Lão anh trai đáng ghét, đầy giả tạo. Dính vào lão là tôi chả có gì tốt đẹp cả.
Chẳng hạn như bây giờ tôi đang bị mẹ chửi cho một trận.
"Mày được lắm, nhóc con này! Dám chạy đi uống rượu, say tới bí tỉ lại còn ói lên ói xuống? Nếu không phải có thằng Vũ đưa mày về, chắc mày đã bị tên nào đưa đi mất rồi. Có đứa con như mày đúng là khổ mà." - Giọng nói như cọp cái của mẹ làm tôi lạnh run, nhưng tôi vẫn uất ức, mà lên tiếng:
"Con lớn rồi, con có quyền tự do. Con biết con đang làm gì. Với lại con có mượn Lâm Thành Vũ đến đón con đâu? Mẹ lúc nào cũng chỉ biết mắng con..."
Lời tôi nói không chỉ làm cơn giận của mẹ giảm xuống mà càng làm cho nó còn bùng cháy lên thêm nữa.
Xong rồi, xong rồi, cái miệng lại hại cái thân rồi. Tôi thấy mẹ cầm cái cây chổi lông gà xong lên đánh tôi rồi.
Ấy vậy mà ngay lúc này Lâm Thành Vũ lại chạy đến chắn trước mặt tôi, vội nói:
"An Nhi em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, mẹ tha lỗi cho em ấy đi."
Nghe vậy tôi cười lạnh, trong lòng nghĩ không phải là anh muốn thấy tôi bị đánh à? Còn bày đặt nói giúp tôi nữa chứ.
Vì thế, chính tay tôi lại đẩy vị cứu tinh của mình ra mà nói:
"Lâm Thành Vũ, anh mau tránh ra đi! Mẹ muốn đánh em thì cứ đánh. Ai mượn anh giúp?"
"Vũ, con thấy chưa? Hôm nay mẹ không dạy lại nó là không được rồi." - Nói rồi, mẹ quất một roi vào chân tôi.
Một roi rồi lại thêm một roi...
Haha, cái miệng của tôi tài lanh nói vậy thôi. Chứ thật ra bị ăn ba roi vào chân, nó đau lắm đấy huhu.
Nước mắt nước mũi của tôi bắt đầu thi nhau rớt xuống, xem giọt nào rớt xuống đất nhanh nhất.
Lão anh trai của tôi lại một lần nữa chạy đến chắn trước mặt.
Ba tôi cũng vội vàng kéo mẹ tôi ngồi xuống, rồi lên tiếng:
"Bà cũng bình tĩnh đi, từ từ rồi nói chuyện. Con bé An Nhi nó còn nhỏ, đánh nó cũng không phải là cách. Con dù gì cũng là con gái không nên uống rượu đến như thế."
"Hừ..."
"Vũ! con đưa con bé lên phòng đi." Ba lại lên tiếng, vì vậy tôi mới được ân xá.
Tôi vội vàng bỏ lên phòng. Nước mắt nước mũi chảy tèm lem, ngồi trên giường, lấy chăn trùm kín đầu.
Thế đấy, lúc nào tôi làm cái gì cũng bị chửi, bị đánh.
cốc cốc cốc
"Nhi ơi, Anh vào nhé?"
cạch Tôi chưa kịp lên tiếng bảo là đừng vào, thì anh đã mở cửa bước vào rồi.
Hừ, sao tự tiện thế...
"Thôi nào! Ra đây để anh thoa thuốc cho." Lâm Thành Vũ bước đến, khẽ kéo cái chăn ra.
Hình ảnh tôi thút thít, nước mắt nước mũi, đầu nhễ nhại mồ hôi, cứ thế hiện ra trước mặt anh.
"Lâm Thành Vũ! Em không cần anh quan tâm. Anh đi ra ngoài đi..." Tôi tức giận đẩy lão ra, bỏ đi.
Còn lão thì kéo tôi lại ngồi trên giường, cầm tay tôi. Gương mặt nghiêm túc nhìn tôi, khó khăn mở miệng nói:
"Lâm An Nhi, em ghét anh lắm à?"
Tôi giật mình, trong năm qua. Đây là lần đầu tiên Lâm Thành Vũ gọi thẳng tên tôi đấy.
"Đúng rồi! Lâm Thành Vũ em rất là ghét anh." Tôi cứ nghĩ sau khi lão nghe xong thì tức giận bỏ đi, nhưng không...
Lâm Thành Vũ lại cười nhìn tôi, thản nhiên nói: "Em ghét anh thì em cứ ghét đi. Miễn sao anh không ghét em là được rồi."
Nói rồi tự ý cầm lấy tuýp thuốc thoa vào chân tôi.
Lão có bị chập mạch không vậy? Tôi nói vậy mà lão còn cười được à?
"Lâm Thành Vũ! Dây thần kinh anh bị đứt rồi à?" Tôi hoảng sợ hỏi.
"Không! Anh không bị gì hết. Anh rất tỉnh và đẹp trai nữa là đằng khác."
"Trời ơi, anh đang tự kỉ đấy à?"
Tối đó tôi không ra ăn cơm, mặc kệ ba tôi và Lâm Thành Vũ đến gõ cửa thế nào tôi cũng nhất quyết cũng không ra...
Sáng cũng vậy, tôi cũng không ăn sáng mà đi học luôn. Đến trường, vào lớp, vừa mới đặt mông ngồi xuống.
Thì hai con nhỏ bạn tôi, Võ Minh Anh và Trương Phương Thảo đã lết lại tám chuyện.
"Ê Nhi mày nghe tin gì chưa?" Minh Anh nhí nhố nói chuyện với tôi, vẻ mặt của nó rất là bí hiểm.
Tôi liếc xéo nó đáp lại: "Con khùng, mày không nói lấy gì tao biết?"
"Lúc nãy, thầy hiệu trưởng xuống báo là Giáo Viên Chủ Nhiệm của lớp mình sẽ được đổi thành một thầy giáo mới vừa từ nước ngoài về. Mày nghĩ xem, thầy giáo kì này có phải là thầy giáo đẹp trai hay không?"
"Thầy giáo đẹp trai à?" Nhắc đến trai đẹp là con mắt tôi nó sáng rực à, tưởng tượng ra soái ca áo sơ mi trắng, ngày ngày dạy tôi học.
Ôi chu choa! Thật là sung sướng nha, đây chính là động lực để tôi đến trường hằng ngày đó.
tùng tùng tùng
Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu đến giờ vào học. Cô giáo chủ nhiệm cũ của chúng tôi dắt một soái ca áo sơ mi trắng vào thật.
Cả lớp ai cũng nhìn chằm chằm soái ca đó. Mắt của học sinh nữ trong lớp cứ như là bắn ra hình trái tim vậy.
Còn tôi cũng nhìn chằm chằm, nhưng rồi lại đập mạnh một phát xuống bàn. Đứng lên, tay chỉ thẳng vào gương mặt soái ca áo sơ mi trắng đó, miệng không nói thành lời.
Khốn thật, soái ca áo sơ mi trắng đó...
Thầy giáo đẹp trai đó sao lại là Lâm Thành Vũ?