Tình Cuối

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc trời gần sáng, Văn Kha làm bữa sáng kiểu Mỹ như mọi ngày, có điều hôm nay anh đổi thành sữa kèm bột yến mạch, trứng ốp la và làm thêm một phần salad vịt hun khói.

Anh chẳng có hứng muốn ăn gì, nên lúc Trác Viễn tỉnh lại bèn nói dối mình đã ăn rồi, sau đó tới phòng tắm tắm rửa.

Trác Viễn ngủ không ngon, gã cứ mãi ấn thái dương, mà lúc đi cùng Văn Kha xuống hầm để xe bên dưới nhà cũng rất bực bội.

"Để em lái xe cho." Văn Kha vỗ vỗ lưng Trác Viễn: "Tối qua anh uống rượu mà, nên cứ ra ghế sau ngủ một lúc nhé."

"Cũng được." Trác Viễn lầm bầm một câu. Mặc dù Văn Kha là người lát nữa phải phẫu thuật, nhưng gã cũng không chối từ, vẫn ra ghế sau ngồi.

Văn Kha vẫn luôn rất quan tâm đến Trác Viễn, thật ra theo một mức độ nào đó mà nói, anh là một người rất đóng vai nhân vật. Cho dù là làm một học sinh giỏi hay là làm Omega của Trác Viễn, anh vẫn được đánh giá là xứng đáng với trách nhiệm.

Văn Kha cầm vô lăng nhìn con đường phía trước, rồi bỗng nghĩ, thật ra từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn trở thành kiểu người mà người khác chờ mong.

Anh luôn luôn để người khác tạo nên mình, đến nỗi mãi tận năm tuổi, anh mới đột nhiên cảm thấy mê man...

Người đàn ông tên Văn Kha này nếu lần nữa sống theo nguyện vọng của mình, rốt cuộc phải như thế nào.

...

Đến bệnh viện H, Văn Kha đổi bộ đồ phẫu thuật màu xanh nhạt, sau đó theo y tá đến phòng mổ. Trước khi vào trong, Trác Viễn bỗng ôm anh một cái rồi thấp giọng nói: "Tiểu Kha à, vất vả cho em rồi."

Văn Kha không nói gì, trái lại nữ y tá Beta khá tò mò nhìn hai người họ một cái.

Văn Kha nằm trên giường mổ, sau đó nhanh chóng cảm giác được phần cổ bị cố định, tuyến thể yếu ớt lập tức lộ ra dưới ánh sáng mạnh. Mặc dù anh đã sớm hiểu rõ trình tự phẫu thuật, nhưng trong nháy mắt nỗi sợ hãi bỗng bao trùm lấy anh. Anh không nhịn được hơi giãy dụa người muốn quay đầu lại.

"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng nào..."

Nữ y tá vỗ vỗ lưng anh. Ánh mắt cô ngừng lại ở mấy lỗ kim trên cổ tay Văn Kha, đoạn dịu dàng nói: "Thật ra thì việc phẫu thuật nhanh qua lắm. Văn tiên sinh này, giờ tôi tiêm thuốc tê cho anh đã nhé."

Văn Kha đáp lời, kế đó phần gáy được lau nhẹ bằng cồn. Ngay sau đó, anh cảm nhận mũi kim sắc nhọn nhanh chóng cắm vào cạnh tuyến thể...

Anh không muốn tỏ vẻ quá đỗi yếu ớt trước mặt một cô gái Beta, nhưng quanh tuyến thể cũng là vùng mẫn cảm, mà việc gây mê chia thành bốn mũi tiêm, mỗi lần một chút. Nhưng mà mỗi lần kim tiêm cắm vào cơ thể, Văn Kha vẫn đau đớn đến nỗi không kìm được khe khẽ run rẩy.

Chờ đến khi thuốc tê phát huy tác dụng, vị bác sĩ đeo khẩu trang mới bước nhanh vào phòng mổ.

Văn Kha cảm nhận rõ rệt mũi dao mổ lạnh lẽo chầm chậm cắt lên da thịt sau gáy mình. Lượng thuốc tê không quá lớn nên dù cảm giác đau không sắc nhọn, nó vẫn luôn tồn tại.

Ý thức bảo vệ tuyến thể nơi phần gáy vẫn luôn cắm rễ sâu trong bản năng của Omega. Văn Kha cảm thấy nỗi sợ hãi gần như bủa vây lấy mình, anh muốn thét lên thật to, nhưng chỉ đành cắn chặt gối để nhẫn nhịn.

Sau khi da thịt bị cắt mở, một đầu dò nhỏ của máy phẫu thuật rừ rừ chui vào trong tuyến thể của Văn Kha.

Thực ra Văn Kha không rõ ký hiệu của Trác Viễn trong cơ thể mình tồn tại dưới hình dạng gì, nhưng lúc ký hiệu bị bóc ra anh lại cảm nhận được một cách rất rõ rệt rằng...

Một thứ gì đó sống động đã in dấu sâu vào trong cơ thể anh vừa bị rút ra từ trong máu thịt của anh.

So với nỗi đớn đau bên ngoài, cái còn đáng sợ hơn chính là nỗi trống rỗng hư hao.

Cuộc hôn nhân sáu năm đã chẳng còn dư lại bất cứ thứ gì nữa rồi.

Kỳ thực con người là một loài động vật rất đáng thương nhỉ.

Lúc ly hôn phải dùng ngoại lực như phẫu thuật để bóc tách ký hiệu, nhưng thực ra tình cảm với Trác Viễn đã sớm tan thành mây khói.

Tình cảm thật sự không được đánh dấu vững bền.

Lúc này y tá cúi người dùng miếng bông lau khóe mắt anh một chút. Trong nháy mắt đó Văn Kha mới nhận ra hóa ra mình đã rơi lệ.

Sau khi phẫu thuật bóc dấu hiệu, Văn Kha vẫn chìm trong ngơ ngác hồi lâu. Anh chỉ nhớ rõ mình co quắp nằm trong lòng Trác Viễn, và vẫn run lẩy bẩy.

Bác sĩ ngồi đối diện hai người rồi căn dặn những việc cần chú ý sau khi phẫu thuật: "Một tháng sau khi bóc dấu hiệu chính là thời kỳ suy nhược, là lúc Omega yếu ớt nhất. Trong thời gian này cậu ấy không thể tiêm thuốc ức chế được. Cậu ấy đã quen thuộc với pheromone của cậu, giờ lại bị bóc toàn bộ ra khỏi cơ thể cũng khiến cậu ấy vô cùng yếu ớt ngay cả khi không ở kỳ phát tình. Chính vì thế cậu ấy rất rất cần pheromone của Alpha để duy trì ổn định."

"Nhưng giờ dấu hiệu đã bóc ra rồi, hẳn em ấy cũng có thể gần gũi với những Alpha khác đúng không?" Văn Kha nghe thấy Trác Viễn hỏi như vậy.

"Có thể." Bác sĩ đáp: "Theo lý thuyết thì đương nhiên Alpha có pheromone đẳng cấp càng cao càng có thể để cậu ấy thoải mái dễ chịu. Nhưng mỗi người lại có lựa chọn khác đối với trình tự xử lý ly hôn, nếu như cậu ấy không có sự lựa chọn tốt hơn, và cảm xúc của cậu ấy quen với cậu hơn, cần cậu làm bạn, cậu cũng không thể bỏ mặc được."

"Đương nhiên rồi." Trác Viễn trả lời.

"Cho cậu ấy ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi chút đi." Bác sĩ thấy không còn chuyện gì khác cần dặn dò nữa bèn đứng lên nói: "Mấy tiếng nữa thuốc tê sẽ hết tác dụng, tuyến thể của cậu ấy sẽ thấy đau đớn, vì vậy cậu nên chú ý một chút. Nếu quả thật đau đớn quá không thể chịu được thì hãy quay lại bệnh viện để kiểm tra."

....

Kỳ suy nhược pheromone còn đau đớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Văn Kha yếu ớt khôn cùng, yếu ớt đến nỗi trước nay chưa từng có.

Mỗi ngày chỉ có thể uống nhiều nhất là bốn viên thuốc giảm đau, sau khi uống sẽ buồn ngủ. Chính vì ngủ nhiều, nên việc mất ngủ ban đêm đã trở thành thói quen.

Đêm nào anh cũng mở to mắt chịu đựng nỗi đau giày vò, mỗi phút mỗi giây tuyến thể sau gáy đều co giật đau đớn mãnh liệt.

Mà đáng sợ hơn là nỗi tra tấn kỳ suy nhược pheromone mang đến cho người ta là trên toàn cơ thể. Cả người anh đau nhức không ngừng, mỗi ngày đùi sẽ bị chuột rút một lúc.

Anh ăn không nổi, dù ăn được chút xíu cũng muốn nôn ngay lập tức, dùng cách so sánh sống không bằng chết cũng chẳng đủ hình dung những ngày này.

Chỉ có lúc được Trác Viễn ôm, nỗi đau đớn của Văn Kha mới hơi dịu lại.

Văn Kha chỉ có thể nghĩ, có lẽ điều này là do cơ thể anh vẫn đang dùng hết sức để kháng cự việc rời bỏ Trác Viễn.

Nhưng so với nỗi khó chịu của anh, hiển nhiên Trác Viễn lại để ý thứ khác hơn.

Trừ mấy ngày đầu ra, về sau Trác Viễn lại bắt đầu đi sớm về trễ, dù ban đêm ở cạnh Văn Kha gã cũng thường xuyên muốn ra ngoài nghe điện thoại. Một cú điện thoại của gã kéo dài đến một hai tiếng, thi thoảng có nghe thấy giọng điệu nói chuyện của gã rất thấp và dịu dàng, giống như đang dỗ dành ai đó.

Văn Kha vẫn luôn là một người kiên cường.

So với những Omega khác, tuy anh có mảnh khảnh yếu ớt, nhưng thực chất bên trong lại có thể gọi là người mạnh mẽ.

Mấy năm gần đây, cho dù bao nhiêu lần đến kỳ phát tình không có Alpha của mình, dù phải tiêm thuốc ức chế nhiều đến nỗi sắp ngất xỉu, anh vẫn cực kỳ ít khi đi cầu xin Trác Viễn. Không ngờ, nỗi đớn đau trong kỳ suy nhược pheromone lại đánh bại anh tan tác.

Lúc một mình vò võ ngồi quỳ trước toilet nôn ói đến mức kiệt sức, rốt cuộc Văn Kha cũng không nhịn được nữa. Anh nằm rạp trên sàn run rẩy gọi điện thoại cho Trác Viễn, nhưng mãi đến cú thứ tư mới có người bắt máy.

"Trác, Trác Viễn..."

"A lô." Bên Trác Viễn rất ồn ào, nghe giọng thì hình như gã đang uống rượu. Khi nghe thấy giọng Văn Kha, gã rất tự nhiên hỏi: "Là Tiểu Kha à, có chuyện gì thế?"

Trác Viễn thế mà còn hỏi "Có chuyện gì thế".

Văn Kha vẫn luôn biết dưới vẻ bề ngoài nhìn như dịu dàng lương thiện của Trác Viễn lại là một kẻ vô cùng lạnh lùng ích kỷ.

Dù là sắp ly hôn, nhưng dẫu sao đây cũng là Alpha đã dấu hiệu anh sáu năm cơ mà.

Bởi vì đặc thù sinh lý của Omega, khi phải trải qua phẫu thuật thương tổn đến cơ thể dạng này đến cả một phụ nữ Beta cũng cảm thấy xót thương, thậm chí bác sĩ cũng năm lần bảy lượt nhấn mạnh rằng Văn Kha cần bầu bạn, thế mà Trác Viễn lại có thể vô trách nhiệm đến mức này.

Văn Kha đấm mạnh vào tường gạch, anh cắn răng chặt đến mức hàm răng cũng vang lên kèn kẹt. Anh không muốn cầu xin Trác Viễn, nhưng đã đến nước này rồi, ham muốn cầu sinh của con người vẫn áp đảo hết thảy.

"Trác Viễn, em khó chịu quá..." Văn Kha xụi lơ trên sàn nhà thở hổn hển liên tục: "Anh về một lúc được không? Chỉ cần một lúc thôi. Em xin anh, em thật sự, thật sự rất khó chịu..."

....

Chuyện xảy ra sau nửa đêm đó, Văn Kha không còn nhớ rõ nữa vì ý thức đã mơ hồ.

Trác Viễn vẫn chạy về ôm anh qua một đêm. Dưới sự an ủi của pheromone quen thuộc, Văn Kha dần dần dễ chịu hơn. Sáng sớm lúc tỉnh lại, anh loáng thoáng nghe thấy Trác Viễn đang gọi điện thoại đặt thức ăn ngoài.

Trác Viễn nghe tiếng lục cục khi Văn Kha đứng dậy bèn bước tới giữ bả vai Văn Kha, không quên dịu dàng nhìn thoáng qua anh rồi nói vào điện thoại: "Thêm một phần canh vịt nữa, Tiểu Kha thích ăn."

Văn Kha chỉ có thể ép mình miễn cưỡng nở một nụ cười với Trác Viễn, sau đó lập tức quay người lấy thuốc giảm đau đặt trên tủ đầu giường để uống.

Lúc ăn cơm cả hai người đều nhai nuốt trệu trạo tựa như nhai sáp nến. Trác Viễn vừa ăn vừa nói: "Tiểu Kha này, anh đã suy nghĩ rồi. Mấy hôm nay công ty rất bận, mà sức khỏe em giờ lại thế này, anh e rằng mình không chăm sóc em tốt được. Trong lòng anh cứ mãi canh cánh chuyện này, hôm qua anh có nói chuyện với một người bạn, bây giờ suy nghĩ của mọi người đều đã thoáng hơn rất nhiều, chúng ta lại trong giai đoạn chờ thủ tục xử lý ly hôn, nên..."

Văn Kha không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Trác Viễn.

Trác Viễn bị anh nhìn đến mức hơi xấu hổ, gã vừa cười vừa nói: "Em cứ ăn đi, nghe anh nói là được."

"Không phải trước đó bác sĩ đã nói giờ em không còn dấu hiệu nữa đấy à, nên thật ra những Alpha khác dùng pheromone để động viên em cũng được. Bạn anh nói, trong thành phố của chúng ta có một câu lạc bộ rất nổi tiếng tên là LM, không biết em có từng nghe qua chưa nhỉ. Vài dịch vụ họ cung cấp cho những người có tình huống giống chúng ta cũng có ích lắm... Nếu em đã ổn hơn thì chiều nay mình qua xem xem chút nhé?"

"Được."

Sắc mặt Văn Kha tái nhợt, trong mắt anh xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại.

Thật ra anh đã từng nghe nói về câu lạc bộ LM.

Trong thành phố B, câu lạc bộ LM dù mới mở mấy năm nay nhưng đã rất nổi tiếng vì dịch vụ có tính đột phá.

Trong quan niệm truyền thống, sau khi Omega bắt đầu có kỳ phát tình, lý tưởng nhất là nhanh chóng được Alpha có độ phù hợp cao đánh dấu vĩnh viễn. Ngoại trừ điều đó, còn một lựa chọn nữa là dùng thuốc ức chế để vượt qua kỳ phát tình. Ai nấy đều biết dùng nhiều thuốc ức chế liều cao sẽ gây hại cho sức khỏe của Omega, nhưng xã hội này lại có một quy định đã thành luật bất thành văn, từ lâu đã trở thành một đạo đức chung nào đó trên ý nghĩa.

Đó là, Omega cần giữ gìn lòng trung thành.

Ngay cả hết thảy đặc thù sinh lý của Omega cũng chứng minh cho điểm này.

Trong sáu giới tính của nhân loại, chỉ có Omega là bị kỳ phát tình quấy nhiễu, chỉ có Omega sẽ mất khống chế mà khao khát pheromone của Alpha, cũng chỉ có Omega một khi bị ký hiệu vĩnh viễn sẽ phát tình với chỉ riêng Alpha của mình. Thậm chí lúc muốn ly hôn, cuộc phẫu thuật bóc tách dấu hiệu cũng đau như bị lột một lớp da.

Cho nên phải trung thành, phải cả đời đều thuộc về một người, phải sinh nở cho một Alpha duy nhất, về mặt ý nghĩa thông thường đây chính là giải pháp tối ưu của cuộc đời một Omega.

Nhưng từ khi mới thành lập, câu lạc bộ LM đã lật đổ quan niệm này.

Trong LM có vài chục cố vấn Alpha chất lượng cao để cung cấp phục vụ cho các khách hàng Omega, từ nắm tay, ôm, cho đến hôn, những hành động thân mật này đều có thể giúp đỡ những Omega đang trải qua thời kỳ đặc thù dịu đi lắng lo và đau đớn. Chỉ có những tình huống quá nghiêm trọng họ mới sử dụng một lượng thuốc ức chế nhất định.

Ở câu lạc bộ LM, lần đầu tiên Omega trở thành đối tượng được phục vụ, đã vậy lại còn trong một lĩnh vực cực kỳ nhạy cảm. Chính vì thế, có rất nhiều tranh cãi liên quan đến LM.

Nhưng thực tế đã chứng minh, thực ra có rất nhiều Omega có thời kỳ đặc biệt vì rất nhiều tình huống cần đến dịch vụ chăm sóc của LM.

Giống như bây giờ, Văn Kha cũng cần.

___________________________

Người post: Yến Nhi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio