Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Kha khóc đến mức mặt mũi ửng đỏ, khịt mũi cũng rất to. Mặc dù chính anh tự biết mình chật vật và mất mặt đến cỡ nào, nhưng chẳng thể ngừng lại được.
Mười năm, anh chưa từng khóc như thế này, là vì biết chẳng ai muốn nghe. Chỉ có Hàn Giang Khuyết sẽ quan tâm, nên anh mới càn rỡ như vậy.
Anh không cầm nổi lòng mà nhớ đến những cảnh tượng ấm áp trong quá khứ.
Nhớ đến sườn lợn rán, thịt chiên xù, và cả canh bí đao mà mẹ làm; nhớ đến ngày tết cùng mẹ nhìn những đứa trẻ con nhà hàng xóm chạy bắn pháo hoa trên tuyết; và nhớ đến bức tường cũ kỹ ố vàng dán đầy giấy khen của anh.
Hàng năm khi sinh nhật, anh và mẹ sẽ đứng trước bức tường kia chụp một tấm ảnh.
Mỗi năm trôi qua anh càng lúc càng lớn, mà mẹ cũng dần già đi. Vào lúc nở nụ cười rạng rỡ trong tấm ảnh đó, anh còn quá nhỏ, nên chưa từng nghĩ đến cái chết...
Không ngờ có một ngày, người mẹ nắm tay anh cũng dần tiều tụy gầy gò rồi bỏ anh đi thật xa, để từ nay về sau chỉ còn mình anh lẻ loi cô độc ở lại cõi đời này.
Văn Kha ghé vào ngực Hàn Giang Khuyết nghẹn ngào: "Hàn Giang Khuyết... Mấy năm qua, anh thực sự rất cô đơn."
"Em biết, em biết...."
Hàn Giang Khuyết kéo Văn Kha vào lòng ôm thật chặt, tim hắn đau đến mức run rẩy, chỉ có thể vuốt ve lưng người mình thương hết lần này đến lần khác. Mắt hắn hoe hoe đỏ, đoạn gằn từng chữ một: "Văn Kha, em ở đây rồi. Không sao, không sao cả, mọi thứ đều đã qua... Em đang ở bên anh, em đang ở bên anh này."
Nói đến đây hắn cẩn thận nâng mặt Văn Kha lên.
"Văn Kha, em yêu anh."
Hàn Giang Khuyết trịnh trọng nói như đang thề: "Em sẽ không để anh cảm thấy cô đơn nữa."
Khuôn mặt của Omega thật nhỏ nhắn, nên có thể đủ để bao trọn trong lòng bàn tay hắn. Anh khóc quá nhiều, nên cả mặt và mắt đều đỏ bừng, rèm mi vẫn vương giọt lệ, xong người ấy cứ thế mềm mại nhìn hắn rồi gật đầu thật mạnh.
Trong nháy mắt đó, Hàn Giang Khuyết bỗng run rẩy nghĩ, hóa ra đây chính là cảm giác yêu một người.
Là hết thảy cảm giác và tâm trạng của mình bỗng dường như chẳng còn ý nghĩa nữa.
Trọn trái tim chỉ còn lại mong muốn được yêu thương người ấy, bảo vệ người ấy, thậm chí hận không thể mọc rễ biến thành một cây cổ thụ che trời vào thời khắc này, để che chắn mưa gió trọn đời này cho người thương.
Yêu, vốn chẳng phải là đòi hỏi, trái lại chính là không kìm được mà muốn trao gửi bản thân mình.
Chính vào giây phút bản thân mình không còn quan trọng nữa mới ghi lòng tạc dạ hiểu được rằng, đây mới chính là tình yêu chân thành sâu sắc, tình yêu chẳng gì ngăn trở nổi.
....
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Văn Kha cũng dần bình tĩnh lại.
Kì diệu làm sao, cho dù khóc nức nở đến mức gần kiệt sức không chịu được nữa, nhưng lại cảm thấy tâm trạng đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Dường như vừa có một cơn mưa to cọ rửa hết những cát đá tích tụ kìm nén trong lòng nhiều năm, từng chút từng chút hóa thành dòng sông trong đêm tối rồi lặng lẽ chảy khỏi người Văn Kha –
Và, anh đã trở nên nhẹ nhõm.
Văn Kha ngồi trên hông Hàn Giang Khuyết, anh cảm thấy chun chút xấu hổ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói: "Có phải mắt anh sưng húp rồi không?"
"Sưng." Hàn Giang Khuyết thành thật gật đầu. Dừng một lúc, lập tức hắn lại thêm một câu: "Nhưng vẫn đẹp lắm."
Hắn giống như một tên ngốc, dỗ dành cũng rất vụng về.
Mắt Văn Kha vẫn đang ầng ậng nước mắt, nhưng không nhịn được mà khe khẽ cong vui vẻ, anh hừ một tiếng: "Sưng mà còn đẹp á."
Mũi Omega đo đỏ, đôi mắt sưng như quả đào nhỏ, vẫn còn chật vật khẽ nấc, đương nhiên không thể nói là đẹp. Nhưng mà hắn vẫn thích lắm, vô cùng thích.
Hàn Giang Khuyết nâng cặp mông tròn trịa của Văn Kha rồi đẩy cơ thể của anh lên để trán hai người kề sát bên nhau.
"Hươu con, anh là đẹp nhất, mắt cũng xinh đẹp nhất."
Chính hắn cũng thấy câu nói của mình sến súa lắm, nhưng vẫn chẳng thể cầm lòng thốt lên. Lúc Văn Kha khóc, tim hắn như muốn nát tan; khi Văn Kha không khóc, tâm trạng của hắn cũng như trời rạng sau cơn mưa.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi vẫn dè dặt hỏi: "Thế, thế anh còn giận em không?"
Văn Kha thẹn thùng rũ mắt, một lát sau chủ động ôm choàng lấy cổ Hàn Giang Khuyết, cố ý lườm hắn: "Còn giận."
Đương nhiên Hàn Giang Khuyết biết Văn Kha không nghiêm túc, nhưng nỗi day dứt trong đáy lòng vẫn khiến hắn hơi uể oải đáng thương nói: "Em biết sai rồi."
Văn Kha vươn tay nhéo nhéo hai má Hàn Giang Khuyết ra, hỏi: "Thật biết sai rồi chứ?"
Hàn Giang Khuyết ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy sau này, hức, sau này... Em có còn luyện Độc cô cửu kiếm chi phá mông thức nữa không hả?" Văn Kha lại nấc một cái.
"...." Hàn Giang Khuyết không khỏi im lặng.
Có điều dù Văn Kha hỏi như vậy, nhưng thực tế cũng không muốn Hàn Giang Khuyết trả lời. Anh cười cười cúi đầu xuống cắn môi Hàn Giang Khuyết, nhỏ giọng thì thầm: "Anh không giận đâu. Thực ra anh đã sớm muốn nói với em những lời này, chỉ là, chỉ là mãi không biết nên mở miệng thế nào. Anh yêu em Hàn Giang Khuyết à.... Trên thế giới này, anh chỉ có em thôi. Có thể được ở bên em, anh thật sự rất rất hạnh phúc."
Hàn Giang Khuyết ôm lấy Văn Kha, hắn muốn nói, em cũng chỉ có mình anh thôi.
Nhưng cuối cùng hắn không nói thế, mà nói một cách rất chân thành: "Văn Kha, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Hai người cùng ngâm mình trong nước ấm, rồi trao cho nhau từng nụ hôn không dứt.
Một cuộc tranh cãi nho nhỏ, dường như lại khiến tình cảm càng thêm ngọt ngào.
Văn Kha bỗng nhiên rất muốn thân mật với Hàn Giang Khuyết. Khác hẳn dục vọng mãnh liệt trong kỳ phát tình, cảm giác lúc này dịu dàng mềm mại hơn, muốn da thịt đôi bên nhẹ nhàng cọ xát, muốn thì thầm thân mật, cũng muốn được nũng nịu, rất muốn rất muốn nũng nịu.
"Hàn Tiểu Khuyết, thật sự... Mắt anh vẫn dễ nhìn hả?"
Giữa lúc quấn quýt răng môi, Văn Kha hỏi.
"Đẹp."
"Vậy..." Mặt Văn Kha phơn phớt hồng như cánh đào, nhỏ giọng hỏi tiếp: "Em, em thích chỗ nào của anh nhất?"
Anh vừa hỏi vừa đoán đáp án.
Thực ra có rất ít người từng khen mắt anh, nhưng anh cảm thấy đôi môi của mình không tệ, nói không chừng Hàn Giang Khuyết sẽ thích... Có điều cũng có thể là trán, vì Hàn Giang Khuyết thích hôn trán anh.
Nghĩ như vậy, Văn Kha không nhịn được bắt đầu mong đợi đáp án của Hàn Giang Khuyết.
