoạch được gì cả. Lúc ngã trên mặt đất, vẫn còn nghĩ đến bữa cơm cuối cùng mà mẹ cậu đã làm cho cậu, không ngừng nuốt nước miếng.

Nghĩ một hồi nước mắt nóng hổi cứ thế mà rơi xuống, rơi trên làn da nứt nẻ của cậu, đau đến mức cả người cậu run rẩy.

Nếu không có Bạch Hạo, cuộc sống của Cận Ngôn có lẽ đã sớm kết thúc vào mùa đông năm đó khi trận tuyết đầu mùa vừa rơi xuống, kết thúc trong một con hẻm nhỏ trắng xóa. Cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng biến mất khỏi cõi đời này, ngay cả một người lo lắng đau lòng vì cậu cũng không có.

Mùa đông rất lạnh, nhưng vì có Bạch Hạo, Cận Ngôn mới có thêm nhiều nhiều mùa đông sau này nữa.

Chỉ một câu đơn giản như vậy, không phải lời cảm kích cũng không phải lừa tình gì hết. Nhưng mà Bạch Hạo hiểu, tất cả những lời Cận Ngôn nói, hắn đều nghe đều hiểu.

Hắn vươn tay kéo Cận Ngôn vào trong lồng ngực của mình, bàn tay khẽ vuốt ve lưng của cậu. Trong làn nước ấm áp, da thịt trầ,n trụi dán vào nhau, lại không có một chút tâm tư mê hoặc nào cả, chỉ cảm thấy ấm, chỉ cảm thấy mũi xót đau, chỉ muốn mỗi mùa đông lạnh lẽo đều có Cận Ngôn mãi mãi ôm lấy hắn.

Thời gian trong đình viện dường như bị đóng băng. Có người đang ôm nhau, từng bụi cỏ cành cây bên trong tường vây đều rất yên tĩnh. Xuyên qua cửa kính trong suốt, ánh sáng và bóng tối đan xen rọi xuống bể nước nóng, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách phát ra từ ống trúc.

Cô Hy: Mỗi lần làm về quá khứ của Cận Ngôn lại thấy xót xa, khó trách chú Lý lại thương em nó như vậy.

Cơ mà màn Sói non ăn thịt Cún con đến đây là hết rồi..hahahaha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio