Thi học kỳ xong cô cũng không phải học quá nhiều như trước, cũng không thường xuyên qua nhà anh nữa, không phải xảy ra chuyện gì chỉ là có thêm một con bé suốt ngày lẽo đẽo theo anh, nó mè nheo đủ thứ khiến anh phát mệt nên cô cũng không muốn phiền anh quá nhiều.
Cô có thể tự làm bài tập của mình, bài nào khó hoặc không hiểu thì cô mới hỏi anh thôi.
Cô cũng có nhiều thời gian học làm bánh hơn, có thể tự tin làm bánh tặng anh được rồi.
Thoáng nghĩ một lúc, cô chạy ù lên phòng, điều đó khiến Vú Phương có hơi ngạc nhiên, không hiểu cô đang có ý định làm gì.
- Lợn nhỏ à! chúng ta cũng bên nhau rất nhiều năm rồi, hôm nay chúng ta phải chia xa thôi nhé!
vừa nói cô vừa xoa xoa con heo đất của cô, nó chứa đựng tất cả tiền tiết kiệm của cô, cô muốn mua gì đó cho anh nhưng cô cũng không có nhiều tiền nên đành phải đập heo của mình dù không nỡ.
Đúng là phải cho cô điểm vì tấm lòng của cô mà, còn như tác giả ở tuổi như thế chỉ có mặt dày xin tiền ba mẹ mà mua thôi chứ không chịu đập heo của mình đâu!!!!.
Nhưng nếu là tác giả đây thì heo cũng không có mà đập tiết kiệm được đồng thì hôm sau cũng phải lôi ra đồng, đúng là không có tiền đồ mà.
Cô đập kêu" choang" một cái, các mảnh vỡ cũng dần rơi ra vì không cẩn thận nên cô bị đứt tay, vết thương khá sâu nhưng cô có thể tự xử lý được.
Dùng băng cá nhân dán lại đâu đấy xong, cô lại tiếp tục công việc, cô nhặt những mảnh vỡ để gọn vào một chỗ rồi ngồi đếm thành quả tiết kiệm mấy năm nay của bản thân, tuy không nhiều nhưng chắc cũng đủ để mua một bộ lắp ghép mô hình gì đó.
Loại đồ chơi đó rất đắt, nhà cô cũng không nghèo nhưng hầu như không bao giờ cô mua những thứ như thế!
Đến cửa hàng, cô mơ hồ nhìn xung quanh mặt thì hơi ngơ ngơ vì có quá nhiều đồ khiến cô hoa hết cả mắt,
- Tiểu Đào! Hạ Cúc! các cậu giúp mình chọn một bộ ghép hình được không?
- “ Mình chọn bộ đắt nhất nhé! tiểu thư Hoàng!!!”
- “ Mình sợ là sẽ không đủ tiền đâu, chọn một bộ nào đẹp mà không quá rẻ là được rồi”
loay hoay một lúc thì cả ba cũng chọn được một bộ khá ưng ý, thanh toán xong nhưng không thấy Tiểu Đào đâu, cô và Hạ Cúc cùng ra ngoài thì đã thấy Tiểu Đào đứng đợi bên ngoài.
- Sao cậu ra đây mà không gọi tụi mình thế?
- Mình mới sờ tay một chút mà cái mô hình con khủng long đang trưng bày ở kia nó rụng mất cái đuôi, lắp lại chắc mất thời gian lắm, trước khi bị phát hiện thì mình phải chuồn lẹ thôi- vừ nói Tiểu Đào vừa chỉ vào mô hình trưng bày qua lớp kính ở cửa hàng đó.
- Thôi chuồn lẹ đi!!!!
ba cô gái vừa đi khỏi thì mô hình đó cũng sụp đổ trong sự ngơ ngác của nhân viên bán hàng.
- Cậu làm gì con khủng long đó thế?
- Mình chỉ nghiên cứu chút thôi mà !!!
Hạ Cúc liền đáp lại: “ nghiên cứu như cậu có mà xôi hỏng bỏ không thôi! cậu đừng có mà nghiên cứu chất nổ nhé?!! không chừng ….
cả ba cười phá lên, cô thì vui vẻ khi mua được cho anh một món quà khá ưng ý, không biết anh thích không nhưng trước mắt thì vấn đề quà tặng coi như đã xong xuôi.
