Chương : Lộ gặp Thần An
Trên đời này, dám sờ tới đũng quần của Tả thiếu, xem ra cũng chỉ có Tiêu Y Đình này thôi, ngay cả những bạn gái tin đồn của Tả thiếu cũng không có cam đảm nha…
Tất nhiên, còn có cô của năm năm trước…
Cô nhớ tới mình năm đó ép anh trên giường giở trò, mà anh chỉ có thể lúng túng hô “Cô dám vô lễ”, cô bất giác “phì” cười.
Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại anh cô thực sự cười, dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, ánh mắt sáng như sao, hàm răng trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt như nước, đem nụ cười của cô thổi bay theo gió.
Cô cúi đầu, không nhịn được lè lưỡi một cái, thu lại nụ cười.
Đối với việc Tiêu Y Đình đem chuyện xấu hổ của anh rêu rao khắp nơi, anh cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Thua thì thua chứ sao…chẳng phải cậu cũng như vậy sao?”
“Tôi vốn đứng thứ hai!” Tiêu Y Đình vô sỉ, càng không bỏ qua cho anh: “Còn nữa, cậu vừa nói cái gì? Cái gì gọi là thua thì thua? Có thể tiện nghi như vậy sao? Đừng có phá hư quy định trò chơi, thua thì phải phạt.”
Mấy người này, chơi cũng không để ý đến hậu quả, lại càng không có chừng mực.
Tả Thần An sớm đã chuẩn bị tinh thần, cái gọi là “phạt” của Tiêu Y Đình chỉ sợ cũng biến thái không kém, chỉ là biến thái đến mức nào thôi? Con mắt linh động liếc về phía Hạ Vãn Lộ, hàm chứa một tia đùa giỡn: “Cô hại tôi thua, nên thế nào cho phải đây.”
Cô quay mặt đi chỗ khác, đàn ông kiểu gì vậy! Thua rồi đổ thừa cô sao? Cũng không phải là cô chủ động muốn chơi, hơn nữa, lại còn muốn cô thay anh chịu phạt?
“Hạ Hạ tiểu thư hình như là người ít nói nha?” Tiêu Y Đình cười nói: “Nhưng mà không sao, lão Tam nhà chúng ta cũng là một cái hũ nút, hai người ở cùng một chỗ cũng không sợ buốn bực đâu.”
“Lão Nhị! Cậu thật lắm chuyện!” Tả Thần An âm trầm nói.
Hạ Vãn Lộ im lặng không lên tiếng, cô rất ít nói sao? Chẳng phải, có người luôn sợ cô ầm ĩ. Lúc cô ồn ào đến mức anh không thể nào yên tĩnh được, sẽ ấn đầu cô vào ngực, không cho phép cô nói chuyện, hoặc là nâng đầu cô, trực tiếp dùng miệng bịt kín môi cô, còn nói đây là cách tốt nhất để ngăn cô nói nhiều.
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Y Đình đã dùng sự thật chứng minh một chân lý – có một số việc tuyệt không thể nghĩ, vừa nghĩ sẽ biến thành sự thật…
Chỉ nghe Tiêu Y Đình hắng giọng tuyên bố biện pháp xử phạt, đồng thời đưa ra hai lựa chọn, hai chọn một: A là lựa chọn Tả Thần An và Hạ Hạ hôn nhau trong vòng năm phút, B là lựa chọn Tả Thần An uống sạch năm bình rượu xái (hàm lượng còn – %.).
Nói xong, Tiêu Y Đình liền kêu phục vụ bưng rượu tới, tuy là bình nhỏ, nhưng uống vào năm bình này e là cũng phải gục, tửu lượng của anh cũng không phải cao nha.
Năm bình rượu ngay ngắn đặt trước mặt Tả Thần An, Tiêu Y Đình không có ý tốt cười cười: “Lão Tam…thế nào?” Trên mặt bày ra một bộ “tôi biết thừa cậu” vô cùng đắc ý.
Ánh mắt thâm thúy của Tả Thần An lướt qua vẻ mặt đắc ý của Tiêu Y Đình, lại nhìn sang Hạ Vãn Lộ, nhìn thấy ánh mắt của anh, co hốt hoảng cúi đầu. Nếu anh chọn A phải làm thế nào? Hôn ư? Cô và anh lại hôn nhau nữa sao? Nếu vậy cô nên cự tuyệt hay là tiếp nhận?
Đúng lúc mấu chốt, lão Đại Ninh Chấn Khiêm vốn vẫn buồn bực không nói tiếng nào lại lên tiếng trước: “Lão Nhị, lần này chơi hơi quá rồi, Hạ Hạ cũng không phải là người của chúng ta, làm vậy thật là không tôn trọng người ta rồi.”
