"Thẩm Kình, em còn không mau về lớp học đi. Bây giờ đã vào giờ học rồi đấy!"
"Nhưng Di... à An Di cậu ấy...."
"Em không nghe thấy tôi nói gì à?"
Tôi đang nằm trên giường xem kịch vui diễn ra trước mắt bỗng bị tiếng quát của Lâm Dục Thần làm cho giật mình
Không chỉ có riêng tôi giật mình thôi đâu, mà còn cả cái tên Thẩm Kình, chắc đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Lâm Dục Thần nổi giận nên mặt của cậu ta ngạc nhiên hết cở
"Vâng! Vậy em về lớp đây. An Di cậu nghĩ ngơi cho khỏe đi"
Thẩm Kình nhìn lão lại nhìn tôi nói rồi đứng dậy đi về lớp
"Lâm Dục Thần anh lại lên cơn động kinh gì vậy? Sao lại quát Thẩm Kình?"
Tôi trừng mắt nhìn lão, đang yên đang lành tự nhiên lại hung giữ với học sinh của mình
"Cơ mà anh không dạy học à? Sao lại chạy đến đây?"
"Em bị bệnh à? Anh nghe Minh Anh báo lại nên vội vàng đến xem sao!"
Lâm Dục Thần vừa nói vừa ngồi xuống giường rồi lấy tay áp lên trán tôi, nhăn nhăn mặt nói
"Sao lại nóng thế này, đi thôi, anh đưa em vào bệnh viện khám!"
"Không! Em không đi, chỉ là cảm nhẹ thôi anh có cần làm quá lên không vậy? Với lại chẳng phải bà cô già đó đã nói là chỉ cần nghĩ ngơi thật kĩ là khỏe thôi mà"
"Đấy! Chính em cũng nói cô y tế là bà cô già rồi còn gì? Người đã già như vậy chuẩn đoán có nhiều sai xót, anh không tin cho lắm. Nên hãy đến bệnh viện cho chắc"
Lâm Dục Thần liếc nhìn tôi cười nói
Miệng lưỡi của lão ngày thâm độc, bắt được điểm trong từng câu nói của tôi. Nhưng tôi thật sự không muốn đi bệnh viện chút nào, nên gân cổ lên cải lại
"Lâm Dục Thần, em không muốn..."
"Lâm An Di! Em có nghe lời anh không?"
Lão trầm giọng liếc nhìn nói, rồi sau đó lại dìu tôi đi
Ặc... hình như tôi lại chọc lão giận rồi thì phải?
"Này Lâm Dục Thần, em thật sự không muốn đi bệnh viện. Hay là cho em về nhà đi?"
Thật sự hết cách nên tôi bắt buộc phải nài nỉ lão, mắt long lanh chớp chớp nhìn lão
"Ừm... thật hết cách với em!"
Haha tôi biết mà, lão không qua được cái chiêu giả ngây của tôi đâu. Đi được khoảng một lúc tôi mới trực nhớ là có một câu hỏi mà lão đã lơ cho tới bây giờ
"Lâm Dục Thần, lúc anh mới vào sao lại quát tháo Thẩm Kình? Dầu gì cũng là cậu ta đưa em lên phòng y tế mà!"
Nhìn lão trầm ngâm, tôi cứ tưởng là lão sẽ trả lời câu hỏi của tôi, nhưng ai ngờ
"Hình như em nóng hẳn lên, bắt đầu mê sản cho nên hơi nói nhiều rồi đúng không? Vậy chúng ta không về nhà mà đi bệnh viện khám nhé?"
"Không... không cần, em ngậm, em ngậm miệng là được!"
Hình như tôi đã hỏi một câu hỏi ngu rồi thì phải?
Khi về đến nhà, Lâm Dục Thần dìu tôi lên phòng nằm, rồi đắp chăn lại. Tay lão áp lên trán tôi, vẫn là cái bộ mặt đẹp trai nhăn nhăn lại nói
"Vẫn còn nóng, em nằm nghỉ ở đây đi, anh xuống bếp nấu..."
Đang nói nửa chừng thì lão ngừng lại, nhìn chằm chằm túi bánh mà lúc nảy tôi bỏ ở bàn học
"Túi bánh này là của em à?"
Lão đứng dậy mở túi bánh ra, hiếu kì nhìn tôi hỏi
"À... túi bánh đó là của Thẩm Kình cho em đấy! Haha sao này không phải tốn tiền mua đồ ăn vặt nửa rồi. Ơ.... Lâm Dục Thần anh làm gì vậy? Khốn kiếp sao lại ném bánh của em vào thùng rác thế hả?"
"Em đang bệnh, đồ ăn này không tốt cho sức khỏe đâu. Đợi em hết bệnh rồi muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Bây giờ em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cháo!"
Lâm Dục Thần quăn túi bánh vào thùng rác, khẽ nhíu mày nhìn tôi nói
"Thì đợi hết bệnh rồi ăn chứ bây giờ em có ăn đâu. Hà cớ anh ném vào thùng rác làm gì? Lâm Dục Thần anh không biết à?"
"Anh sợ bánh hết hạn sử dụng, ăn sẽ không tốt. Sau này anh sẽ mua lại gấp đôi cho em!"
Nói rồi lão đi ra khỏi cửa, nhưng đi được bước thì lão lại quay trở vào phòng. Bước đến thùng rác nhanh chân nhanh tay mà gôm toàn bộ rác có ở trong thùng đem đi ra khỏi phòng
Tôi nhìn hành động của lão mà đen mặt. Chết tiệt, Lâm Dục Thần! Anh nghĩ em đói chết thèm khát lắm hay sao mà đồ đã ném vào thùng rác moi lại lên ăn??
"Cháo đây! Anh nấu xong rồi này. Em ăn rồi uống thuốc, nghĩ ngơi. Hay để anh đúc cho em ăn nhé?"
"Tay em chưa có gãy, nên không cần đâu!" Tôi bưng tô cháo của lão nấu mà húp sùi sụt.
"Ngon!"
Thật sự là lão có tài nấu ăn rất ngon nha. Tôi ngước nhìn lão đang ngồi kế bên lật sách đọc, hắng cái giọng nhè nhẹ hỏi thử lão
"Lâm Dục Thần! Hình như anh rất ghét Thẩm Kình?"
Tôi thấy lão ngừng lật sách, trầm ngâm một lúc lâu rồi thở dài, ngước lên nhìn tôi nói
"Cũng không hẳn là ghét, chỉ là anh không thích em ở cùng cậu ta thôi!"
"Tại sao lại không thích? Em với cậu ta cùng lắm chỉ là..."
"An Di! Hãy nghe anh nói. Đó chính là bởi vì ...."
Lão nghiêm mặt nhìn tôi, nhẹ nhàng nói ra
"Bởi vì anh ghen"