Cũng vào lúc này, ở trong một căn biệt thự xa hoa dưới bầu trời nước K.
Tống Thế Huân day day mi tâm, nhìn lại tập tài liệu về vụ tai nạn năm ấy.
Mọi bằng chứng xác thực, cuối cùng anh cũng đã điều tra ra được tận gốc rễ.
Tuy nhiên bây giờ vẫn chưa thể lật tẩy sự thật.
Tống Tuấn Hiển lại còn là bác của anh, có thể cậy quyền cậy thế trong gia tộc.
Vả lại khi Tống Thế Huân quay về báo thù, do thế lực còn chưa đủ, nên chỉ có thể tạm chiếm quyền điều hành Tống Thị, cổ đông lớn nhất vẫn là Tống Tuấn Hiển.
Bây giờ động thủ không được mà yên lặng cũng không xong.
Nếu muốn vạch trần bộ mặt thật của Tống Tuấn Hiển, anh cần có thêm sự trợ giúp.
Từ phía bộ ghế sô pha bạc tỉ, một giọng nói ma mị vang lên nhẹ tựa gió thoảng:
- Anh nghĩ sao về liên hôn?
Tống Thế Huân quay sang nhìn nữ nhân yêu kiều đang ngồi trên ghế.
Phong thái sắc sảo càng tôn lên nhan sắc tuyệt mĩ cuốn hút.
Trong chiếc váy đắt đỏ, từng đường cong mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện.
Cô gái thảnh thơi mân mê đuôi tóc xoăn nhẹ, hàng mi cong hơi cụp xuống như đang suy nghĩ điều gì.
Tống Tuấn Hiển trầm ngâm một hồi, rồi nói:
- Anh sẽ không vì chuyện này mà hy sinh hạnh phúc của em.
Tống tiểu thư vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn anh trai:
- Môn đăng hộ đối, hôn nhân vì lợi ích của cả hai gia tộc, em sẵn sàng chấp nhận.
Thấy thái độ nghiêm túc kia, Tống Thế Huân tự hiểu mà cho gọi người đi thu thập thông tin về một số đối tượng tốt.
Anh thừa hiểu tính em gái mình, bình thường có thể bỡn cợt lả lơi tùy ý, nhưng một khi đã quyết định điều gì là sẽ vô cùng thông minh và kiên định, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Thư kí Tùng lần lượt bày lên bàn những tập hồ sơ.
Tống Tuấn Hiển ngồi xuống đối diện Tống tiểu thư, cùng em gái mình xem xét.
Cô Tống quét mắt qua một lượt, rồi rất nhanh đã chỉ vào một tấm ảnh.
- Du Quân, đại thiếu gia họ Du, hai mươi tư tuổi, xuất thân cao quý, gia thế không nhỏ, đặc biệt còn tuổi trẻ tài cao, tự tay sáng lập tập đoàn công nghệ và trí tuệ nhân tạo QH, hiện đang đứng top những tỉ phú thành đạt nhất.
Tống tiểu thư đọc lên một tràng những thông tin và con số đầy ấn tượng.
Tống Tuấn Hiển lướt mắt qua tướng mạo người được em gái mình nhìn trúng, gật gù hài lòng vì sự phát triển đáng nể của Du Quân sau nhiều năm.
- Được, lập tức chiều theo ý em.
Tống Tuấn Hiển đóng hồ sơ lại, nhếch môi chấp thuận.
Ngay sáng hôm sau, Du gia nhận được một thư mời gặp mặt.
Thoạt đầu nhìn thấy lời mời từ Tống gia, Du phu nhân và Du lão gia đã chau mày.
Trước giờ hai tập đoàn đều thuộc hàng lớn mạnh nhất nhì thương trường, tuy nhiên vì mỗi bên đều càn quét ở một mảng khác nhau nên nước sông không phạm nước giếng.
Đột nhiên hôm nay lại muốn gặp mặt, đúng là không thể đoán được Tống tổng đang có ý đồ gì.
Bọn họ cẩn trọng suy xét tình hình, rồi cũng chấp nhận lời mời.
Tối đó, tại nhà hàng cao cấp trực thuộc Tống gia, Tống Thế Huân đã chờ sẵn.
Thấy hai con người quyền lực kia bước vào, anh lịch sự đứng dậy bắt tay theo đúng lễ nghi.
Du Minh rất nhanh đã vào thẳng vấn đề:
- Cho hỏi Tống tổng muốn đàm phán điều gì?
Tống Thế Huân tươi cười, thái độ bình thản, nói:
- Như ngài Du tiên sinh đã biết, cả hai gia tộc đều chưa từng mở rộng sang thị trường của nhau, nay nếu được hợp tác, hứa hẹn sẽ có lợi ích công bằng cho đôi bên.
Vì vậy nên hôm nay, tôi thay mặt Tống gia, xin đề nghị một cuộc liên hôn giữa hai gia tộc.
Ông bà Du có chút bất ngờ.
Tống gia chỉ còn một người thừa kế là Tống Thế Huân, mà Du gia lại càng không sở hữu một vị tiểu thư nào, sao có thể liên hôn? Tống Thế Huân như đã đoán trước được thắc mắc của đối phương, chậm rãi giải thích:
- Không giấu gì Du tiên sinh và Du phu nhân, Tống gia chúng tôi có một vị tiểu thư được giữ kín danh tính.
Trùng hợp là Du đại thiếu gia đây lại chưa có đối tượng kết hôn.
Nam nữ đến tuổi cập kê, môn đăng hộ đối, nếu có cơ hội, mong hai gia tộc chúng ta sẽ được hợp tác lâu dài.
Nghe đến tin này, đôi vợ chồng già mới giật mình, không khỏi tò mò về cô thiên kim đại tiểu thứ bí mật kia.
Nhưng bà Du đã nhanh chóng đáp:
- Thiện chí của Tống gia, chúng tôi rất cảm kích, nhưng lời đề nghị liên hôn này, e là Du gia không thể chấp thuận.
Vị trí của Du đại thiếu phu nhân đã được dành cho một người rồi.
Tống Thế Huân gật gù.
Anh không lấy làm lạ cho lắm vì cũng đã biết tỏng người đó là ai.
Khá ấn tượng khi Du phu nhân đây lại có thể yêu mến Bạch Hồng đến vậy.
- Tôi xin tôn trọng quyết định của Du phu nhân, nhưng thời gian còn nhiều, chi bằng hai vị ở lại dùng bữa, tôi sẽ cho gọi Tống tiểu thư tới để ra mắt một chút, biết đâu đấy...lại có sự đổi ý.
Thế là ba người cùng nhau chờ Tống tiểu thứ đến để cùng ăn tối.
Và không để họ phải đợi lâu, lát sau, hai cánh cửa từ từ bật mở.
Đôi cao gót tinh xảo sải bước đều đều trên thềm hoa cương trắng.
Tống tiểu thư bước vào, khóe môi cong lên đầy kiều mị pha chút tinh nghịch và đáng yêu.
Du Minh và Du phu nhân tròn mắt ngạc nhiên cực độ, đồng thanh thốt lên:
- Chúng tôi đồng ý hôn sự này.