Tình Cuối

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm hôm đó họ làm rất dịu dàng, bởi vậy cũng kéo dài hơn.

Không biết điện đã lặng lẽ có từ lúc nào, nhưng Hàn Giang Khuyết và Văn Kha đang quấn quýt trong chăn cũng chẳng hề để ý.

Kỳ phát tình của Omega dần dần rút đi như thủy triều. Sau nửa đêm, khoang sinh sản của Văn Kha đã lần nữa khôi phục trạng thái đóng chặt.

Văn Kha không nhịn được cứ liên tục kêu đau một cách đáng thương, thế là Hàn Giang Khuyết không nỡ lòng tiếp tục, mà cúi người kề sát Văn Kha nhẹ nhàng hôn Omega của mình.

Nếu nói như vậy là làm tình, chi bằng bảo hai con thú nhỏ đang ngọt ngào triền miên.

Văn Kha vẫn vùi mình trong ngực Alpha mềm mại rên rỉ, Hàn Giang Khuyết bèn nâng mặt anh lên, dò hỏi: "Còn đau không?"

"Không đau." Văn Kha thành thật trả lời. Mặc dù nói vậy, anh vẫn không kiềm được nhỏ giọng đứt quãng rầm rì.

Hàn Giang Khuyết bèn nở nụ cười thân mật cắn cắn vành tai mỏng của anh, thấp giọng nói: "Hươu cao cổ, anh đang làm nũng đấy hả?"

Mặt Văn Kha đỏ bừng lên, dứt khoát nhắm mắt lại không chịu nói.

Từ trước đến giờ anh không biết mình cũng sẽ nũng nịu. Trong sáu năm kia, không phải anh hoàn toàn không muốn làm cho Trác Viễn vui, chỉ là thực sự không làm được, và cũng chẳng biết nên làm sao, giống như cho dù có thế nào cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng sau khi ở bên Hàn Giang Khuyết, lúc thân mật anh sẽ không nhịn được muốn đỏ mặt rầm rì. m thanh bình thường khó có thể tưởng tượng được cứ thế tự nhiên tuôn khỏi cổ họng anh, thế là anh phát hiện đây chính là nũng nịu.

Hóa ra, anh thực sự rất biết làm nũng.

"Văn Kha, sau khi kỳ phát tình kết thúc mình còn có thể làm nữa không?"

Văn Kha ngây ra một lúc. Vừa định trả lời, anh lại nghe Hàn Giang Khuyết tiếp tục nói: "Nghe nói lúc không phát tình mà đi vào, Omega sẽ rất khó chịu?"

"Thực ra là có thể." Văn Kha nhỏ giọng đáp. Anh mở to mắt nhìn Hàn Giang Khuyết, suy nghĩ thêm một chút mới tiếp tục nói: "Chỉ... Chỉ cần đừng cưỡng ép đi vào khoang sinh sản là được."

Nói đến đây anh không khỏi dừng một chút, sắc mặt cũng không ổn lắm.

"Sao thế anh?"

Hàn Giang Khuyết rất để ý đến việc anh thay đổi vẻ mặt.

"Không sao đâu." Văn Kha nhanh chóng lắc đầu.

Trong cuộc hôn nhân dài đằng đẵng với Trác Viễn, đương nhiên mỗi lần làm tình không thể đều xảy ra trong kỳ phát tình được. Có đôi ba lần Trác Viễn hứng lên cưỡng ép anh và tiến vào khoang sinh sản khi không phải kỳ phát tình, cảm giác đau đớn lúc ấy khiến Văn Kha đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi.

Thực ra chuyện này cũng thường xuyên xảy ra trong quan hệ AO, thậm chí Văn Kha đã tìm hiểu, hơn % Omega sau khi cưới đều đã từng chịu đựng nỗi đau đớn này.

Chỉ là một khi Omega bước vào cuộc sống hôn nhân, rất ít người lại gióng trống khua chiêng đề cập đến chuyện riêng tư bí ẩn thế này. Dù Alpha có làm như vậy, cũng chỉ có thể xem như xuất phát từ bản tính mà phạm một sai lầm nhỏ không đáng kể.

Đây có lẽ bởi vì quan điểm chủ đạo là sau khi chính thức ký hiệu và kết hôn, nhất định Omega phải học được cách nhẫn nại vì gia đình. Mà trong xã hội Trung Quốc, bạo hành tình dục so với bạo hành bình thường càng khó mở miệng hơn.

Nhưng đều là những chuyện đã qua, Văn Kha không muốn nhắc đến khiến Hàn Giang Khuyết khó chịu. Vậy nên anh ôm chặt lấy Alpha như cố che giấu, nhỏ giọng tiếp tục nói: "Còn nữa, đấy là... Đến lúc đó có thể em sẽ cảm thấy khá là vô vị."

