Mặt Văn Kha lập tức đỏ bừng lên, anh lí nhí trả lời như muỗi kêu: "Được."
Trên thế giới này trừ Hàn Giang Khuyết ra, chưa từng có ai bảo anh giống hươu cao cổ.
Văn Kha thích Hàn Giang Khuyết gọi mình là hươu cao cổ. Cách ví von này rất siêu hiện thực, con người sao giống hươu cao cổ được chứ, mà ngẫm kỹ thì chẳng có gì gọi là đẹp.
Nhưng ngôn ngữ giường chiếu là thế đấy, có đôi khi không đẹp, nhưng lại khiến người ta phải hưng phấn. Ba chữ hươu cao cổ tựa như một ký hiệu ngọt ngào, một tưởng tượng gợi cảm chỉ thuộc về hai người họ.
Mình là hươu cao cổ thích giao phối với Hàn Giang Khuyết, Văn Kha thẹn thùng nghĩ vậy.
Hàn Giang Khuyết chui xuống bên dưới chăn như một con thú nhỏ. Quần ngủ và quần lót của Văn Kha bị hắn tuột ra, sau đó vứt phăng ra ngoài chăn.
Hắn vuốt ve đùi trong của Văn Kha, chỗ đó cực kỳ nhạy cảm, mỗi lần bị hắn chạm vào như thế, da gà da vịt của Văn Kha sẽ nổi hết lên.
Văn Kha cắn chặt răng cố gắng nhẫn nhịn, cơ thể căng cứng.
Phòng khách đã tắt đèn, trong chăn càng tối mờ.
Cuối cùng bàn tay Hàn Giang Khuyết cũng phủ lên mông Văn Kha. Trong giây phút đó, Hàn Giang Khuyết cảm nhận được mặt mình bỗng nóng lên một cách khó hiểu...
Trong bóng đêm, thị giác hoàn toàn bị tước đoạt, dường như xúc giác đã chiếm cứ toàn bộ thế giới giác quan của hắn.
Xúc giác thực sự rất lãng mạn, giống như mình không còn là con người nữa, mà là một loài động vật kỳ lạ, một loại động vật hình thành vì tình dục.
Bởi lẽ không thấy rõ dáng vẻ của Omega dưới thân, nên hắn phải dùng xúc giác để rờ rẫm dọc theo cơ thể, cảm thụ từng tấc từng tấc da dẻ.
Thân hình của Hàn Giang Khuyết rất cao to, chỉ dùng một tay là đã có thể dễ dàng chộp được bóng rổ. Nhưng khi chạm vào cặp mông của Omega, hắn lại không nỡ dùng sức, nên dường như chẳng thể nào cương quyết phân định biên giới.
Mông của Văn Kha có lớn bằng bóng rổ không nhỉ?
Trong lòng Hàn Giang Khuyết bỗng nảy lên một suy nghĩ vô cùng quái lạ.
Bởi vì tò mò, hắn bất chợt lóe lên một suy nghĩ, bèn kéo kéo dương vt nho nhỏ xinh xinh và vẫn đang mềm giữa hai chân Văn Kha, nghiêm túc ra lệnh: "Hươu con, nằm sấp xuống."
Văn Kha bị kéo đến mức đỏ hoe mắt.
Anh khá tức giận nhưng không thể làm gì. Trong nháy mắt, anh bỗng cảm nhận được nỗi bất lực của Hàn Giang Khuyết khi ban nãy bị anh bóp chặt chỗ đó.
Hai chân anh đang run rẩy, nhưng vẫn rất dịu ngoan xoay người lại, đoạn hạ thấp eo nằm sấp xuống.
Động tác của Văn Kha khiến chăn phủ trên mình anh bị vén lên một góc, một tia sáng rọi vào vừa vặn chiếu lên người anh.
Eo của Omega hạ xuống rất thấp, đầu và mặt anh đang giấu trong bóng đêm, chỉ có cặp mông trắng ngần tròn mẩy là vểnh cao, giữa đôi chân đang thẹn thùng giạng rộng là hai viên tinh hoàn nho nhỏ lộ ra, chỗ đó màu hồng nhạt, thoạt nhìn như một quả tim hồng nho nhỏ bị treo lên.
Cổ họng Hàn Giang Khuyết khô khốc, hắn lập tức kéo chăn lại, che thật kín.
Ổ chăn ấm áp đen kịt này tựa như một hang ổ bí mật hắn xây cho mình, bên trong có Omega bị hắn tha vào, đang nằm vểnh mông.
Hắn muốn giấu Văn Kha đi, ngay cả ánh sáng cũng không cho chui lọt.
Tiếng TV trầm trầm truyền đến cách một lớp chăn, giống như đến từ một thế giới xa xôi khác.
Nơi này chỉ còn hai người họ, đây là thế giới nho nhỏ, là ổ nhỏ ấm áp của họ....
Hàn Giang Khuyết thỏa mãn hạ người xuống, ngậm lấy hai viên tinh hoàn của Văn Kha từ phía sau.
dương vt của Omega nam thực sự rất đáng yêu, vì không có tính công kích gì, nên khi ngậm trong miệng sẽ cảm thấy chỗ đó nhỏ nhắn xinh xinh vô cùng đáng yêu. Hàn Giang Khuyết không nhịn được hút mạnh chỗ đó một chút.
"Ư ưm, không..." Văn Kha không thể kìm được mà bật lên tiếng rên, sau đó lập tức ép nó về trong cổ họng.
Hàn Giang Khuyết thích tư thế lúc này của Văn Kha, chỉ là chưa từng nói qua.
Họ đã làm rất nhiều lần, nhưng Văn Kha vẫn không quá quen với cách tiến vào từ sau lưng, bởi vì nó sẽ đi vào quá sâu, bản năng của Omega sẽ sợ. Nhưng chỉ khi sử dụng tư thế này, mông của Văn Kha mới hoàn toàn lộ ra, chẳng che giấu được một tí ti nào.
Hàn Giang Khuyết tựa như một chú sói con bị đói lâu ngày, cuối cùng cũng được ngậm lấy mông Văn Kha như ý nguyện.
Omega khẽ run rẩy vì khoái cảm bất ngờ, cặp mông tròn cũng lắc lư, anh giãy giụa muốn bò về phía trước.
Hàn Giang Khuyết dùng tay siết chặt lấy chiếc eo thon của Văn Kha không cho anh đi, sau đó miệng thì cắn, mút, ngậm, tay cũng không kìm được mà nhào nặn dữ dội.
Trong bóng đêm chẳng nhìn thấy gì, hai người họ cùng bên nhau, từ từ nhắm mắt lại trôi vào dòng sông đêm tối.
Cơ thể của Văn Kha là thuyền của Hàn Giang Khuyết, hắn không cho phép anh đi.
Bình thường Văn Kha không vận động nhiều, thịt trên mông rất mềm, rất dễ bóp, nhưng thực ra bên trong lại rất tròn mẩy đầy đặn, phải dùng răng cắn mới nếm được cảm giác mẩy căng đàn hồi.
Hàn Giang Khuyết đẩy hai phiến mông tựa như hai ngọn đồi nhỏ ra, sau đó dùng đầu lưỡi thăm dò khẽ liếm cửa vào bí ẩn kia một chút....
Giống như leo núi, không chỉ yêu gò núi kia, mà càng yêu thêm việc leo lên gò đồi uốn lượn, sau đó đi vào chỗ sâu.
Dù không ở kỳ phát tình, nhưng trải qua trêu chọc kích thích nhường này, dục vọng của Omega đã sớm dâng trào. dương vt đằng trước vẫn hơi bất lực buông thõng, nhưng phía sau lại sớm lầy lội nước nôi dâm đãng chảy ra từ khoang sinh sản.
Đúng lúc này Hàn Giang Khuyết dừng lại, hắn bỗng như trở thành một loại động vật, tiến tới dùng mũi ngửi ngửi cửa mình vừa bị hắn liếm ướt kia, như đang kiểm tra thành quả vừa rồi của mình, sau đó nghiêm túc nói: "Hươu cao cổ dâm đãng, anh không rụng trứng, mà chỉ hưng phấn đến mức như đi tiểu mà thôi."
"Hức..."
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt tựa như roi quất mạnh lên người Văn Kha, khiến anh cảm thấy quá đỗi mất mặt.
Văn Kha suýt nữa là bật khóc. Anh cắn gối đầu, tức giận nhỏ giọng bảo: "Em không được nói."
Lời ve vãn thẳng thắn và thô ráp của Hàn Giang Khuyết khiến cơ thể trần truồng của anh như bị một con vật dùng chiếc lưỡi có xước mang rô liếm láp, không biết đó là khoái cảm hay tra tấn.
Hàn Giang Khuyết không nhịn được lén cười một tiếng.
Dục vọng của hắn vẫn luôn trần trụi phóng khoáng, hồi còn niên thiếu đã nảy sinh mộng tưởng kỳ quái, muốn đẩy cậu thiếu niên có cần cổ thon dài ngã trên giường, giạng chân người ấy ra, ngửi mùi của cặp mông trắng nõn kia. Rốt cuộc, bây giờ giấc mơ ấy cũng đã được thực hiện...
Người ấy nồng nồng, dâm mỹ, tựa như miếng thịt tươi ngon, khiến người ta muốn nuốt trọn Omega này vào bụng.
Hắn lần nữa cúi đầu xuống. Đầu lưỡi của Alpha dường như mọc xước mang rô, hắn liếm láp huyệt sau nhạy cảm hết lần này đến lần khác, sau đó đột ngột thò đầu lưỡi vào trong lật khuấy, mút mát không chút kiêng kỵ.
"A....A... Hàn Giang Khuyết...!" Văn Kha phát ra một tiếng nức nở run rẩy, ngón chân anh co quắp lại. Cho dù anh có muốn kìm nén đến cỡ nào, thì cũng chẳng thể ngăn tiếng kêu bật ra khỏi miệng. Anh cố gắng dùng một tia lý trí cuối cùng để duỗi một tay ra khỏi chăn run rẩy tăng tiếng TV lên...
Khoái cảm tựa như dòng sông vừa ấm áp vừa chảy xiết, đánh úp anh từng đợt từ phía sau hết lần này đến lần khác.
Ngón tay trắng thon của Omega dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nhấn nút tăng volume.
Tiếng TV đã khá ồn ã giữa đêm hôm khuya khoắt, nhưng anh không còn để ý đến nữa. Từng tiếng rên rỉ vừa mềm vừa dính dớp thoát ra khỏi cổ họng anh, thậm chí càng lúc càng cao vút.
Nhưng lúc gần như sắp cao trào, anh chợt nghe bên phòng ngủ chính bỗng truyền đến một tiếng kèn kẹt...
Cửa mở.
Văn Kha sợ đến mức xụi lơ nằm phịch xuống, đôi chân cũng gần như bị chuột rút vì kinh hãi đột ngột trong khoái cảm.
Hàn Giang Khuyết cũng nghe thấy tiếng cửa mở, hắn không sợ gì khác, chỉ vội vã ôm lấy bụng dưới của Văn Kha, sợ người yêu nằm phịch xuống như thế sẽ làm bụng bị thương.
Hai người yên lặng ôm nhau không nói lời nào. Tiếng bước chân đi từ phòng ngủ chính cực kỳ rõ ràng, có lẽ Phó Tiểu Vũ mở cửa phòng ngủ rồi đi về phòng vệ sinh trong phòng khách.
Quãng đường ngắn ngủi của Phó Tiểu Vũ đương nhiên phải đi qua phòng khách, còn bước qua TV trước hai người.
Thời gian rất ngắn chưa đến ba giây kia lại giày vò tựa như một năm.
Hàn Giang Khuyết ôm lấy Văn Kha, hắn cảm thấy Omega trong ngực mình căng thẳng đến mức không dám cử động.
Chờ đến khi phía phòng ngủ cho khách vang lên tiếng đóng cửa, Hàn Giang Khuyết mới thò đầu ra khỏi chăn quan sát tình hình. Văn Kha thì như một con vật nhỏ bị kinh hãi, anh co rúm trong chăn không dám ló đầu ra, còn giật giật cánh tay Hàn Giang Khuyết, nhỏ giọng nói: "Em, em vứt quần anh đâu rồi?"
Hàn Giang Khuyết hơi buồn cười, hắn vén chăn lên chui vào hỏi: "Không phải mới vừa rồi anh còn không sợ sao Văn Kha?"
"Anh, anh..." Giọng Văn Kha run rẩy, còn mang chút dinh dính vì chưa hết kích thích.
Anh vừa xấu hổ vừa sợ hãi, ngay cả câu cũng không nói lưu loát nổi.
Vừa rồi bị dục vọng khiến đầu óc mê muội, lúc này mới thực sự ý thức được họ lại làm loại chuyện ấy ngay trong phòng khách, cái này thực sự quá giới hạn.
Vừa nghĩ đến có khả năng sẽ bị Phó Tiểu Vũ phát hiện, trái tim Văn Kha suýt nữa là vọt ra khỏi ngực.
Hàn Giang Khuyết vốn cũng có chút căng thẳng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi lúc này của Văn Kha, hắn bỗng có cảm giác thoải mái khi tình thế nghịch chuyển. Hắn bóp cặp mông mẩy thịt của Văn Kha, lại còn dám vỗ đánh bép lên mông anh một cái dưới tình huống này, kế đó đắc ý nhỏ giọng nói: "Này thì phách lối này, hươu cao cổ thối lừa gạt phải cởi truồng."
Văn Kha vội vàng che mông lại. Nghĩ đến việc Phó Tiểu Vũ sẽ lập tức ra khỏi phòng vệ sinh, anh suýt rơi nước mắt, đoạn nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Sói con, anh sai rồi, mau đưa quần cho anh đi."
"Không thèm."
Hàn Giang Khuyết trả lời không hề khách khí. Hắn kéo một chân Văn Kha sang, sau đó đột ngột nhét một ngón tay vào huyệt sau đang ẩm ướt vì vừa được liếm láp.
"Hưm...."
Nước mắt Văn Kha lập tức rơi xuống. Cảm giác xấu hổ mãnh liệt và sợ hãi đan quyện vào nhau, tạo nên khoái cảm dữ dội. Chân anh cong lên như bị rút gân, chỉ có thể vô lực treo trên cánh tay Hàn Giang Khuyết.
Lúc này cửa phía phòng cho khách mở ra, huyệt sau của Omega co rút siết chặt lấy ngón tay Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết cúi đầu nhìn Văn Kha, lúc này mũi anh đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, trong mắt vừa mơ màng vừa hoảng loạn...
Anh thực sự sợ hãi.
Hàn Giang Khuyết ôm chặt cơ thể mềm mại của Omega vào lòng, cái ôm này chặt khôn cùng, chặt đến mức giữa hai thân hình đang dán vào nhau không có khe hở cho không khí lưu thông, sau đó hắn kéo chăn lên che thật kín.
Hàn Giang Khuyết ghé vào tai Văn Kha thì thầm nhẹ nhàng như đang dụ dỗ: "Đừng sợ, anh đang trốn trong chăn mà, không bị thấy đâu. Đừng sợ, đừng sợ... Hươu con ngoan của em, hươu con xinh đẹp của em, em sẽ không để cho người khác nhìn thấy anh đâu."
Văn Kha bịt chặt miệng mình, khe khẽ gật đầu.
Anh co mình dựa vào lồng ngực rộng lớn của Alpha. Anh không biết đến cùng cảm giác của mình là gì, sợ hãi dần dần lùi đi, và chỉ cảm thấy cửa huyệt giữa hai chân đang co thắt từng đợt ngậm lấy Alpha.
Vào thời khắc ấy, thế giới dường như đã dừng lại. Nhưng qua một hồi rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đến gần phòng khách của Phó Tiểu Vũ.
Một lát sau, Hàn Giang Khuyết mới thò đầu ra dò xét nhìn quanh một lúc. Hắn trầm mặc một hồi, bỗng vỗ vỗ mông Văn Kha, thấp giọng nói: "Đệt, hình như Phó Tiểu Vũ đi nhầm phòng rồi anh ạ."
_______________________
Người post: Yến Nhi