Thế Hạo cứ ôm bộ mặt đen thui như thế vào quán bar mặc cho Việt Ngôn và Gia Vỹ khuyên can hết lời.
Lúc cả bọn bước vào cửa trùng hợp Thừa Ân đang tiển một vài vị khách ra về.
"Anh Thừa Ân? Đừng nói anh cũng đến đây chơi đấy nhá?" Thế Hạo đầy ngạc nhiên, không tin vào mắt mình.
Thừa Ân hơi ngẫn người sau khi xác định gõ người gọi mình là ai liền bước đến cạnh "Thế Hạo? Thật không ngờ nhóc cũng đến đây"
"Em nghe nói ở đây mở quán mới nên muốn đến chơi thử không nghĩ lại gặp anh"
Thừa Ân nghe vậy liền cười "Giới thiệu với nhóc nơi đây là tài sản thuộc quyền sở hữu của anh" lời này nói ra liền có chút tự hào.
"Không nghĩ đến anh lại chạy đến đây tự mình mở quán đấy" Thế Hạo đưa mắt nhìn xung quanh đầy đánh giá.
"Ây, muốn làm ông chủ nên đành tự mở quán thôi" Hắn nói xong còn hơi nhúng vai biểu thị sự ngã nghến của bản thân.
"Đúng rồi anh nhóc lúc nãy cũng có đến, hiện còn đang ở trên phòng riêng lầu một kìa nhóc có muốn lên đó ngồi cùng anh mình không?" vừa nói Thừa Ân vừa chỉ lên căn phòng đối diện ở lầu một.
"Không cần, mặt anh ấy nhìn nhiều đến sắp chán rồi.
Anh tìm cho em chổ nào thích hợp để ngồi là được" Thế Hạo vừa nghĩ đến cảnh ở cùng ông anh già ngã nghến nhà mình liền không thoải mái, ở cùng một nhà thì cũng thôi đi đằng này ra ngoài chơi cũng gặp nữa đúng là xui xẻo mà.
Thừa Ân lúc này cũng dựa theo yêu cầu mà đưa ba người bọn họ đến góc phòng được đặt sẳn sofa từ chỗ này nhìn ra sẻ có thể nhìn bao quát cả sảnh.
Thừa Ân thân là ông chủ cũng không thể ở lâu một chổ được nên đưa nhóm Thế Hạo vào xong liền lập tức rời đi.
Lúc này Gia Vỹ liền bắt đầu cảm thán "Thật trùng hợp không nghĩ chổ này lại do bạn của anh cậu mở hơn nữa anh cậu thế mà lại ở chổ này"
"Sớm biết ông anh già đó cũng ở chổ này thì tao đã không đến" Vừa nói cong Thế Hạo lại cầm ly rựu lên mà nóc sạch, sau đó lại tự cầm chai rựu rót thêm cho mình.
"Hạo ca hay giờ anh giả say đi xin lỗi nữ thần đi say mà xin lỗi chắc chắn sẻ không mắt mặt đâu chứ em thấy anh cứ không vui khi cùng nữ thần cải nhau như vậy.
" Gia Vỹ tự cho mình là thông minh mà cho ra lời khuyên.
Việt Ngôn ở bên cạnh hận bản thân không thể bịch miệng tên nhóc ngốc kia kịp lúc, lở lại chọc điên Thế Hạo chắc chắn người ăn đủ lại là hai người bọn họ.
Thế Hạo lúc này nghe thế thì liếc nhìn tên nhóc Gia Vỹ, bảo hắn uống say rồi còn phải đi nhận lỗi? Đúng là điên, hắn lúc này đây thật muốn đánh người đúng lúc hắn ngẫn đầu để kìm nén lại cảm giác muốn đánh người của bản thân thì liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở trên lầu một.
Diệp Thi Nghi? Cậu ta đến đây làm gì? Vì sao lại chạy đến nơi phúc tạp như thế này?
Gia Vỹ và Việt Ngôn thấy hắn hướng mắt nhìn lên lầu một cũng đưa mắt mà nhìn theo, nhìn thấy người ở trên là ai bọn họ dường như cũng không tin vào mắt mình mà liên tục dụi dụi mấy cái, đến khi xác định bản thân không nhìn nhầm thì trong lòng liền bắt đầu điên cuồng mắn.
Đệt! đệt, m nó vậy mà nữ thần của bọn họ lại đến chổ này đúng thật là sống lâu năm chuyện độc lạ gì cũng có thể gặp.
Lúc này đây bọn họ liền chuyển ánh mắt về phía Thế Hạo chỉ thấy hắn đang thất thần đột nhiên ánh mắt thây đổi bên trên chứa đầy sự tức giận.
Hai người lại đưa mắt nhìn lại trên kia thêm lần nữa ấy vậy mà lúc này đây trong phòng lại xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông nhưng do vấn đề ánh sáng nên không thể thấy rỏ được mặt người đàn ông đó.
Thế Hạo lúc này nhìn đến đỏ cả mắt nhưng vì lời nói ban trưa nên liền khống chế bản thân dời ánh mắt đi chổ khác nếu nhìn kỉ sẻ để ý tay và mặt hắn lúc này đã nỗi cả gân xanh.
Mà phía trên phòng kia Thi Nghi đang ở cùng anh hai mình bất giác rùng mình, cảm giác như đang có ai nhìn cô vậy.
"Sao vậy?" Thiên Hành thấy em mình như vậy liền nhíu mài.
"Không có gì em chỉ cảm giác có người đang nhìn mình thôi, nhưng mà trong phòng này ngoài anh và em thì có ai nữa đâu" Cô mĩm cười, Tĩnh Vi và Như Di đã chạy ra ngoài đi vệ sinh nên phòng này ngoài cô và anh mình thì chẳng còn ai nữa.
"Anh về trước, em chốc nữa nếu không tự về được thì có thể gọi người nhà đến đón say sỉn thì không nên lái xe" Thiên Hành đầy nghiêm túc nói
Cô nghe vậy cũng thành thật rật đầu, cô từ nãy giờ có uống giọt rựu bia nào đâu mà anh cô lại lo cô say nhưng nói thế nào cô cũng sẻ gật đầu.
"Em biết rồi, anh cứ yên tâm mà về đi" Nghe vậy Thiên Hành liền đưa tay xoa đầu cô hơi gật đầu đồng ý, rồi quay người đi về phía cửa vừa đưa tay chuẩn bị mở thì bên ngoài có người lao vào.
.