"Thua có trận game thôi mà không cần cau có khó chịu thế đâu" Tuy nói thế thôi chứ cô mà thua trận game như vậy chắc chắn cũng sẻ nổi điên cho xem.
"Phi Vũ hỏi cậu có muốn tham gia đại hội thể thao không kìa"
Thế Hạo vừa nghe xong liền ngẫn lên nhìn Phi Vũ đang đứng lo lắng bên cạnh, trên mặt còn có nụ cười đầy ngượng ngùng.
"Vì sao tôi phải tham gia?" Thế Hạo đầy lười biếng hỏi nhướn mài hỏi
Phi Vũ nghe xong thì vội vàng giải thích cũng như thuyết phục cái người có cơ hội giựt nhiều giải nhất đang ngồi trước mặt này.
"Cái đó, Hạo ca tôi biết năng lực vận động của cậu rất mạnh là người có khả năng lấy giải trong một vài môn thì này.
Cậu là người chúng tớ tin tưởng nhất, bao nhiêu niềm tin đều gừi gắm lên người cậu cả nên rất hy vọng cậu sẻ tham gia đại hội cũng như góp phần mang về giải nhất cho lớp chúng ta.
"
Thế Hạo nghe Phi Vũ giải thích xong thì liền cảm thấy nhàm chán, hắn không muốn tham gia cái đại hội này vinh quang giải nhất gì đó thôi dẹp mẹ sang một bên đi.
"Không muốn, không thích, không tham gia" một câu nói ba không làm Phi Vũ tức tới mức muốn giậm chân tại chổ nhưng mà hắn ta không dám.
Hết cách hắn chỉ đành dương ánh mắt cầu cứu sang cô hy vọng cô có thể giúp mình thuyết phục cái người trước mặt này.
Cô thấy ánh mắt của cậu ta đáng thương như vậy cũng liền lên tiếng nói giúp cho "Thôi thì không ít cũng nhiều cậu đăng kí một vài môn thi đi, nếu thắng thì tốt không thắng được giải cũng không sau, tham gia cho vui là được dù sao tôi cũng cảm thấy cậu chắc không thắng được giải đâu.
"
Phi Vũ đứng một bên nghe cô nói chuyện liền tròn cả mắt, cậu ta không biết đây là khuyên người hay là đang nói khích người nữa.
Nhưng mà hình như cách này có tác dụng với Thế Hạo thì phải, lúc này Thế Hạo liền nhìn trầm trầm lấy cô "Cậu xem thường tôi?"
Nghe hỏi cô lập tức gặt đầu mĩm cười "Đúng rồi nha, tôi đây chính là xem thường cậu đấy.
Dù người khác có tin cậu sẻ có giải nhưng tôi đây không tin, năng lực của cậu tôi đây không tin nổi"
Nghe cô nói mình như vậy hắn tức đến nghiến răng "Được đồ tầm mắt hạn hẹp như cậu cố mà chóng con mắt lên nhìn tôi lấy giải đây này"
Nói rồi hắn lập tức lấy tờ đơn trên tay Phi Vũ rồi điền một hơi ba hạng mục chạy, một cái là chạy m một cái là chạy m cái cuối là chạy m, ký xong chử ký liền lập tức quăng trả về cho Phi Vũ đang đứng ngơ ra một bên.
Mà trong lòng cô lúc này đang âm thầm mắng hắn là đồ ngốc, quá dể kích động chỉ cần nói khích một vài câu là bắt đầu hiếu thắng, như thế này rất dể để cho người khác dắt mũi.
Phi Vũ nhận được tờ đơn trong tay liền bắt đầu đi phát tiếp mà hai cái tên Gia Vỹ và Việt Ngôn thấy Thế Hạo tham gia cũng đăng kí tham gia cùng.
Đợi mấy tờ đơn phát xong cho các nam sinh, Phi Vũ liền bắt đầu đứng trên bụp giản bắt đầu luyên thuyên "các bạn nữ nếu muốn tham gia các hạng mục cho nữ cũng có thể, nhưng nhớ phải chọn những thứ phù hợp với mình.
Nếu các bạn nữ ai có ý định tham gia thì tìm mình nhận đơn nha"
Phi Vũ thông báo cho có thế thôi chưa cậu ta thừa biết sức lực của mấy bạn nữ lớp mình vô cùng yếu, nữ sinh lớp ¹ cứ như bông hoa trước gió vậy gió mà mạnh một chút là bông hoa gãy ngan luôn.
Mà mấy nữ sinh nghe xong thông báo cũng chẳng ai thèm để ý tới làm gì, dù sao bọn họ cũng không có hứng thú với mấy việc vận động như vậy, nhưng cái việc đi cổ vũ bọn họ nhất định sẻ nhiệt tình.
"Diệp Thi Nghi, cậu cũng tham gia đi" Thế Hạo nhìn cô mà đề nghị.
Nghe thế cô liền mĩm cười mà nhìn hắn "Được thôi, nếu như cậu muốn chép bài giúp tôi thêm vài lần nữa"
Vừa nghe đến cái vấn đề chép bài giúp cô thì cái hứng thú muốn cô tham gia đại hội thể thao đều bay sạch.
Vừa nhớ đến việc chử cô khó học theo, lại phải viết ngay hàng thẳng lối trang vở phải sạch và không được sai nét nào hắn liền rùng mình, hắn không muốn chép bài cho cô thêm lần nào nữa đâu.
Thấy thái độ của hắn có biến động cô liền mĩm cười "Đấy thấy chưa, cậu không muốn chép bài cho tôi thì thôi vậy.
Tôi cũng không muốn cố chấp tham gia đại hội để cậu chép bài cho mình đâu.
"
Hắn thấy cô như thế thì tức giận vô cùng nhưng không thể làm gì cả mà chỉ có thể nuốt ngược sự tức giận vào trong.
Thời gian ra chơi từ nãy đến giờ cũng đủ lâu nên cũng đến giờ phải vào lớp, môn tiếp theo chính là môn văn của cô Kiều mỗi lần mà đến môn này cả lớp đều lo lắng không thôi.
Nếu mà sui rủi bọn họ phải ránh trên người mấy chục ngàn chử trong thời hạn quy định đấy.
Lúc này bên ngoài cửa lớp có tiếng giầy cao gót vang lên, từng tiếng từng tiếng đều như đang kéo theo nhịp tìm của cả lớp đập.
Cô Kiều mỗi ngày đều như mỗi ngày, luôn luôn có bộ dáng xinh đẹp mỗi khi xuất hiện, nhưng đẹp cũng tỷ lệ thuận với mức độ "tàn nhẫn"
"Các em, hôm nay cô muốn báo cho các em một tin buồn đó là hôm nay cô sẻ không phát thưởng cho các bạn" Cô Kiều vừa nói vừa đau lòng.
Nhưng lời này khi rơi vào tay cả lớp làm bọn họ vui vẻ không thôi, không phát quà như vậy chính là một đặc ân lớn nhất đối với cả lớp bọn họ.
.