Chương : Lộ gặp Thần An
“Con đừng có nhiều lời!” Trong mắt Tiêu Hàn vừa giận lại vừa thương. Đối với đứa con này, bà dù thế nào cũng không thể lòng dạ sắt đá với nó được, cuối cùng chỉ có thể thở dài khuyên nhủ: “Thần An, con cũng không còn nhỏ nữa, gắng nhẫn nhịn một chút đi, đừng lúc nào cũng chọc ba con tức giận, nói thế nào ông ấy cũng là người có mặt mũi…”
“Chê con làm mất thể diện sao? Vậy đuổi con ra khỏi Tả gia đi, sau đó lại sinh thêm một đứa con trai cho hai người sĩ diện!” Anh lướt qua Tiêu Hàn, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng ngủ của mình, trên mặt vẫn duy trì nụ cười đùa giỡn như có như không, trong lòng khổ sở, từng lời như những con sóng đánh thẳng vào tim anh, đau đớn khó nhịn.
Tiêu Hàn á khẩu không nói nên lời, trong lòng không biết là hối hận hay bi thương. Mấy năm gần đây, đứa con càng ngày càng khó bảo, tất cả đều bắt đầu từ sự kiện kia. Nhưng mà, bà tự nhận mình không làm sai, nếu như được làm lại lần nữa, bà vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy…
Bà đứng yên một lát, cố gắng nén lại sự tức giận của mình, suy nghĩ một chút rồi bảo tài xế hơn nửa đêm hãy tới đón mình.
Mấy năm này Tả gia xảy ra rất nhiều biến cố.
Năm đó rời khỏi đại viện này, Tả Tư Tuyền chỉ giữ lại chung cư ở khu vực trung tâm buôn bán, dứt khoát nộp đơn từ chức ở đơn vị hành chính, gia nhập vào thương giới, bắt đầu từ việc khai phá bất động sản, sau đó mọi việc thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã trở thành một trong những nhà môi giới bất động sản sớm nhất và thành công nhất.
Nhưng đáng tiếc là, hai đứa con trai của Tả gia đều không muốn thừa kế sự nghiệp của cha. Con trai cả Tả Thần Viễn mở nhà hàng khách sạn, con thứ ba Thần An làm trong ngành văn hóa truyền thông, ngược lại con gái Thần Hi và con rể Tống Sở ở lại công ty giúp cha mình.
Việc kinh doanh của Tả gia càng ngày càng lớn, tài phú cũng ngày càng nhiều, nhà cửa cũng là một căn đổi một căn, chỉ có Thần An lại cố chấp ở lại đại viện cùng ông nội.
Lại nói, năm đó con lớn Tả Thần Viễn vì danh lợi mà cùng bạn gái ở lại cùng ông nội trong đại viện không chịu đi, vậy hiện giờ Thần An lại vì cái gì mà ở lại đây?
Tiêu Hàn chỉ có thể cười khổ…
Quán bar Ám Hương
Cô thoa nhẹ một lớp son môi cuối cùng, sau đó ngồi xuống yên lặng chờ đến lượt mình lên sân khấu.
Nhìn mình trong gương, chính cô cũng cảm thấy mình thật xa lạ, cô lạnh lùng và kinh diễm, nhưng vẫn thiên về lạnh lùng nhiều hơn. Cô ở nơi này trổ hết tài năng, thu hút sự chú ý của người khác, rất nhiều người chính là vì danh tiếng của cô mà đến, vậy…có hay không cũng bao gồm người kia? Tả Thần An…
Aizzz…cô thật lòng cười khổ, anh căn bản không biết cô là ai, sao có thể vì cô mà đến?
Coi như đêm đó sau khi gặp anh, anh có thể thường xuyên ghé lại, cũng chỉ vì Ám Hương là một quán bar đặc biệt mà thôi. Lần đầu tiên anh tới không phải đi cùng bạn bè, thậm chí còn mang theo bạn gái hay sao?
“Hạ Hạ, tới lượt cô rồi!” Trưởng ban gọi cô.
Cô chợt bừng tỉnh, cười nói: “Hôm nay thật ồn ào!” Cô ở phía hậu trường cũng có thể nghe được tiếng huyên náo, đây là chuyện rất hiếm gặp ở Ám Hương.
“Cô không biết sao? Hôm nay là sinh nhật của ca sĩ nổi tiếng Kiều Á, Tả Tam thiếu đã bao toàn bộ chỗ này để tổ chức sinh nhật cho cô ấy.” Trưởng ban giải thích.
Nụ cười của cô cứng lại, “Vậy còn cần tôi hát sao?” Anh vốn làm về âm nhạc, khách hôm nay cũng đều là người chuyên nghiệp trong giới, cô có cần thiết phải tự bêu xấu mình?
Trưởng ban gật đầu, “Đương nhiên là cần! Mau lên đi!”
Chương : Lộ gặp Thần An
Cô thật không biết, đến tột cùng phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể đứng trước mặt anh, nhìn anh và người con gái khác oanh oanh yến yến, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một lần, còn cô lại vì bọn họ mà phục vụ một màn biểu diễn chúc mừng hoa lệ?
