Tình Đầu Có Độc

nếu được là trúc mã (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một trận náo loạn oanh oanh liệt liệt, kết quả đều là người trong nhà.

Ông Hoài Mạn vỗ vỗ vai Đổng Dịch, dỗ dành nói, “Đi, đưa cún con cho em trai đi, sau đó giải thích với em trai.”

Đổng Dịch ôm chặt cún con trong tay, liếc nhìn Mục Thành đang trông ngóng nhìn qua, chưa được người lớn cho phép cậu không dám bước tới, gương mặt Đổng Dịch càng nghiêm túc hơn, cất bước tiến tới, đưa cún con đang muốn nhào về phía chủ nhân qua, “Cầm lấy, mẹ tớ nói nó chỉ té xỉu, không phải bị bệnh, xin lỗi.”

Mục Thành vội ôm chó về, sau đó lại cảm thấy bản thân làm vậy không có lễ phép, liếc nhìn mẹ cậu, nhận được ánh mắt cổ vũ, cậu tiến lên ôm Đổng Dịch, sau đó hôn một cái lên mặt hắn, ngượng ngùng nhưng thân thiết nói, “Không sao, cám ơn cậu giúp tớ chữa bệnh cho Cục Ngốc.”

Đổng Dịch giơ tay sờ mặt, choáng váng.

Ông Hoài Mạn cười ra tiếng, “Đây là lần đầu tiên Tiểu Dịch bị bé trai hôn đó, lỗ tai đỏ lên rồi kìa.”

Trình Nghiên Nhã cũng cười, giải thích nói, “Thành Thành theo em ra nước ngoài hai năm, học thói quen chào hỏi bên đó, tạm thời sửa không được.”

Mục Thành thấy Đổng Dịch không ôm cũng không hôn lại, lại nghe mẹ cậu nói vậy, nhất thời luống cuống, nhìn mẹ cậu nhỏ giọng nói, “Mẹ, con làm sai rồi sao?” Hỏi xong lại nhìn Đổng Dịch, khẩn trương nói xin lỗi, “Xin lỗi, tớ không biết cậu không thể hôn…”

“Có thể hôn!” Đổng Dịch cắt ngang lời cậu nói, tiến lên ôm cậu, sau đó ôm mặt câu hôn lên môi một cái, nắm tay cậu nghiêm túc nói, “Nhưng không được hôn mấy đứa nhóc khác trong khu, bọn chúng đều không thích bị hôn, cậu không thể hôn chúng nó, biết không?”

Mục Thành ôm cún con bằng một tay không nổi nên đơn giản ngồi xuống đặt cún con lên trên đầu gối, ngửa đầu nhìn Đổng Dịch, ngốc ngốc hỏi lại, “Sao những người khác không thích được hôn? Hơn nữa cậu hôn sai rồi, phải hôn mặt, không phải môi, ba mẹ mới hôn môi.”

“Ôi chao, thằng nhóc này thật là…” Trình Nghiên Nhã đỏ mặt, bước lên ôm nhóc con nhà bà đứng lên, xoa đầu cậu một cái, nói sang chuyện khác, “Thành Thành, chắc là anh con luyện võ sắp về rồi, con đi gọi anh đến đây đi, hôm nay chúng ta ăn cơm ở nhà chú Đổng.”

Rất dễ bị dụ Mục Thành nhanh chóng dời lực chú ý, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ.”

“Con đi với Thành Thành.” Vốn trưởng thành sớm Đổng Dịch nắm chặt tay Mục Thành, nhìn mẹ hắn nói, “Con quen đường trong khu, có thể dẫn đường cho Thành Thành.”

Ông Hoài Mạn hơi ngạc nhiên liếc nhìn con trai đột nhiên trở nên nhiệt tình, “Xem ra Tiểu Dịch rất thích Thành Thành, vậy con đi với em đi.” Nói xong nhìn Trình Nghiên Nhã, thân thiết nói, “Trong khu có tuần tra theo giờ, trẻ con chơi bên ngoài cũng không sao, em cứ yên tâm.”

