Chiều ngày hôm sau Thế Hạo ngồi trên sofa ánh mắt luôn hướng thẳng về phía cô đang chuẩn bị thay giày để ra ngoài, khỏi phải nói loại ánh mắt này của hắn cứ hệt như là oán phụ bị chồng bỏ rơi vậy.
Ánh mắt ấy thể hiện rất rõ ràng nhưng từ đầu đến cuối cô điều lựa chọn làm lơ nó đi, nhưng chẳng thấy đến vậy.
Trước khi đi cô còn mĩm cười mà nhìn hắn "Đợi tối em về sẻ mang thức ăn ngon về cho anh, đợi em đấy nhá"
Nói xong cô ngay lập tức mở cửa đi ra ngoài, cánh cửa cũng không nhận được chút lưu tình nào mà bị cô đóng mạnh lại, và rồi cánh cửa hiện tại chính là thứ phải hứng chịu ánh mắt oán phụ của hắn.
Cô đi rồi hắn lập tức đứng dậy khổ sofa, dọn chổ ra ban công ngồi để hít khí trời cho ổn định tâm trạng lại chứ mà ngồi một chổ trên sofa đó nói không chừng chút nữa thôi hắn sẻ bị chính cục tức của mình đè ép cho điên mất.
Sớm biết khi nhìn cô ra ngoài bản thân sẻ khó chịu như này thì ngày hôm qua khi cô hỏi hắn có muốn đi cùng không hắn đã đồng ý cho rồi, giờ ngay cả cơ hội hối hận cũng chẳng còn nữa.
Lúc hắn đang cực kì hối hận thì cô đang trên chiếc xe oto bị bỏ rơi lâu ngày bon bon trên đường đến điểm hẹn.
Lúc đến nhà hàng thì ba người khác cùng với giáo sư Can đã đến và đợi sẳng đến đó, cô vốn không hề trể giờ có khi còn đến sớm hơn giờ hẹn ấy chứ nhưng mà bốn người trước mặt này cứ tạo cho bản thân cô cái cảm giác bản thân bị trể hẹn không bằng ấy.
"Giáo sư và mọi người đến sớm thế, làm em cứ nghĩ bản thân bị trể hẹn ấy" cô mĩm cười mà nhìn giáo sư.
Giáo sư nghe thế thì bật cười "Đến sớm cũng tại ba người bọn họ đến tận nhà đón thầy đấy, bọn họ cứ sợ thầy lại trốn mất trong lần này"
Giáo sư Can vừa nói vừa nhìn sang ba cái ngưòi đang đứng ngại ngùng một bên, cô vừa thấy thế cũng chẳng hề kiên nễ gì giáo sư Can bên cạnh mà tặng cho bọn họ một cái like.
Bọn họ làm như thế là rất đúng, nếu không đến tận nơi đón chắc giáo sư nhà bọn họ đôi khi đánh bài chuồng cũng không chừng ấy chứ.
Mọi người đùa vui thêm vài câu nữa thì Bách Duật và Nhã Như cuối cùng cũng đến, không hiểu sao Nhã Như vừa nhìn thấy cô đã xoay tới xoay lui nhìn lung tung một lúc rồi mới bước lại đứng cạnh cô.
"Cậu nhìn cái gì vậy?" Cô hơi không hiểu mà lên tiếng.
"Nhìn xem Thế Hạo có theo cậu đến không nhưng mà hình như cậu ta không đến thì phải, cậu không cho cậu ta đi theo à?" Nhã Như không nhịn được tò mò mà lên tiếng.
Cô nghe thế thì lắc đầu "Không phải là cậu ấy không muốn đi cùng.
"
Nhã Như vừa nghe thế thì không khỏi ngạc nhiên, dù sao chuyện cậu ta không muốn đi theo đúng là lý do ngoài khả năng dự đoán của cô nàng mà.
Nhã Như cực kof khó hiểu, bộ tên Thế Hạo kia không sợ Bách Duật nhân cơ hội này câu Nghi Nghi đi mất à?
Nghĩ thế cô nàng liền hơi quay đầu nhìn Bách Duật đang đi phía sau mình, thấy cô nàng nhìn mình như thế Bách Duật liền tặng cô nàng một nụ cười.
Không thấy Bách Duật cười thì thôi vừa thấy hắn cười cái là Nhã Như bắt đầu không vui quay lại cáo trạng với cô "Tiểu Nghi, cậu biết không mấy ngày hôm nay anh Duật cú luôn ở nhà tớ đuổi mãi cũng chẳng đi.
Anh Duật luôn chọc tớ để tớ nói chuyện với ảnh xong lại quay sang bảo tớ suốt ngày lãi nhãi, đúng là tức chết tớ rồi"
Vừa nghe Nhã Như nói thế cô liền nhịn không được mà quay xuống nhìn Bách Duật rồi lại xoay sang nhìn Nhã Như bằng ánh mắt hết sức kì lạ.
Nhã Như thấy cô nhìn mình như vậy không khỏi cảm thấy có chút rợn rợn "Cậu đừng nhìn tớ như vậy tớ sợ"
Nghe cô nàng nói thế cô lập tức thu lại ánh mắt của mình, thế nhưng trong đầu cô ngay lúc này bắt đầu nhen nhóm lên một suy nghĩ cực kì thú vị, thú vị tới mức ngay cả chính bản thân cô cũng có chút không tin.
Lúc phục vụ đưa bọn họ đến phòng đặt riêng giáo sư Can nhanh tróng cầm lấy menu gói đến một bàn đầy đồ ăn, giống như kiểu muốn cho bọn họ ăn no chết vậy.
Hơn nữa nhìn thái độ của giáo sư Can đang rất vui vẻ bọn họ cũng không nhẫn tâm lên tiếng bảo ông dừng lại để cắt ngan cái sự vui vẻ ấy của ông.
Ăn uống vui vẻ xong suôi cũng đã gần h đêm, cô cũng chẳng quên lời hứa lúc chiều với Thế Hạo mà nhanh tróng gọi vài món mang về.
Giáo sư Can thấy cô gọi mang về liền lên tiếng "Sao thế, em ăn chưa no nên muốn mang về ăn đêm đấy à?"
Nghe giáo sư hỏi ba người kia cũng đồng thời nhìn sang đầy tò mò chỉ riêng Bách Duật và Nhã Như dường như đã quá hiểu vấn đề rồi.
"Không phải cho em, thật ra trong nhà em còn có người" Cô mĩm cười mà nhìn cả đám.
Bọn họ nghe thế liền ồ lên, ánh mắt nghi ngờ gửi tặng cho cô lập tức không kìm lại được.
"Người yêu em à?" Giáo sư Can nói lời này giống như đang thay tiếng lòng ba người kia mà lên tiếng vậy.
Nghe thế cô cũng chẳng chút ngại ngùng mà gật đầu "Phải ạ, là người yêu của em"
Lời này vừa nói ra giống hệt như tiếng xét ngang tai bởi bọn họ chưa từng nghĩ đến cô sẻ có người yêu, ai bảo cô trong mắt bọn họ hệt như là bông hoa không chút vướng mắt bụi trần.
.