Cặp sách trên lưng, Dung Tự đẩy ra cửa gỗ vừa dày vừa nặng. Cửa gỗ cũng không quá dày nặng, chỉ là so với thân thể nhỏ bé của cô thì có vẻ hơi vất vả. Lúc đóng cửa lại, cô nghe được tiếng oán giận trong phòng, sau tiếng oán giận là tiếng chuyển động của giường gỗ. Đoán chừng thím đã ngủ nữa. Chú là công nhân một xưởng quần áo, sáng sớm đã đi làm việc. Thím là công nhân đã nghỉ làm. Khoảng thời gian này vẫn nhàn rỗi ở nhà. Nhà thím cách Trình gia cũng không xa, Dung Tự đi mười phút đã đến. Cô không có gõ cửa nhà Trình gia, chỉ đứng trước cửa dậm chân, tay nhỏ khẽ nâng lên hà hơi nóng. Dung Tự không ngờ mùa đông miền nam cũng lạnh như vậy. Những nơi mặt trời không chiếu đến đều được bao phủ bởi cái ẩm ướt buốt lạnh.
Rất nhanh, Trình Cẩm Chi đã đi ra. Quần áo còn chưa mặc xong, cửa vừa mở ra, nàng lập tức liền từ trong nhà nhảy ra ngoài. Giống như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt.
"Đừng chạy, để mẹ mặc đồ cho con." Trình ba cũng đi ra, trên cánh tay ông còn quải cặp sách của Trình Cẩm Chi.
Trình mẹ trông thấy Dung Tự bèn ôm lấy cô. "Sớm vậy đã tới rồi?"
"Chào buổi sáng dì ạ, chào buổi sáng chú ạ, chào buổi sáng chị ạ." Nói đến chị, Dung Tự còn nhìn Trình Cẩm Chi.
"Thật ngoan." Trình mẹ lập tức mặt mày hớn hở, bà nặn nặn má Dung Tự. "Ăn sáng chưa?"
"Con có mang đồ ăn sáng ạ."
"Vậy thì được."
"Mẹ, con với Dung Tự đi học đây." Nút áo mới vừa cài xong, Trình Cẩm Chi liền kéo lại tay Dung Tự. Nàng giơ tay nhỏ của mình vẫy vẫy tay về phía ba mẹ. "Bái bai."
"Nè, con là chị, dọc đường phải biết chăm sóc Tự Nhi cho tốt. Biết chưa?"
"Biết ùi."
"Hôm nay học tập, phải cố gắng lên đó." Trình ba nặn nặn má Trình Cẩm Chi.
"Dạ, hôm nay làm việc, ba cũng phải cố lên đó." Có kỳ phụ tất có kỳ nữ, Trình Cẩm Chi cũng bắt chước ngữ điệu của Trình ba. Nói xong, còn vỗ vỗ vai Trình ba.
Trình ba bị chọc cười bởi dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh của con gái. "Ngoan, ba nói với chú Lưu rồi. Lúc con đi muốn ăn cái gì thì chú ấy sẽ đóng gói cho con."
Chú Lưu có mở tiệm bán thức ăn sáng. Tiệm đúng lúc nằm ở trên đường đi học.
~
Buổi sáng của mùa đông, mặt trời mọc không sớm như trước. Từng cơn gió thổi đến, lạnh khiến Dung Tự phải co rụt lại cổ. Đây là mùa đông thứ nhất Dung Tự trải qua ở miền nam, mặt trời của miền nam cũng không ấm áp cho lắm, lúc rọi vào trên người còn có chút ẩm ướt. Hoặc có lẽ là do quần áo của mình quá ẩm. Nhà thím là quay lưng lại với ánh mặt trời, hơn nữa phòng của cô chỉ có một cửa sổ nhỏ để chiếu sáng. Trường học sắp xếp bài tập, Dung Tự đều tận lực làm xong ở trường. Vì phòng của cô quá lạnh, chỉ cần ngồi một lát thì sẽ lạnh cả người.
Không thể để bị cảm được.
Ra đầu ngõ, liền có tiếng rao hàng liên tiếp. Đi học trên con đường này vẫn luôn vô cùng sôi nổi bởi cái gì cũng có bán.
"Chú, con muốn trứng gà và sữa bò."
"Được." Vẻ bề ngoài của Trình Cẩm Chi trắng nõn nõn, trông vô cùng đáng yêu. Chú Lưu lấy bao tay xuống, lại ngắt đôi má ú thịt của Trình Cẩm Chi một chốc. "Sao ăn ít như vậy. Ăn ít như vậy không cao nổi đâu."
"Con ăn không hết."