Cô không biết mình đang hát gì, tiếng hát u oán mà cảm động, bay bổng giữa những màn huyên náo không ngừng, âm thanh ấy giống như một làn khói, lại tựa như sự tồn tại của cô lúc này, như có như không…
Nếu như có thể, cô bằng lòng để mình hóa thành một làn khói, cứ như vậy mà tiêu tan, còn hơn trơ mắt nhìn anh ôm mỹ nhân trong ngực, kề vai sát má.
Anh một tay ôm lấy vòng eo của cô ca sĩ Kiều Á – vị công chúa của nay hôm nay, Tả Tam thiếu tự mình mở tiệc sinh nhật vì cô ấy, đây là sự đãi ngộ mà tất cả bạn gái tin đồn trước nay của anh đều chưa từng được hưởng. Cho nên, Kiều Á hạnh phúc đến quên mình, cả người mềm mại ngả vào ngực anh, đôi mắt quyến rũ như tơ, thỉnh thoảng thì thầm khúc khích.
Mà anh, ôm cô ấy, thưởng thức rượu, thỉnh thoảng khẽ cúi đầu nghe Kiều Á nói chuyện, đôi môi đỏ mọng của Kiều Á gần như dán chặt vào lỗ tai anh, nghe thấy gì đó, khóe môi anh sẽ hiện lên nụ cười nhàn nhạt…
Không phải nói Tam thiếu hỉ nộ vô thường, người khác không đoán nổi tâm tình của anh sao? Xem ra Kiều Á này, rất được lòng Tam thiếu…
Cô nhắm mắt lại, đem tất cả hình ảnh ngắn cách ở bên ngoài, đắm mình vào trong âm nhạc, cũng đem nỗi bi thương nén xuống đáy lòng.
Chuyện cũ như mây, hiện rõ mồn một trước mắt cô, nhưng mà Thần An, chúng ta thật sự đã từng yêu nhau sâu đậm?
“Được rồi được rồi, đừng hát nữa!” Bỗng dưng, từ dưới sân khấu vang lên một tiếng quát.
Tiếng nhạc lập tức dừng lại, cô mở mắt ra, người quát lên chính là Kiều Á.
“Sinh nhật tôi, cô lại ở đây hát cái gì vậy? Người không biết còn tưởng đây là tang lễ!” Kiều Á đã từ trong ngực Tả Thần An, cực kỳ mất hứng chỉ về phía cô trách cứ.
Suy nghĩ của cô vẫn đang ở trong trạng thái đình trệ, cho nên nhất thời không biết phản ứng thế nào. Đại sảnh quán bar vốn đang ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, trong số khách mời thậm chí có người nhìn cô với ánh mắt đồng tình, bảo bối của Tam thiếu nổi đóa, ca sĩ nhỏ của quán bar xem ra gặp phải xui xẻo rồi…
Tả Thần An vốn chỉ lẳng lặng ngồi đó, tay trái dang rộng đặt lên thành ghế sa lon, tay phải cầm một lý rượu, nhẹ nhàng đong đưa, khí định thần nhàn.
Nghe Kiều Á chỉ trích xong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống, nét mặt lộ ra nụ cười khó đoán, giọng nói nhàn nhạt: “Tiểu Kiều, tôi chỉ thích những cô gái yên tĩnh…”
Kiều Á vừa nghe, sắc mặt hơi hơi biến đổi, lập tức trở về bộ dạng chim nhỏ nép vào người, lại sà vào ngực anh, giọng nói nũng nịu đến mức người khác cũng nổi da gà: “Tam thiếu, bình thường em không phải là người như vậy……Anh biết mà……Tam thiếu, hôm nay là sinh nhật em a……”
“Đúng vậy đúng vây! Nếu là sinh nhật vậy chúng ta chơi cái gì High một chút đi. Cũng đừng hát nữa, mọi người đều là ca sĩ, nghe người khác hát làm gì nữa!” trợ lý Sa Lâm của Tả Thần An lên tiếng hòa giải, kinh nghiệm đã nhiều năm, vẻ mặt Tả thiếu như vậy, là đại biểu cho sự tức giận trong lòng anh đang nổi sóng rồi, cho nên, tốt nhất vẫn là nhanh chóng dập tắt nó đi vậy.
Sa Lâm vừa nói vừa nháy mắt với người bạn tốt của Tả Thần An tên Tiêu Y Đình, chuyện này, Tiêu thiếu gia vẫn là giỏi nhất…
Tiêu Y Đình hết sức hưởng ứng, vỗ vỗ tay: “Được rồi được rồi! Tới…! Chúng ta chơi trò nào kích thích một chút đi, long phượng tranh châu cso được không?”
Lại nói, cái trò long phượng tranh châu này thật ra là trò vẫn thường chơi lúc kết hôn, rất hiếm khi được đem ra thi thố, các cô gái phải di chuyển quả bóng bàn từ ống quần bên trái sang ống quần bên phải của người đàn ông, người nhanh nhất là người chiến thắng.
Tả Thần An cười xì một tiếng: “Cái trò này quả nhiên là trò Tiêu thiếu gia cậu thích nhất!”
“Vậy cậu có chơi hay không đây?” Tiêu Y Đình xem thường hỏi.
Đôi mắt Tả Thần An nhìn vào một người ở phía xa, ánh mắt thâm thúy: “Chơi!”