"Tại sao?" Hàn Giang Khuyết không hiểu hỏi.

"Ừm, vì..." Văn Kha vất vả nghĩ nên miêu tả thế nào: "Bởi vì có lẽ anh sẽ chẳng có phản ứng gì mấy, vả lại cũng không dễ tiến vào... Nhưng nếu em không ngại thì có thể làm."

Khác với Alpha, trong kỳ phát tình dục vọng của Omega sẽ dâng cao đến mức xưa nay chưa từng có, nhưng lại có một đặc điểm cân bằng là, một khi kỳ phát tình kết thúc, nhu cầu tình dục của họ lại vô cùng thấp. Nhất là đối với Omega nam tính, không chỉ phía trước rất khó cứng mà đằng sau vì không tiết ra dịch thể sẽ khiến quá trình tiến vào trở nên khó khăn hơn một chút, cộng với việc bị tiến vào khoang sinh sản sẽ không sướng như lúc phát tình. Những đặc điểm sinh lý này đương nhiên sẽ dẫn đến việc Omega bình thường ít hấp dẫn khi trên giường khá nhiều.

Cái này vốn hẳn là hiểu biết chung của tất cả mọi người, nhưng hình như Hàn Giang Khuyết không hiểu cho lắm, cho nên dù có rất xấu hổ, Văn Kha cũng phải trầy trật giải thích.

"Em có thể dùng miệng cho anh mà." Hàn Giang Khuyết nhổm người dậy nhìn Văn Kha. Hắn rất chân thành, cũng rất thẳng thắn nói: "Dùng miệng bao lâu cũng được, nếu anh không thoải mái thì em sẽ không vào – chỉ cần anh đồng ý làm thôi. Văn Kha, chỉ cần anh đồng ý, em muốn làm tình với anh mỗi ngày."

"Ngày nào cũng làm thì có lẽ anh không chịu nổi đâu."

Văn Kha vốn còn muốn giả bộ vui vẻ, nhưng khi mở miệng mới thấy mũi mình chua xót khôn cùng, giọng cũng nghẹn ngào không kìm lòng nổi.

Anh đành phải bẽ mặt dụi dụi mắt, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Hàn Giang Khuyết, chỉ có em là thích anh đến vậy."

Hàn Giang Khuyết cúi đầu nhìn đôi mắt hoe đỏ của Omega, nhất thời cảm thấy tay chân luống cuống.

Hắn sợ nhất chính là việc Văn Kha đau lòng. Dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Văn Kha trước mặt hắn trong lần từ chối cục cằn thuở niên thiếu kia, mười năm qua vẫn chẳng thể xóa nhòa khỏi đầu óc hắn.

Hắn không biết nên dỗ dành thế nào mới ổn thỏa, chỉ có thể hoảng hốt tiến tới thơm nhẹ lên má Văn Kha.

"Văn Kha..."

Dừng một chút, Hàn Giang Khuyết đổi xưng hô, vụng về nói: "Tiểu Kha, anh là tốt nhất."

Lần đầu tiên Văn Kha nghe thấy Hàn Giang Khuyết gọi mình là "Tiểu Kha", không khỏi mở to mắt nhìn về phía hắn.

"Trước đó em cũng muốn gọi anh thế, cảm thấy gọi tên anh vậy... Rất êm tai." Hàn Giang Khuyết bứt rứt giải thích, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên: "Nhưng em có nghe Trác Viễn gọi như vậy, nên cảm thấy nếu mình gọi sẽ giống như học theo gã, thế là em vẫn nhẫn nhịn không nói."

Tim Văn Kha tê dại, anh xoa xoa tóc Hàn Giang Khuyết. Từ ngày hai người ở bên nhau, Hàn Giang Khuyết không nhắc đến cái tên này, có lẽ cũng bởi vì không muốn ảnh hưởng tới tâm trạng của anh. Chỉ có đến lúc này, rốt cuộc hắn mới bất đắc dĩ để lộ chút lưu tâm như vậy, thực sự chàng Alpha tưởng chừng như ngây ngô lại có một mặt rất bao dung lặng lẽ.

"Nhưng mà anh lớn hơn em." Văn Kha nhẹ nhàng nói, trong giọng mang theo một phần bất đắc dĩ, chín phần ngọt ngào: "Hàn Tiểu Khuyết ạ."

Có lẽ là vì đồng âm, Hàn Giang Khuyết bất mãn hẩy eo về trước một cái, nói: "Chim em lớn hơn anh rất nhiều."