Tối hôm đó, cô mặc một chiếc váy màu trắng, trông cô như một công chúa, cô cùng mẹ đến bữa tiệc sinh nhật anh, rõ ràng bà Đinh nói với cô đó chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi, nhưng cô vẫn không ngờ được là lại đông người đến thế.
Đó đều là đối tác làm ăn của gia đình anh và bạn bè của anh.
Từ xa cô cũng đã nhìn thấy con bé đáng ghét đó đang đứng mè nheo đủ thứ!!!.
Cô tìm xung quanh nhưng không thấy anh, mẹ cô đi đến chào hỏi ông bà Đinh và một số người hàng xóm, một bữa tiệc hoành tráng đối với cô vì trước đây sinh nhật cô cũng chỉ có vài người bạn hay là mấy người em họ của cô mà thôi.
Một bữa tiệc được trang trí rất nhiều hoa tươi, nến thơm, ánh đèn sáng lung linh...mọi thứ được chuẩn bị hết sức cầu kì, rất nhiều món quà to nhỏ xếp ngay ngắn, có cả một chiếc bánh gato thật lớn, nó cao hẳn tầng.
Trên bàn tiệc đãi khách là vô số đồ ăn và bánh trái, cô nhìn thấy thế mà rụt rè tự đưa món quà của mình ra sau lưng,nhìn lại mới thấy bánh của cô trông chẳng hề đẹp chút nào...
MC giới thiệu nhân vật chính bước xuống, anh hôm nay thật sự toát lên vẻ thiếu gia nhà giàu vốn có, nhìn anh rất ra dáng, rất đẹp trai.
Vẻ đẹp trai ấy khiến tim cô hơi rung rinh nhẹ.
Anh mặt lạnh lùng nói lời cảm ơn những người đến dự hôm nay, mọi người cùng nâng ly chúc mừng anh.
Cô thì cắm cúi ăn, tiệc đông người và cô cũng không quen cho lắm nên chỉ ngồi lại một góc.
Anh thì ngồi cùng một đám bạn, nam nữ đủ cả, mọi người nói chuyện với nhau trông rất vui nên cô lẳng lặng định để món quà của mình vào cùng với đống quà kia.
Đang đi đến gần đó thì có một lực nhẹ đẩy cô.
- Ay da tránh ra coi thật là vướng lối mà!!!
cô nhìn lên thì ra là con bé đáng ghét đó, cô nhìn nó ôm món quà to nệ khệ đi tới.
- Quà của chị nhỏ thế sao???? cái gì đây? bánh sao? trông thật xấu xí mà! sao chị có thể tặng anh ấy những thứ như thế này chứ, thật mất mặt mà.
con bé cong môi mỉa mai cô rồi rời đi, để lại cô ở đó với cảm xúc hỗn độn, cô bất giác giấu nhẹm món quà ra sau lưng như muốn che đi và không cho mọi người biết.
Đúng là so với những món quà kia , món quà của cô chẳng là gì.
Cô một mình đi ra sân sau khuôn viên, ngồi buồn một mình ngắm những chậu hoa nhỏ xinh thì bỗng một tiếng nói vang lên.
- Sao em lại ở đây? đã ăn no chưa?
- Thầy Hàn???
- Hôm nay có rất nhiều đồ ăn mà em thích đó!
- Dạ! đồ ăn rất ngon
- À mà anh muốn nói cho em một chuyện, món quà mà anh chuẩn bị cho em cũng sắp hoàn thành rồi!
- Em chưa biết có qua môn không nữa?
- Không sao em xứng đáng mà!
- Nó là gì thế ạ? quà anh muốn tặng em ý?
- Bí mật!!! sẽ biết sớm thôi! mà em cầm gì kia?
- À! phải rồi! chúc mừng sinh nhật anh nha, còn đây là quà tự tay em làm bên dưới là một bộ ghép hình nho nhỏ mong anh đừng chê nha.
- Ngốc thật đó! cảm ơn em !
anh mỉm cười xoa đầu cô, khiến đầu cô nhảy số.
Cô bất giác kiễng lên thơm má anh rồi chạy thật nhanh ra về khiến anh đứng đó mà không nói thêm được lời nào, khi bà Đinh gọi anh vào thì lúc này hồn anh mới quay lại về chính chủ, bất giác anh cười nhẹ.
Mọi việc vừa rồi đều được thu gọn vào trong tầm mắt của con bé Uyển Nhi, hai tay nắm chặt vào nhau,nó tức tối đến nỗi xì cả khói trên đầu….