Nè, đi đâu vậy?
Bạch Hồng ló đầu ra khỏi phòng, nhìn theo bóng lưng Du Quân trên hành lang.
- Vận động, như mọi khi thôi.
Anh giơ chiếc khăn thấm mồ hôi và một bình nước ra.
Bình thường giờ này Bạch Hồng sẽ vào bếp làm bánh như thưở còn bán hàng cùng ông.
Thế nhưng hôm nay cô lại thấy tò mò, quyết định đi theo Du Quân xem có gì vui.
Phòng thể hình của Du gia nằm ngay trong khuôn viên biệt thự, cạnh một sân bóng rổ.
Phía trong rộng rãi, thiết bị hiện đại và xem chừng rất đắt tiền.
Bạch Hồng ngó ngang ngó dọc, ngồi xuống ghế xem Du Quân khởi động.
Anh mặc một chiếc áo thể thao.
Quần cộc rộng rãi phủ ngang đầu gối, để lộ ra bắp đùi săn chắc chạy dọc theo cẳng chân dài.
Trông dáng vẻ khỏe khoắn này, thật sự rất phóng khoáng và nam tính.
Nhìn Du Quân lao vào tập luyện với máy chạy bộ, xà đơn xà kép, Bạch Hồng không khỏi trầm trồ.
Cô cứ tưởng mấy thiếu gia nhà giàu toàn là người lười biếng, thể lực yếu kém vì ít vận động mạnh.
Nhưng quả thật để có những thớ cơ rắn chắc và dáng dấp hoàn hảo kia, Du Quân đã phải rất chăm chỉ rèn luyện hàng ngày trong suốt ba năm, từ thể thao cho tới gym, không bỏ sót một mảng nào.
- Tôi thử nâng mấy quả tạ đằng kia được chứ?
Bạch Hồng ngứa ngáy tay chân, hỏi Du Quân.
Anh vẫn còn đang gồng cơ để đu xà, không nói được mà chỉ gật gật đầu.
Thế là Bạch Hồng tung tăng đi tới giá đỡ thử sức mình.
Những quả tạ đầu, trong khoảng từ năm tới mười kilogram, Bạch Hồng dễ dàng nấc bổng bằng một tay.
Thế nhưng qua tới cường độ nặng đô hơn, Bạch Hồng thở hồng hộc, gồng muốn đứt gân tay mà vẫn không nâng lên được.
- Cố quá là quá cố đấy.
Du Quân từ đằng sau xuất hiện, đỡ giúp cô quả tạ nặng trĩu.
Nhín dáng vẻ cô khó nhọc như muốn giữ cho cánh tay không đứt rời khỏi thân, Du Quân thấy buồn cười vô cùng.
- Sao cậu nâng nó dễ như ăn kẹo vậy?
Bạch Hồng ngồi bệt xuống sàn vì mỏi nhừ cả người, thấy thể lực của Du Quân đúng là quá đỉnh.
Anh đưa khăn ra lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, cong môi trêu ghẹo:
- Ai nói ăn được kẹo là dễ? Khó hơn nâng mười quả tạ lận.
Bạch Hồng Nghiêng đầu khó hiểu.
Du Quân cúi xuống, chạm nhẹ ngón trỏ lên môi cô.
gian xảo nói:
- Kẹo này rất gây nghiện.
Nhưng người bán kẹo suốt ngày chỉ biết đuổi khách đi thôi.
Bạch Hồng bặm môi.
Tên Du Quân này lợi dụng cái IQ cao mà rất ưa trêu chọc người ta.
- Kẹo hàng hiếm, tôi thích giữ cho mình tôi ăn đó, làm sao?
Bạch Hồng nhếch mép phản bác.
Nói rồi, cô liền lè lưỡi ra tự liếm môi mình.
Nhìn đầu lưỡi hồng hồng ướn ướt kia, hàng ngàn ý nghĩ xấu xa bùng nổ trong đầu óc sáng như màn đêm của Du Quân.
Anh tự đấm mình một cái.
Trước nay không ai có khả năng làm cho Du Quân phải khổ tâm như vậy ngoài Bạch Hồng.
Từ nét mặt, ánh mắt, cho tới cử chỉ và âm thanh của cô, tất cả đều có thể tác động tới tâm trí và trái tim anh một cách mãnh liệt vô cùng.
- Hàng hiếm, tôi càng có hứng thú cướp, không ngại còng số tám siết tay đâu.
Du Quân cười khẩy.
Bạch Hồng đã ngang ngược như vậy, anh không thể để cô đơn độc một mình.
Du Quân phải hùa vào ngang ngược cùng mới thú vị.
Thế là anh đẩy Bạch Hồng dựa vào tường, ngang nhiên xâm chiếm đôi môi kia.
- Ặc.
Có vị lạ quá.
Bạch Hồng rụt cổ.
Du Quân chép miệng, tiếc nuối chút dư vị ngọt ngào còn vương lại.
- Vị của Whey Protein tôi vừa uống.
Coi như là truyền dinh dưỡng cho cậu đi.
- Ngon không, cho tôi uống với.
Bạch Hồng nghe có món lạ là liền hào hứng muốn nếm thử.
Du Quân gật đầu.
Anh đi lấy bình nước, bật nắp ra đổ một ngụm lớn vào miệng mình.
Rồi Du Quân tiến lại, nâng nhẹ cằm Bạch Hồng lên.
Đây đích thị là một hình thức hấp thụ chất rất độc đáo.
Từ miệng vào miệng!
Bạch Hồng đỏ mặt, đẩy Du Quân ra.
- Gì mà như chim mẹ mớm mồi cho con thế? không có ly uống à?
Du Quân hả hê lắc đầu, quệt đi phần nước bị trào khỏi khóe môi.
Kể cả nếu có ly ở đây, anh cũng sẽ đem đi giấu hoặc đập vỡ.
- Tôi không nghĩ nó lại ngon đến vậy.
Sau này phải nhờ môi cậu pha chế đồ uống giúp thôi.
Anh khoái chí ngồi xuống cạnh cô.
Bạch Hồng chau mày lườm lại.
Cô từng nghe câu "Người thành công luôn có lối đi riêng".
Và nếu đúng như vậy thì Du Quân cũng được xem là người thành công khi thích hành động theo kiểu vừa riêng vừa cơ hội này.