"Ừm." Hàn Giang Khuyết vẫn đang chuyên tâm hôn Văn Kha, dường như hắn không hề nghĩ nhiều mà đáp một cách rất chi dứt khoát: "Mông."
"...."
Văn Kha im bặt.
Đáp án này không thể nói là ngoài dự đoán, chỉ là với ngữ cảnh của đoạn đối thoại kia, rõ ràng thứ anh đang hỏi là ngũ quan trên mặt. Nhưng hiển nhiên với Hàn Giang Khuyết, đáp án của vấn đề này chỉ có một thứ duy nhất.
Văn Kha giận đến độ cắn mạnh lên tai Hàn Giang Khuyết một phát. Anh hất cái tay không biết đặt lên mông mình từ lúc nào của Hàn Giang Khuyết ra, đoạn tự che lại không cho hắn sờ. Nhưng lập tức anh nhận ra làm thế rất là ngốc, bèn quyết định đổi cách đánh trả.
Nếu Hàn Giang Khuyết đã nhất định phải sờ mông anh, thế thì anh cũng có thể tìm một chỗ khác để sờ lại.
Văn Kha nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dứt khoát cho tay vào nước túm lấy thứ giữa hai chân Hàn Giang Khuyết.
"Này–!"
Hàn Giang Khuyết khẽ cong người lên, nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
Nếu là bình thường, có lẽ Văn Kha sẽ từ bỏ ngay lập tức. Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao anh lại hư hỏng đến lạ, anh đè Hàn Giang Khuyết lên thành bồn tắm hết hôn lại cắn, động tác dưới tay cũng không dừng lại.
Alpha nghiến chặt răng, nhưng bồn tắm nhỏ hẹp kia khiến hắn không trốn thoát được, mà Omega trên người lại là bảo bối của hắn không thể đẩy ra, nên chỉ có thể ấm ức bị bắt nạt.
Ở thời điểm không phải kỳ phát tình, hiển nhiên Alpha sẽ không chịu nổi khiêu khích đùa bỡn bằng Omega. Văn Kha mới sờ mấy lần, mùi thơm Whisky trên người Hàn Giang Khuyết đã càng nồng nàn thêm một chút.
"Tiểu Kha..."
Hàn Giang Khuyết hít sâu một hơi. Hắn nhổm người dậy tiến đến bên tai Văn Kha, thử thăm dò hỏi bằng chất giọng có chút mong đợi: "Đêm nay có thể chứ?"
"Nhưng mà anh không có phát tình." Văn Kha cố ý nói.
Vẻ mặt Hàn Giang Khuyết lập tức như đưa đám. Nếu hắn thật sự là một chú sói con, vậy khi nghe được câu nói này hắn sẽ ủ rũ cụp tai xuống. Dường như hắn đã từ bỏ chống cự, ngay cả thằng em mình cũng không muốn giải cứu, cứ thế nằm trên bồn tắm mặc cho Văn Kha chà đạp.
Văn Kha nín cười trong chốc lát, sau đó mới tiến tới thơm lên chóp mũi Hàn Giang Khuyết, tiếp đến bày vẻ mặt tội nghiệp hỏi: "Thế... Em có làm đau anh không?"
Hàn Giang Khuyết lập tức trở nên hoạt bát, đôi mắt đen láy cũng lấp lánh hơn, đoạn lắc đầu thật mạnh: "Không, em sẽ không làm thế đâu."
"Thật à?" Văn Kha lại cười một cái. Lần đầu tiên anh nhận ra mình thế mà lại rất có năng khiếu bắt nạt Hàn Giang Khuyết. Khi yêu đương, anh bắt đầu hoạt bát nghịch ngợm hẳn, rất biết làm nũng, cũng biết giở trò xấu lắm chứ.
Đó là một cảm giác thật kỳ lạ, khi cùng thân thiết ngọt ngào với người yêu, dường như anh đã nhìn thấy... Một chính mình quyến rũ hơn lúc trước.
"Thật!"
Đương nhiên Hàn Giang Khuyết có thể phát hiện được ý của Văn Kha trong giọng nói, lập tức bế bổng Omega lên khỏi nước rồi cứ thế sải bước ra khỏi bồn tắm.
Có lẽ động tác này quá mạnh, hắn sợ lần nữa dọa Văn Kha nên lập tức dịu dàng cúi đầu thơm trán Văn Kha một cái: "Tiểu Kha, em sẽ làm rất nhẹ."
"Nhẹ như là chơi một que kẹo bông vậy."
Hắn nói rất đỗi chân thành.
__________________
Người post: Yến Nhi