“Trở về nhà tự nhiên là an tâm rồi.” Trình Nghiên Nhã cười nói, sau đó nhìn con trai bà rồi nói, “Thành Thành, để Tiểu Dịch cùng con đi về gọi anh con được không?”

Mục Thành gật đầu, “Dạ được, cùng đi với anh Tiểu Dịch.”

Đổng Dịch nhìn gương mặt đỏ hồng và dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, nghe câu “anh Tiểu Dịch” kia, khóe miệng hắn nhếch lên, lại nhanh chóng đè xuống, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc cứng ngắc.

Hai đứa nhỏ nắm tay ra khỏi nhà, Đổng Dịch thấy Mục Thành luôn ôm chó con dịch tới dịch lui, con chó không thoải mái kêu ăng ẳng, hắn nhíu nhíu mày, buông bàn tay đang nắm tay cậu ra, ôm chó con vào lòng, sau đó nắm tay cậu lần nữa, “Sức tớ lớn hơn, có thể ôm nó giúp cậu, cậu nắm tay tớ đừng đi lung tung.”

Mục Thành ngoan ngoãn đi theo hắn, hơi xoắn xuýt, “Vậy cậu còn cướp Cục Ngốc nữa không? Nó, nó là bảo bối của tớ.”

“Không cướp.” Dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Thành, Đổng Dịch không tự giác ưỡn ngực, nghiêm túc nói dối, “Nó là bảo bối của cậu, cậu là bảo bối của tớ, cho nên nó là bảo bối của chúng ta, nếu là của chúng ta, tớ còn cướp nó làm gì? Thành Thành, cậu phải tin tớ, cậu nghi ngờ tớ sẽ buồn lắm.”

“Vậy, xin lỗi.” Mục Thành ngây thơ lập tức xin lỗi, sau đó thắc mắc hỏi lại, “Cục Ngốc là của chúng ta? Nhưng, nhưng anh trai nói Cục Ngốc là quà sinh nhật của tớ…”

“Sinh nhật cậu?” Đổng Dịch xoay đầu nhìn cậu, nhíu mày, “Anh trai là ai?”

“Chính là anh của tớ.” Mục Thành nhìn lại, sau đó vừa tự hào vừa thẹn thùng nở nụ cười, “Anh trai là người anh tốt nhất trên thế giới này! Anh trai tốt nhất!”

Gương mặt bánh bao của Đổng Dịch nhăn lại như dưa chua, không biết tại sao đột nhiên hơi tức giận.

Mục Thành còn đang kể lể anh trai nhà cậu tốt ra sao, “Anh trai chơi với tớ, nhường đồ ăn ngon cho tớ, giúp tớ đuổi cổ mấy đứa phá phách, anh trai còn có võ, còn đàn dương cầm, còn vẽ, sẽ ghép hình rất to rất to, buổi tối còn kể chuyện cổ tích cho tớ nghe, còn ngủ cùng tớ.”

“Tớ cũng có thể!” Đổng Dịch nắm chặt tay cậu, càng tức giận hơn, “Cậu đã hôn tớ, không được nói người khác tốt.”

“Nhưng anh trai không phải là người khác mà.” Mục Thành lắc lắc bàn tay đang nắm chặt của hai nhóc, ngại ngùng cười nói thêm, “Với lại tớ cũng hôn anh tớ, anh trai được hôn xong cười lên rất dễ thương, anh tớ là đẹp nhất.”

Tức giận! Rất giận! Không biết tại sao lại đặc biệt tức giận! Rõ ràng bà nội đã nói, hai người thích nhau mới có thể hôn, rõ ràng Thành Thành đã hôn hắn, hắn cân nhắc xong cũng hôn lại, vậy sao Thành Thành còn muốn hôn người khác!

Đổng Dịch dừng bước, cúi người xuống, đặt Cục Ngốc xuống đất, rồi đến gần ôm mặt cậu, chụt chụt chụt hôn lung tung lên khắp mặt cậu, sau đó nghiêm túc nói, “Sau này không được hôn người khác, chỉ được phép hôn tớ thôi.”

Mục Thành ngơ ngác, ngốc ngốc gật đầu, “Ờ.”

Đổng Dịch vừa lòng, cảm thấy cậu chỗ nào cũng dễ thương, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, “Thành Thành thật ngoan.”

Mục Thành cũng cười. Không để người khác hôn, nhưng ba mẹ và anh trai đều là người nhà, không phải là người khác, nên vẫn có thể hôn.

Đêm đó hai nhà tụ họp ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Mục Thiên phát hiện thằng nhóc họ Đổng hình như có địch ý với hắn, đối với em trai ngốc nghếch nhà hắn thì lại nhiệt tình đến hơi quá lố, trong lòng lập tức gõ lên hồi chuông cảnh báo, lúc nào cũng kè kè bên cạnh em trai, không cho đối phương có cơ hội đến gần em trai nhà hắn.

Đổng Dịch cầm chặt đôi đũa dùng sức chọc vào quả trứng chiên trong bát, nhét vào miệng nghiến răng nghiến lợi nhai nuốt.

Đáng ghét, anh trai của Thành Thành thật đáng ghét! Hắn có ý tốt đi gọi đến ăn cơm, thế mà lập tức đoạt Thành Thành đi! Lấy oán trả ơn! Người xấu!

Mục Thiên thấy cách ăn của Đổng Dịch thô lỗ như vậy, càng bảo hộ em trai chặt hơn. Từ bé tới giờ em trai hắn rất ngoan ngoãn sạch sẽ, không thể bị thằng nhóc lỗ mãng này làm hư.

Đổng Dịch tức giận đến mắc nghẹn.

Ngày thứ hai, Trình Nghiên Nhã dẫn hai đứa con trai đến trường tiểu học làm thủ tục chuyển trường. Hai anh em bị tách ra ở văn phòng, được thầy giáo dẫn đi hai lớp khác nhau.

“Thành Thành, tan học chờ anh ở lớp học.” Mục Thiên lo lắng dặn dò.

Mục Thành đeo ba lô ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, tạm biệt anh.”

“Tạm biệt Thành Thành.”

Mục Thiên lưu luyến rời đi, Đổng Dịch rình một bên đã lâu vèo một cái nhảy ra, nắm tay Mục Thành, nói với chủ nhiệm đang đứng kế bên, “Thầy Chu, Thành Thành là em của em, có thể cho em ấy học cùng lớp với em không? Em có thể giúp em ấy học bù!”

Chủ nhiệm Chu bị hắn làm giật mình, “Bây giờ đang là giờ học, sao em lại ở đây?”

“Em đi vệ sinh.” Đổng Dịch nghiêm trang chững chạc nói dối.

Bình thường biểu hiện của Đổng Dịch rất tốt, tuy chủ nhiệm Chu hoài nghi nhưng cũng không dây dưa vấn đề này, cười trả lời, “Mẹ của bạn học Mục Thành đã cố ý nói qua, nhờ thầy sắp xếp em ấy vào lớp của em, vậy nên lớp trưởng Đổng, dẫn em trai về phòng học đi.”

Hai mắt Đổng Dịch vụt sáng, kéo kéo tay Mục Thành nói, “Thành Thành, tớ dẫn cậu về lớp học. Cám ơn thầy Chu!”

Mục Thành cũng rất vui, lễ phép cám ơn thầy Chu, “Cám ơn thầy Chu, em sẽ học thật giỏi.”

“Ngoan.” Thầy Chu yêu thích xoa xoa đầu cậu.

Dắt Mục Thành về lớp học, Đổng Dịch báo cáo với giáo viên chủ nhiệm đang dạy, được cho phép tiến vào hắn nghiêm túc nói tình huống xếp lớp của Mục Thành, sau đó mạnh mẽ yêu cầu được ngồi cạnh Mục Thành.

Nhạc Dung Chính không phục, “Đổng Dịch, cậu vậy mà muốn đuổi tớ ra, cậu có còn là anh em không!”

