Ngôn Thanh Lãng đỡ Trạch Tịnh Cơ nằm trên giường mình. Vào phòng tắm chuẩn bị thao nước ấm kèm chiếc khăn, Ngôn Thanh Lãng nhìn chiếc áo sơ mi vàng Trạch Tịnh Cơ đang mặc rất kín đáo. Thắc mắc cô vì sao có thể đến được đây còn mở khoá nhà, nàng nhất thời quên là mình đã mở cửa sẵn chờ cô đến.
Ngôn Thanh Lãng vô thức nuốt nước bọt nhìn chỗ cao nhất của chiếc áo nằm xuống nên căng ra, giơ tay tháo từng nút áo của Trạch Tịnh Cơ, kéo vệt áo xuống hé cái bra màu đen Ngôn Thanh Lãng lèm bèm xin lỗi khi chưa xin phép nhưng em là muốn để cơ thể của cô thoải mái thôi, nàng tự suy cho mình một cái cớ. Bờ vai gầy yếu trắng mịn thấy rõ xương quai xanh lộ ra, nàng cho khăn vào thao nước rồi thoa nhẹ lên mặt, cổ, vai của Trạch Tịnh Cơ.
Xuyên tấm khăn ướt Ngôn Thanh Lãng cảm nhận được sự mềm mại nhô cao, Ngôn Thanh Lãng bất chợt nóng mặt, từ lúc vô tình thấy ngực Trạch Tịnh Cơ lần trước thì nàng thật sự có một chút ao ước chạm vào, bây giờ có cơ hội rồi ngại gì không nắm bắt. Hứng thú gì đó bỏ qua đi, bây giờ là thật lòng muốn cảm nhận! Nghĩ một chút nếu lại bị kêu chịu trách nhiệm, nàng dứt khoát đồng ý đáp trả.
Đặt tay không cầm khăn lên chiếc bra đen, tuy được che chắn bởi nội y nhưng vẫn rất mềm mại, Ngôn Thanh Lãng bóp nhẹ một cái.
" Ưʍ... "
Nghe tiếng Trạch Tịnh Cơ rên nhỏ, Ngôn Thanh Lãng hoảng hốt giật tay về, giả vờ chăm chú lau người giúp Trạch Tịnh Cơ, nhìn Trạch Tịnh Cơ chưa tỉnh Ngôn Thanh Lãng nhẹ nhỏm người ra, khác với sự che giấu sự bình tĩnh tim Ngôn Thanh Lãng hiện đập rất nhanh và mạnh như muốn nhảy ra ngoài vậy.
" Em thật đáng ghét, dám thân mật với tên khác trước mặt tôi – nghe Trạch Tịnh Cơ lẩm bẩm Ngôn Thanh Lãng từ từ đưa sát tai gần miệng Trạch Tịnh Cơ – "em có biết không" cô dừng chốc lát, trong cơn say khó khăn mở miệng: "Ngay từ lần đầu gặp gỡ tôi đã chú ý em rồi, về sau càng tiếp xúc tôi nhận ra tâm tư của mình hết thảy đều có em, tháng qua, tôi làm gì cũng đều nhớ đến em, ăn nhớ đến em, tắm nhớ đến em, sắp ngủ lại nhớ đến em cả trong giấc mơ cũng xuất hiện em, trong khi phải bận rộn cho công việc của tôi thì em lại như in trong đầu tôi, là em làm cho tâm tư của tôi rối bời đấy... "
Ngôn Thanh Lãng bụm miệng cười lén chợt nghe Trạch Tịnh Cơ lầm bầm vài chữ nữa thì cái khăn trên tay Ngôn Thanh Lãng rơi xuống sàn.
Ngôn Thanh Lãng giươn mắt nhìn Trạch Tịnh Cơ với vẻ mặt vô hồn. Thì ra ngay từ đầu Trạch Tịnh Cơ đã có tình ý với nàng, vậy cố tình để Ngôn Thanh Lãng nhìn ngực, để Ngôn Thanh Lãng hôn, để Ngôn Thanh Lãng chịu trách nhiệm cũng là do Trạch Tịnh Cơ cố ý muốn.
" Bạn học, bạn học, tôi rất thích em gọi tôi như vậy... như rằng tôi trẻ thêm vài tuổi " - Trạch Tịnh Cơ trong mơ mỉm cười hài lòng.
Ngôn Thanh Lãng trợn mắt nhìn cái nữ nhân mặt đỏ bởi say rượu ngủ như chết kia, tự vỗ mặt mình cho tỉnh táo lại. Đem thao nước dẹp đi, Ngôn Thanh Lãng rón rén leo lên giường nằm cạnh Trạch Tịnh Cơ, nghĩ đến những lời khi say Trạch Tịnh Cơ nói quả thật không thể tin được Trạch Tịnh Cơ lại thích Ngôn Thanh Lãng như vậy. Nhìn chiếc quần jean bó dài Trạch Tịnh Cơ đang mặc hình như khó chịu lắm.
. Ngôn Thanh Lãng chuẩn bị bộ quần áo ngủ cho Trạch Tịnh Cơ, đưa tay gần chỗ nhạy cảm kéo khoá quần của Trạch Tịnh Cơ xuống, tháo nút quần, nắm lưng quần vạch nhẹ về phía chân, trong miệng niệm nhỏ Trạch Tịnh Cơ đừng tỉnh trong lúc này. Bây giờ trên người Trạch Tịnh Cơ chỉ còn lại nội y, cả thân cô trắng noãn, cặp chân thon dài, cái bụng phẳng nhỏ, chắc Trạch Tịnh Cơ ăn ít lắm nhưng có cặp ngực thật đều đặn, nàng nhìn có chút mê luyến cái cơ thể này.
Tim Ngôn Thanh Lãng đập loạng xạ, Ngôn Thanh Lãng như con mèo đang vụn trợm hết thảy đều nhẹ nhàng không ra tiếng động nhanh chóng khoác bộ đồ vào cho Trạch Tịnh Cơ xong nằm lại giường nhắm mắt cố gắng không nhớ lại những gì nãy giờ đã xảy ra, nhưng nó cứ ập về bất tri Ngôn Thanh Lãng lăn vào giấc ngủ cùng nữ nhân yêu thích mình, cảm giác cũng thật không tồi.