Chương : Lộ gặp Thần An
Tiêu Y Đình không cho là thế phản bác: “Lão Đại, Hạ Hạ tiểu thư còn chưa lên tiếng, cậu ở đây lo vớ vẩn cái gì?” Nói xong lại chĩa mũi dùi về phía Tả Thần An: “Lão Tam, nói đi, cậu chọn cách nào?”
Cả không gian lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tả Thần An, đây chính là một màn kịch hay khó gặp…
Tả Thần An thế nhưng vẫn như cũ ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, vẻ suy ngẫm, hỏi lại cô: “Cô nói…Tôi nên chọn thế nào?”
Một câu nói ra, hai cô gái đồng thời thay đổi sắc mặt, một là cô Hạ Vãn Lộ, một còn lại là Kiều Á.
“Tả thiếu.”
Kiều Á vừa muốn mở miệng đã bị Tả Thần An ra hiệu cắt đứt, đồng thời ngón tay rất khí phách chỉ thẳng vào Hạ Vãn Lộ: “Tôi hỏi cô ấy!”
Hạ Vãn Lộ trong lòng lại run lên, nâng mắt lén nhìn anh, lại thấy anh ngông nghênh ngồi đó, giống như đại thiếu gia tính tình gàn dở của năm năm trước.
Năm năm trước cô làm thế nào đối phó được anh? Cô nhớ lại cảm giác của năm năm trước.
Đúng rồi…lấy cường quyền chế ngự ác bá!
Cô hít một hơi, cố gắng lấy hết dũng khí, giọng nói điềm tĩnh mà trong trẻo phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Biết, để tôi chọn!”
Nói xong, cô bình tĩnh bước tới bên cạnh anh, yên lặng đứng đó mấy giây. Trong lúc mọi người đều cho rằng cô đang chờ đợi Tả Thần An hôn mình, cô đột nhiên cầm lên một bình rượu, mở nút bình sau đó ngửa cổ uống vào.
Trong đám người bắt đầu vang lên tiếng hít khí, còn cô, lau đi giọt rượu còn sót lại nơi khóe miệng, úp ngược bình rượu, bên trong không còn một giọt nào.
Cô nhìn anh, nặng nề đặt bình rượu lên bàn, sau đó cầm bình thứ hai lên, lại đến bình thứ ba…
Trong suốt quá trình uống rượu, cô vẫn nhìn anh không chớp mắt. Cô nhớ tới thật lâu trước kia, cô vì đau lòng anh, cũng đoạt đi bình rượu của anh như vậy, cô ừng ực uống rượu trước mặt anh, khi đó, anh đau lòng vì cô, vậy hiện tại thì thế nào?
Cô nhắm mắt lại, uống cạn bình rượu cuối cùng, một giọt rượu uốn lượn từ khóe miệng rớt xuống.
Cô tiện tay đem bình rượu ném sang một bên, đờ đẫn nhìn sang Tiêu Y Đình: “Như vậy được chưa?”
“Nhưng…theo…” Tiêu Y Đình nhất thời cũng bị cô làm cho ngây người, lời nói có phần lộn xộn.
Bên trong cũng không có người nói chuyện, dường như tất cả mọi người đều bị hành động của cô dọa sợ.
Cô cười lạnh, nhấc chân chuẩn bị rời đi, bước chân lại hơi loạng choạng, cơ thể lắc lư, mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Đột nhiên cô cảm giác vòng eo căng cứng, có người ôm cô, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói đùa giỡn: “Không ai muốn cô cậy mạnh.”
Hơi rượu xuyên qua dạ dày khiến cho thân thể của cô nóng lên, giống như bị thiêu đốt, cảm giác thiêu đốt này lan đến tận đáy mắt, hốc mắt cũng cay xè. Không phải anh muốn cô chọn sao? Còn không muốn cô cậy mạnh? Năm năm này, cô vẫn một mực cậy mạnh đấy thôi.
“Mọi người cứ chơi thật vui vẻ, tôi đi trước.” Giọng nói quen thuộc lại phát ra trên đỉnh đầu cô.
Ngay sau đó, giọng nói vô cùng ái muội của Tiêu Y Đình cũng vang lên: “Tuân lênh! Tả Tam thiếu tối nay hỏa khí lớn, mau đi dập lửa thôi, chỉ là, chỉ e rượu này tưới vào trên lửa, lửa càng cháy lớn thôi.”
“Ngậm cái miệng của cậu lại!” Tả Thần An hơi tức giận quát.
Nhưng Tiêu Y Đình lại cười ha hả, lão Tam là tức giận hay là vui mừng, cũng chỉ có chính cậu ta biết. Chỉ là, quản cái khỉ gió cậu ta tức giận hay vui mừng, Tiêu Y Đình anh dù sao cũng chả thèm sợ đấy.