Khuyết –阙, phát âm là quē, còn từ tước –雀, nghĩa là chim sẻ, con chim cũng có phát âm là què, hai cách phát âm này giống nhau. Văn Kha gọi Hàn Giang Khuyết là Hàn Tiểu Khuyết ý muốn kêu bạn Khuyết một cách thân mật thôi, nhưng Tiểu Khuyết cũng nghe như là chim nhỏ, nên bạn Khuyết cố ý nói lại.

"...."

Văn Kha lập tức nghẹn lời. Không biết có phải vì chủ nhân của nó đang hưng phấn không mà cây hàng chôn trong cơ thể anh cũng tăng kích cỡ, anh cong người lên cắn môi khẽ rên một tiếng, kế đó duỗi hai tay về phía Alpha của mình.

Hàn Giang Khuyết hiểu ý anh, thế là cúi xuống hôn tiện cho anh dễ ôm hơn.

Chỉ cần ôm chặt nhau khi thân thể trần truồng thế này cũng sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.

"Hàn Giang Khuyết, em thật sự là cố vấn của LM hả?"

Văn Kha đột ngột hỏi.

Thực ra kể từ ngày hiểu rõ kinh nghiệm tình dục của Hàn Giang Khuyết, anh đã sớm nghi ngờ. Chỉ là trong kỳ phát tình hai người cứ quấn riết lấy nhau, có đôi khi cũng chẳng kịp hỏi nhiều.

"Sao thế?" Hàn Giang Khuyết nheo mắt lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Làm cố vấn LM cũng không nhất định phải bán thân."

"Nhưng mà... Em không chỉ chưa từng thành kết, ngay cả hôn cũng chưa từng." Nói đến đây Văn Kha không nhịn được nâng cằm Hàn Giang Khuyết lên, nhìn vào đôi mắt của Alpha trẻ, nhẹ giọng hỏi: "Hàn Tiểu Khuyết, em đã từng yêu đư... Á!"

Văn Kha còn chưa nói xong, Hàn Giang Khuyết đã hung hăng cắn miệng anh. Không phải là cách hôn bình thường, mà cả môi trên lẫn môi dưới đều bị cắn vào miệng như một con vịt.

Cho đến giờ Văn Kha chưa từng bị người khác dùng phương thức kỳ quái như thế này chặn miệng. Anh không mở miệng được, chỉ có thể dùng đôi mắt rưng rưng nhìn Hàn Giang Khuyết cầu xin tha thứ.

"Chưa từng yêu." Một lát sau Hàn Giang Khuyết vẫn nhụt chí buông anh ra, bổ sung một câu: "Em chưa từng yêu."

"Anh biết." Văn Kha sờ nắn vành tai của hắn, tim vừa chua vừa xót. Hóa ra anh thực sự là mối tình đầu chẳng hề chứa chút tạp chất của người ấy.

"Thế... Thế cũng có thể làm cố vấn LM hả?"

"Chỉ treo cái danh thế thôi." Hàn Giang Khuyết thấp giọng đáp: "Em không có... Ngoại trừ anh, em không còn khách hàng nào khác."

"Vậy mà trước đó em còn dám nói đến chuyên nghiệp như vậy." Văn Kha cười nói, anh hơi hưng phấn, bỗng lật mình đè Alpha xuống dưới.

Anh hôn trán Hàn Giang Khuyết một cái. Có lẽ bởi vì lần nữa khẳng định mình thật sự là người duy nhất nên cũng không cần chần chừ nữa, anh nghĩ, rồi dứt khoát hỏi một mạch những điều muốn hỏi trong lòng mình: "Hàn Tiểu Khuyết, Tiểu Vũ là ai? Hôm đó ăn lẩu ông chủ nhà hàng có nói em luôn đi ăn với Tiểu Vũ."

Hàn Giang Khuyết ngây ra một lúc, lập tức thẹn thùng rũ mắt xuống. Hắn không ngờ Văn Kha lại vẫn lén nhớ kỹ chuyện này, nhưng điều đó lại khiến hắn lập tức vui vẻ, bèn thuận theo giải thích: "Phó Tiểu Vũ là Omega mà anh thấy hôm đến Zeus tìm em."

"Cậu ta là...?" Văn Kha truy hỏi.

"Phó Tiểu Vũ là ông chủ của LM."

"Hả?" Văn Kha lập tức trợn tròn mắt: "Cậu ta là ông chủ của em?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết nói.

Văn Kha nhớ ngày đó trong sàn nhảy, mình lại coi ông chủ LM như kẻ địch giả tưởng, còn nắm tay Hàn Giang Khuyết hò hét với Phó Tiểu Vũ, lập tức hoảng sợ nhổm người dậy. Nhất thời anh không để ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hàn Giang Khuyết, mà đắm chìm trong cảm xúc căng thẳng liên tục lẩm bẩm: "Cậu ta là ông chủ của LM ư... Vậy, vậy mà anh còn nói những câu đó với người ta, còn nói anh là ông chủ của em. Xấu hổ quá, hơn nữa...."