“Cho cậu máy chơi game.” Đổng Dịch ném ra một viên đạn bọc đường.

Nhạc Dung Chính không đợi chủ nhiệm lớp lên tiếng, lập tức ôm cặp sách chạy đến chỗ trống bên cạnh Dư Gia Đông, tự nhiên mỉm cười, “Vừa khéo bên cạnh Dư Gia Đông còn trống, thầy ơi, em ngồi cạnh Gia Đông nha.”

Đổng Dịch vội dẫn Mục Thành qua xếp chỗ, giúp cậu lấy sách giáo khoa của tiết này ra, nhỏ giọng dặn dò hai câu rồi ngồi thẳng người, nhìn chủ nhiệm lớp, dáng vẻ nghiêm túc chuẩn bị nghe giảng.

Chủ nhiệm lớp co rút khóe miệng, liếc nhìn mấy đứa nhỏ đã tự mình sắp xếp xong mọi chuyện, ho hai tiếng rồi tiếp tục giảng bài, chấp nhận quyết định của bọn nhóc. Mấy đứa nhóc trong lớp đều có bối cảnh, điều kiện đầu tiên là không vi phạm kỷ luật, loại chuyện nhỏ như đổi chỗ ngồi này, ông vẫn nên cho qua.

Vì thế Đổng Dịch đạt thành ước nguyện cùng lớp cùng bàn, hắn liếc nhìn Mục Thành nghiêm túc nghe giảng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên.

Một ngày hạnh phúc trôi qua, giờ tan học, Đổng Dịch chưa kịp gọi Mục Thành cùng nhau về nhà đã thấy bóng dáng Mục Thiên xuất hiện ở cửa lớp, sau đó ngay cả tạm biệt Mục Thành cũng không nói với hắn, ôm cặp sách chạy nhanh vào lòng Mục Thiên.

Chụt, một nụ hôn vô cùng chói mặt của hai anh em.

Bàn tay Đổng Dịch dùng sức, bẻ cục tẩy ra làm hai.

“Đổng Dịch, đi đá cầu không, Hùng Khôn đã hẹn thi đấu với chúng ta.” Nhạc Dung Chính xoa tay đến gần nói, “Lần trước nó dám cười tớ, tớ muốn thắng bắt nó quỳ xuống gọi ba ba!”

“Chắc chú Nhạc sẽ giận chết đó.” Đổng Dịch ném cục tẩy vào hộp bút, tâm trạng kém đến nỗi cần phát tiết ngay, tùy tiện thu dọn sách vở bút viết, xách cặp dẫn đầu ra ngoài, “Gọi ba ba sao được, chúng ta bắt nó phải hô vạn tuế.”

Nhạc Dung Chính hưng phấn hú một tiếng, kéo Dư Gia Đông không có hứng thú đi theo sau Đổng Dịch.

Hôm sau, Đổng Dịch từ chối ý định đưa hắn đến trường của mẹ, chạy đến nhà họ Mục định đến trường với Mục Thành… Sau đó thất vọng biết anh em họ Mục đã được Mục Tu đưa đi học rồi.

Kế hoạch cùng đến trường bị ngâm nước nóng.

Lại một ngày hạnh phúc ngồi cùng bàn.

Lúc tan học, Đổng Dịch nhanh chóng đi ra cửa lớp cùng Mục Thành, sau đó bị Mục Thiên ngăn cản tách ra. Vì thế trên sân thể dục sau giờ học hôm đó lại vang lên tiếng tru không phục của Hùng Khôn.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Cuối tuần.

“Thật có lỗi nha Tiểu Dịch, Thành Thành cùng anh nó đến lớp võ rồi.” Trình Nghiên Nhã mặc tạp dề đang làm điểm tâm áy náy nói.

Đổng Dịch siết chặt mô hình máy bay trực thăng làm thủ công trong tay, xoay người về nhà, tìm mẹ hắn đang vội làm báo cáo, kéo vạt áo bà nói, “Mẹ, con muốn học võ.”

Ông Hoài Mạn nhướng mày nhìn hắn, “Học võ? Võ gì? Sao thế, không học taekwondo của con nữa hả?”

“Học!” Đổng Dịch nhớ đến cơ bắp nho nhỏ trên tay Mục Thiên, cắn chặt răng, “Học thêm thái cực quyền nữa, còn cả đàn dương cầm, vẽ, con còn muốn tranh ghép hình và truyện cổ tích.”

“Ừm…” Ông Hoài Mạn cao thấp đánh giá hắn một lần, xác nhận nói, “Con thật sự muốn học? Tiểu Dịch, con cũng biết nội quy trong nhà, một khi học cái gì thì không cho phép bỏ dở nửa chừng, nhưng con đang học đàn violin và tập đi patin mà.”

“Con muốn học.” Đổng Dịch siết chặt nắm tay, hai mắt lóe lên một tia kiên định, “Con sẽ không bỏ cuộc.” Hắn nhất định phải ưu tú hơn Mục Thiên để được Thành Thành thích!

“Được rồi, mẹ tìm thầy đăng ký lớp cho con.” Ông Hoài Mạn đồng ý, vuốt tóc hắn mỉm cười nói, “Không hổ là con trai của Ông Hoài Mạn, quả nhiên có mục tiêu theo đuổi, không giống với đám khỉ bướng bỉnh chỉ biết đánh nhau ngoài kia.”

Thứ hai đầu tuần, Đổng Dịch vồ hụt Mục Thành lần nữa, sau đó bình tĩnh đeo ba lô đi đến trường. Sau một ngày hạnh phúc, giờ tan học, hắn tạm biệt Mục Thành, cũng tạm biệt Nhạc Dung Chính đang muốn kéo hắn đi nghịch nước, đeo cặp sách đi đến lớp năng khiếu.

Thật vất vả đến cuối tuần, Đổng Dịch cầm găng tập võ mới mua, lòng đầy chờ mong đi đến lớp võ gặp Mục Thành.

“Mẹ dắt Thành Thành đi dạo phố rồi.” Mục Thiên lau mồ hôi trên trán, hướng Đổng Dịch ngoắc ngón tay, “Nghe nói cậu đã tới quân doanh học chút võ của binh sĩ ở đó, nào, tới luyện tập với tôi đi.”

Đổng Dịch xụ mặt mang găng, tầm mắt chạm vào mắt Mục Thiên, hắn chạy lấy đà tới gần, sau đó vung quyền!

Ngày hôm sau, lớp học đàn dương cầm.

“Mẹ đăng ký lớp học bơi cho Thành Thành.” Mục Thiên chỉnh chỉnh nơ cài trên cổ áo, hiếm thấy cười với Đổng Dịch, “Hôm nay là buổi biểu diễn tốt nghiệp của tôi, cám ơn cậu tới tham dự, ngày mai tôi bắt đầu học chương trình cao hơn ở lớp khác rồi.”

Đổng Dịch nhướng hai mắt xanh tím, nhìn độ cong trên khóe miệng Mục Thiên, suýt chút nữa xé rách nhạc phổ trong tay.

Cùng đi học và tan học – ngâm nước nóng.

Cùng nhau trải qua cuối tuần – không xảy ra.

“Tiểu Dịch, con đã hứa với mẹ, không thể bỏ dở giữa chừng.” Ông Hoài Mạn thiết diện vô tư.

Đổng Dịch vẻ mặt quật cường, “Vậy thêm một lớp bơi lội.”

“Không được.” Ông Hoài Mạn không đồng ý, “Con đăng ký nhiều lớp lắm rồi, thêm nữa sẽ mệt chết. Trượt patin con đã học ổn rồi, mẹ sẽ cho con nghỉ lớp đó, còn lớp vẽ cuối tuần nhập học, từ hôm nay trở đi, sắp xếp hợp lý thời gian học tập và nghỉ ngơi, hiểu chưa?”

Đổng Dịch nhớ lại Mục Thiên đã sớm lên lớp vẽ cao hơn, nghiến răng.

Ai chiếm Thành Thành đều là vô lại! Vô Lại!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio