Cái vụ nồi chè đó tôi cứ tưởng đã yên lặng trôi qua rồi
Nhưng là...
Ngay từ đầu mẹ tôi đã biết thủ phạm là tôi rồi. Vì vậy tôi bị giáo huấn một trận
Đứng đó nghe mắng, trong lòng cảm thán. Thật sự không có chuyện gì có thể qua nổi mắt nhãn của mẹ tôi
Còn vụ việc sau khi biết chuyện Nhã Yên Ninh yêu Lâm Dục Thần
Trong giờ học của chị ta, tôi thường gây mất trật tự, càng không chú tâm vào lời giảng của chị ta
Có lần tôi còn bị Lâm Dục Thần bắt gặp khi đang ngủ ở trong giờ của chị ta nữa
Thế là tôi bị ăn mắng
"An Di! Hình như anh thấy dạo này em không chú tâm vào việc học?"
"Ai nói em không có? Không phải môn Anh Văn vừa rồi kiểm tra tiết em làm được hay sao?"
"Không phải môn Anh Văn, mà là Ngữ Văn. Anh nghe Yên Ninh nói lại là em rất lơ là, lại còn gây mất trật tự trong môn của cô ấy?"
"Đúng là... em có lơ là một chút! Nhưng em vẫn theo kịp mà?"
Gì? Chị ta lại còn đi mách lẽo lão nữa chứ?
"Đúng là vậy! Nhưng bây giờ đã là cuối cấp rồi em mà lơ sẽ không có lợi cho em đâu!"
Lâm Dục Thần ngừng lại, sau đó nhìn tôi rồi nói tiếp
"Có khi còn làm luyên lụy tới các bạn khác, kéo cả lớp tuột hạng nữa!"
"Ý anh nói là em không noi gương cho lớp? A... đúng vậy! Em chỉ là người bình thường, học lực cũng bình thường không bằng được ai nên không quản lí tốt được cái lớp. Vậy thì anh cắt chức lớp phó của em đi?"
Tôi tức giận xả một tràn, lão bây giờ lại chê tôi không làm gương tốt cho lớp nữa đấy...
"An Di! Ý anh không phải vậy! Anh chỉ lo..."
"Ý của anh đã quá rõ ràng rồi còn gì? Anh còn nói là không phải? Kể từ khi Nhã Yên Ninh xuất hiện, em thấy anh lúc nào cũng càu nhàu em hết?"
"Anh có à?"
Lâm Dục Thần nghe xong, ánh mắt thẳng tấp nhìn vào mắt tôi cười hỏi
"Mới vừa rồi đấy thôi! Anh..."
"An Di! Nói thật cho anh biết. Có phải em rất ghét Nhã Yên Ninh? Có phải là em ghen với cô ấy không?"
Lâm Dục Thần một tay chống lên bàn, nghiêng mình về phía tôi hỏi
"Đúng đấy! Em rất ghét chị ta. Em đang ghen với chị ta đó! Thì sao?"
"Em? Em thật sự ghen với cô ấy?"
"Đúng vậy! Ai kêu chị ta xinh đẹp hơn em làm gì?"
"Chỉ có vậy?"
"Đúng! Chỉ có vậy thôi..."
Tôi nhìn mặt lão nhăn nhăn lại, cười thầm trong lòng, chơi khâm lão được một vố thật là đã quá đi mất
Cứ thế tôi từ người có chức ở lớp, trong một chốc mà tôi trở thành người bình thường nhất trong lớp
Như vậy cũng tốt, tôi có thể thoải mái mà quậy, không mang theo gánh nặng nào nữa
"Nghe nói cậu bị cắt chức lớp phó rồi?"
"Đúng vậy! Cậu cũng thu thập thông tin nhanh thật? Chắc cậu cũng là bà tám rồi?"
Tôi liếc nhìn Thẩm Kình cười chọc
"Hừ... tôi làm gì bằng trình độ bà tám của cậu?"
"Haha..."
"Mà này....!"
"Sao hả?"
"Sắp tới trường tổ chức một đợt thi bóng rổ với trường kế bên! Cậu... cậu có thể tới xem tôi chơi không?"
Thẩm Kình thấp giọng hỏi...
"Thi bóng rổ?"
"Ừa... cậu có thể tới không?"
"Dĩ nhiên là được rồi! Trường mình thi mà? Yên tâm... bà đây sẽ kéo bè kéo lũ đến cổ vũ cho cậu!"
Tôi vỗ vai cậu ta một cái cười nói
"Cậu hứa rồi đấy?"
"Ok... ok! Bà đây sẽ không nuốt lời đâu"
"Cơ mà... sắp sinh nhật tôi! Cậu định tặng gì cho tôi đây?"
"Hả? Sắp sinh nhật cậu rồi à?"
"Ừa... đúng vậy!"
"Vậy cậu muốn tôi tặng cái gì đây? Giày? Hay là đồng hồ?"
"Tôi mới là người hỏi cậu đấy? Mà cậu tặng cho tôi cái gì tôi cũng lấy hết!"
"Vậy! Tôi tặng cho cậu một cái quần sịp được không?"
"Lâm An Di!!!"
Thẩm Kình đen mặt lại tức giận nhìn tôi
"Haha! Tôi... tôi đùa ấy mà!"