"Xin lỗi em..." Văn Kha lầm bầm một chốc rồi uể oải vùi mặt vào hõm vai Hàn Giang Khuyết: "Liệu anh có làm ảnh hưởng đến em không?"

"Không sao đâu." Trong mắt Hàn Giang Khuyết hiện lên ý cười mơ hồ: "Cậu ấy coi như là bạn của em, không sao đâu."

"Hàn Giang Khuyết." Văn Kha ngẩng đầu lên dè dặt nói: "Em có thể không làm cố vấn LM nữa được không?"

Anh khá bất an. Họ vừa mới ở bên nhau, vẫn chưa tỉ mỉ thảo luận qua việc nghiêm túc như lập kế hoạch cho tương lai, nên dường như không nên can thiệp vào công việc của Hàn Giang Khuyết sớm như vậy. Nhưng mà, nhưng mà anh vẫn sẽ để ý.

"Anh không muốn em... Em thân mật với những Omega khác." Giọng anh lí nhí như muỗi kêu, thật sự không dám nhìn vẻ mặt của Hàn Giang Khuyết.

"Anh sẽ ghen à?" Hàn Giang Khuyết hỏi bằng giọng trầm thấp.

"...Ừ." Văn Kha chần chừ một lát, cuối cùng vẫn thành thực gật đầu.

Rõ ràng trên lý trí anh cảm thấy mình cũng có thể hiểu được công việc của LM là giúp đỡ Omega, điều này rất mới mẻ, cũng rất có ý nghĩa. Nhưng không ngờ vừa dính đến bản thân mình, tâm lý anh vẫn lập tức để tâm.

Muốn Hàn Giang Khuyết chỉ thuộc về mình...

Không muốn người ấy thân mật với những Omega khác, không muốn người ấy an ủi Omega khác.

Từ thân thể đến tâm hồn, toàn bộ chỉ thuộc về mình anh mới được.

"Vậy em phải đổi việc à?" Hàn Giang Khuyết nhìn Omega đang rũ mắt, giả vờ nghiêm túc: "Nhưng có thể sẽ không nhanh chóng tìm được việc mới đâu?"

"Thế cứ từ từ tìm... Anh, anh có thể nuôi em!" Văn Kha lập tức ngẩng đầu lên. Anh vui vẻ vì lời Hàn Giang Khuyết, nhưng kế đó lại hơi hoảng hốt, nhỏ giọng nói: "Anh làm vậy có phải sẽ ảnh hưởng đến công việc và kế hoạch của em không...? Xin lỗi, là anh quá nhỏ mọn."

Bởi vì cá nhân anh để ý mà muốn bắt Hàn Giang Khuyết đổi việc, như vậy thực sự rất ích kỷ nhỉ. Vả lại anh còn tùy tiện nói muốn "nuôi" Hàn Giang Khuyết, không biết có thể khiến lòng tự trọng của Alpha tổn thương không.

Cho đến giờ Văn Kha chưa từng nghĩ mình lại có lúc bá đạo không biết lý lẽ đến vậy, càng nói càng thực sự thấy xấu hổ. Mặc dù anh cảm thấy Hàn Giang Khuyết lần đầu biết yêu rất dễ thương và ngây thơ, nhưng thực tế bản thân anh cũng chưa từng yêu đương chính thức. Cho nên khi gặp chuyện thế này anh sẽ nói những lời xuất phát từ bản năng, và sẽ lập tức cảm thấy xấu hổ, không biết những người khác khi yêu đương sẽ xử lý thế nào mới gọi là trưởng thành.

"Không ảnh hưởng gì đâu."

Hàn Giang Khuyết nâng mặt Văn Kha lên, hắn cố gắng đè nén ý cười nơi khóe miệng, đôi mắt lại sáng lấp lánh: "Tiểu Kha, anh thực sự đồng ý muốn mãi nuôi em sao?"

Chàng Alpha cao lớn hoàn toàn không để lộ ra dáng vẻ bị sỉ nhục tôn nghiêm.

Văn Kha âm thầm nhẹ nhàng thở phào, anh bỗng gật đầu, lại không nhận ra rằng Hàn Giang Khuyết đã lặng lẽ thêm chữ "Mãi".

Anh không biết mình nên làm thế nào mới có thể biểu lộ được thành khẩn nhất, chỉ có thể nắm thật chặt ngón tay Hàn Giang Khuyết: "Anh cam đoan."

_______________________

Người post: Yến Nhi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio