Gia đình nhà họ Chung sau khi về đến nhà cũng giúp con trai mình xử lý vết thương trên mặt, mẹ Chung vừa xử lý vừa oán trách con trai nhà mình.
"Con đó, lần sau đừng có chọc Thi Nghi nữa ta nhìn con bé tức giận đánh con như vậy có chút đau lòng" Mẹ Chung vừa nói vừa chăm chú giải quyết vết thương
"Mẹ đau lòng cho con à" Thế Hạo nhìn mẹ mình với ánh mắt đầy nghi hoặc
"Con da dầy thịt béo, bị thương nhiều chút cũng không sao.
Mẹ đây là đang sót tiểu bảo bối nhà họ Diệp, người ta như búp bê pha lê tinh sảo mà mỗi lần gặp con thì tiểu búp bê đó đều thương tích đầy người" mẹ Chung càng nói càng có chút giận.
"Mẹ!.
Ai mới là con ruột của mẹ" Thế Hạo không vui cao mài hỏi
"Tất nhiên là con rồi, nhưng mà nếu được mẹ vẫn muốn chọn tiểu bảo bảo kia" mẹ Chung vừa nói vừa lấy ngón tay chọc vào trán con trai nhà mình.
Nói xong mẹ Chung liền xoay người dọn dẹp mớ dụng cụ y tế đang bày ngỗn ngan trên bàn cất gọn vào hộp
Thế Họa nhìn mẹ mình sau đó lại đưa mắt nhìn ba mình ngồi đối diện, trong lòng vô cùng giận.
Rõ ràng hắn mới là con ruột của ba mẹ nhưng ba mẹ cứ quan tâm nhóc con nhà họ Diệp.
Nếu mà ba mẹ đã quan tâm nhóc con đó như vậy thì hắn gặp lần nào sẻ kím chuyện đánh nhau lần đó, hắn phải đánh tới khi nào con bé đó chịu thua mới thôi.
Hai suy nghĩ non trẻ của hai đứa bé vậy mà thật sự thành sự thật, hai đứa cứ gặp nhau lần nào là đánh nhau lần đó.
Đánh nhau tại tiệc từ thiện hoặc ngay tại nhà, hay người đánh nhau tới mức mà người trong giới hào môn đều biết rõ nhị thiếu gia Chung gia cùng tam tiểu thư Diệp gia là hai tiểu tổ tông không đội trời trung, có người này ắt sẻ không có người kia.
Hai người cứ gây nhau đến tận năm cả hai mười ba tuổi, năm đó tam tiểu thư Diệp gia xuất ngoại lần này cả giới hào môn đều cảm thấy việc hai tiểu tổ tông đánh nhau cuối cùng cũng đã có thể kết thúc.
Cái ngày Diệp Thi Nghi chuẩn bị lên máy bay, Chung Thế Hạo còn cố tình chạy đến chêu Thi Nghi một phen.
Khi đó Thu Nghi tuy tức giận muốn nhào vào đánh người nhưng rất may anh hai của cô không cho cô cơ hội mà trực tiếp kéo cô lên máy bay.
Thấm thoát thời gian trôi qua ba năm, hai nhà đều cho rằng ân oán của hai vị tiểu tổ tông cuối cùng cũng đã kết thúc nhưng đó đều là do bọn họ tự tưởng tượng ra.
Thi Nghi sau ba năm ở bên ngoài làm du học sinh thì cuối cùng cũng có thể về nước rồi, tuy môi trường học tập bên ngoài tốt nhưng cô cảm thấy học tại quê nhà mình vẫn tốt hơn nhiều.
Tại nhà chính của gia tộc Họ Diệp lúc này già trẻ lớn bé đều tập chung đủ, đội hình này chính là đang đợi tiểu bảo bối nhà bọn họ.
"Cả nhà có nhớ con không?" một cô gái tầm mười sáu tuổi thông thả từ bên ngoài bước vào trên miệng luôn treo nụ cười.
Lúc này trong nhà liền vang lên tiếng trả lời "Nhớ, tiểu bảo bối của bà cuối cùng cũng về rồi" Diệp lão phu nhân ôn hòa mà lên tiếng.
Diệp lão gia nghe vợ mình nói thế cũng không chịu thua kém" Chắc là tiểu bảo bối của mình bà à?" lời nói còn có chút giận dỗi.
Cô thấy vậy liền cười hì hì mà đáp "Con chính là bảo bối của cả nhà mà"
Diệp gia yêu thương cô như vậy đều có lý do cả, đời này của Diệp gia chẳng ai xin được con gái dù có cố cách mấy cũng chỉ có thể là con trai, chuyện này làm cả gia tộc Diệp gia từ trên đến dưới đều rất đau đầu.
Bọn họ vốn muốn một tiểu công chúa để cưng chiều nhưng nhiều lần bất thành, mãi đến khi mẹ Diệp sơ xuất mà cấn thai lần ba lần này nhà họ Diệp chẳng dám đặt nhiều hi vọng vào nhưng mai thay lần này nhà họ Diệp cuối cùng cũng xin ra một tiểu công chúa đáng yêu.
Từ nhỏ cô đã vô cùng hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời lại dễ chọc người ta yêu thích, hơn nữa lại thừa hưởng toàn bộ gen trội của ba mẹ nên cô vô cùng xin đẹp nên cả nhà cần yêu triều cô.
"Thi Nghi, lần này con đi tận ba năm cả nhà đều rất nhớ con" Bác cả ôn hào mà lên tiếng.
"Đúng đó, con nhìn xem ở nhà ai cũng nhớ con mà con lại nhẫn tâm đi tận ba năm.
Thật biết làm người khác đau lòng mà" Cô ba vừa nói vừa đưa tay lau nhẹ nơi khóe mắt giống như đau lòng đến rơi nước mắt vậy.
Cả nhà cứ như vậy mà hùa theo nhau, nói lời giận giỗi với cô, cô thấy vậy cũng hết cách nền chỉ có thể cười trừ "Thật ra con không muốn đi đâu, chỉ là do thành tích của con quá tốt nên mới được trường cử đi làm du học sinh thôi.
Hơn nữa con chẳng phải đã về rồi sao?"
Cả nhà cứ oán tới giận lui việc cô đì ba năm mà chẳng về thăm nhà một lần, cái này thì thật hết cách cô chẳng những phải học mà còn phải nghiên cứu một số đề án mà trương giao cho, cứ như thế thời gian của cô đều bị chiếm hết.
.