"Cũng không được. Chú thêm cho con cái bánh ngọt nè."
"Cám ơn chú." Khẩu khí của Trình Cẩm Chi khá là khí phách. "Nhớ ghi sổ cho ba con."
"Không không." Chú Lưu lập tức bị Trình Cẩm Chi chọc cười. "Nhớ ghi sổ cho chú."
Chú Lưu trò chuyện hai câu với Trình Cẩm Chi xong liền vội lo những khách hàng khác. Trình Cẩm Chi ôm không ít đồ ăn sáng. "Nhiều quá à."
Trình Cẩm Chi không lấy trứng gà mà thẳng tay lấy bánh ngọt bơ sữa ra. Nàng gặm một miếng nhỏ.
"Chú nói chị đang thay răng, muốn chị ăn ít đồ ăn ngọt lại." Dung Tự thấy Trình Cẩm Chi gặm bánh ngọt liền nói.
"Nhưng mà ăn ngon lắm." Trình Cẩm Chi ngọt ngào nói, nàng đưa bánh ngọt tới trước mặt Dung Tự. "Em nếm thử."
Dung Tự nhìn "mặt con mèo" của Trình Cẩm Chi, giọng nói chợt dịu dàng một chút. "Chị ăn đi."
Trình Cẩm Chi nở nụ cười, mắt cười tựa như trăng non. Nàng lại ăn một cái. "Dung Tự, bữa sáng của em đâu?"
"Chị muốn ăn bữa sáng của em." Các bạn nhỏ đều thích chia sẻ đồ ăn.
Dung Tự liền từ trong cặp sách lấy bách bích quy ra.
Trình Cẩm Chi cắn bánh bích quy một cái, lông mày nhỏ liền nhíu lại. "Loại bánh bích quy này sao cứng quá vậy. Dung Tự, sao em ăn được thế?"
Thím ý đồ bớt việc, ở siêu thị mua rất nhiều loại bánh bích quy này.
"Khi đói bụng, em sẽ ngâm nước nó một lát." Hiện tại Dung Tự đang trong lúc thay răng, hàm răng có hơi lỏng lẻo. Không ngâm nước, căn bản không thể gặm nổi loại bánh bích quy này.
"Ăn không ngon." Trình Cẩm Chi nhai mấy cái rồi nuốt xuống. Trình Cẩm Chi chính là như vậy, cha mẹ Trình gia đều nói nàng là hàng ăn trời sinh. Cho dù có là thứ ăn không ngon thì cũng sẽ không phun ra. Chỉ là sau khi nuốt xuống thì sẽ không ăn lần thứ hai nữa.
"Cho em ăn của chị nè." Trình Cẩm Chi lại lập tức vui vẻ. nàng đưa trứng gà trong túi cho Dung Tự. Niềm vui của người bạn nhỏ, chính là đem thứ mình thích chia sẻ cho bạn tốt của mình.
Trứng gà thật sự ăn rất ngon. Dung Tự cầm trứng gà, từ từ ăn. Điều này khiến cô nhớ đến mẹ, mẹ bao giờ cũng sẽ luộc trứng gà cho cô ăn.
"Em ăn bánh ngọt nè." Trình Cẩm Chi nhét bánh ngọt vào bên mép Dung Tự. Dung Tự cắn một cái nho nhỏ.
"Bây giờ em đang thay răng, không thể ăn nhiều." Dung Tự nói.
"Woa." Trình Cẩm Chi nói: "Chị muốn xem răng của em."
"A." Nuốt đồ ăn xuống, Dung Tự lướt lưỡi qua lợi một vòng, rồi mới há miệng ra.
"Có phải cảm thấy răng rất khó chịu đúng hông?" Tay nhỏ của Trình Cẩm Chi khẽ đụng răng cửa của Dung Tự.
Dung Tự gật gật đầu.
"Răng cửa của chị do chị tự nhổ." Trình Cẩm Chi nói.
"Đau không?"
Trình Cẩm Chi gật gật đầu như gà mổ thóc. "Đau lắm luôn. Chị khóc luôn đó."
"Sau này nhổ răng, đều do bác sĩ nhổ cho chị." Trình Cẩm Chi nói: "Chị để ba chị dẫn em đi nhổ răng, em sẽ không khóc đâu."
Dung Tự nghĩ nghĩ, nghĩ đến nhổ răng lại có hơi sợ hãi. "Chị có đi không?"
"Đi." Trình Cẩm Chi gật gật đầu, nàng nắm tay Dung Tự. "Chị sẽ ở cạnh em."
Trình Cẩm Chi đưa đầu lưỡi, lướt một vòng hàm răng trắng nõn của mình. "Hơn nữa chị cũng cần kiểm tra răng rồi."
~
Trình ba đưa Trình Cẩm Chi đi kiểm tra răng, cũng kéo Dung Tự theo. Trình Cẩm Chi trên đường lại bắt đầu nói lao, luôn luôn an ủi Dung Tự. Vốn Dung Tự còn không sợ, bị Trình Cẩm Chi miêu tả như thế, lại có chút hoang mang. Cô mở to con mắt trong veo như nước, nhìn Trình Cẩm Chi khua tay múa chân. Trình ba ở trước mặt lái xe, nhìn dáng vẻ hăng hái của con gái ở phía sau bèn mở miệng. "Cẩm Chi, con đừng có dọa Tự Nhi nữa. Làm gì có đau như vậy."
Bị ba nói như thế, Trình Cẩm Chi có chút oan ức. Nàng đưa tay vuốt quai hàm của mình. "Đau."
"Răng con là suýt chút nữa bị sâu. Bình thường bảo con ăn ít đồ ăn ngọt thì con không nghe. Tự Nhi nghe lời hơn con nhiều, em không có bị sâu răng đâu."
Trình Cẩm Chi bẹp bẹp miệng, an tĩnh chốc lát. Nàng quay đầu nhìn Dung Tự, nhỏ giọng nói: "Ba dữ với chị kìa, chị không có dọa em đâu."
Xuống xe, Trình ba một tay dắt một đứa đi vào bệnh viện. Lúc Trình ba gọi điện thoại, ông để Trình Cẩm Chi dắt tay Dung Tự. Trình Cẩm Chi cứ nắm tay Dung Tự như vậy, hai cái đứa nhỏ mới lớn có tí tẹo từ từ đi theo phía sau Trình ba. Đến phòng hẹn trước, Trình ba kéo cửa ra, bấy giờ mới quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ. Kết quả hai đứa nhỏ cách ông rất xa, mở to hai con mắt vô tội nhìn ông.
"Các con mau vào đây đi." Trình ba có hơi thấy buồn cười. "Cẩm Chi, con đừng có dắt Tự Nhi ra sau nữa, ba thấy con sợ thì có."
Khi nãy Trình ba gọi điện cho nha sĩ, nha sĩ nói với ông chuyện nhổ răng của Trình Cẩm Chi. Lần trước không rảnh, lần này rảnh nên tiện thể cũng giúp Trình Cẩm Chi nhổ răng. Trình Cẩm Chi bình thường tỉnh tỉnh mê mê, đụng vào loại chuyện "nguy hiểm" này, ý thức tự vệ là vô cùng mãnh liệt.
"Tiểu Trình à, mới có bao lâu không gặp, lại thêm một đứa rồi?" Nha sĩ áo blouse trêu chọc. Trình Cẩm Chi không cho ba dắt tay, nàng cho rằng ba "lừa gạt" nàng, đã nói chỉ cho Dung Tự nhổ răng thôi, sao còn phải nhổ răng cho nàng nữa? Trình Cẩm Chi phồng mặt oan ức, tay nhỏ nắm lấy Dung Tự, dáng vẻ như muốn cùng Dung Tự "nương tựa lẫn nhau".
"Đúng rồi, mới sinh đứa con gái nhỏ nữa." Trình ba cười. Trình ba dường như rất thích con gái.
"Được rồi, để tôi xem con gái nhỏ của ông nào." Nha sĩ ngồi xổm người xuống, cầm đèn bắt đầu xem khoang miệng giúp Dung Tự. Xem khoang miệng Dung Tự xong, lại xem hàm răng Trình Cẩm Chi một chút. "Ông không nói, tôi cũng biết con gái nhà ông đứa nào ngoan nhất."
"Đứa này, nhất định là không ngoan." Nha sĩ búng búng khuôn mặt nhỏ của Trình Cẩm Chi. "Hôm nay không nhổ, sau này sẽ bị sâu mọt đó."
Trình Cẩm Chi vành mắt hồng hồng. "Con rất ngoan."
"Rồi, con ngoan. Là răng không ngoan." Nha sĩ dụ dỗ Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi khi nãy còn trấn an Dung Tự cả dọc đường, nhưng lúc Dung Tự nhổ răng thì không có sao, trái lại là nàng, từ trước nhổ răng đến khi nhổ răng xong vẫn còn đang khóc.
"Còn đau không?" Dung Tự mới nhổ răng xong, nói chuyện cũng có phần không rõ ràng.
"Đau lắm luôn."
Trình Cẩm Chi nhao nhao ồn ào, làm quấy rầy đến người nhà của nha sĩ trong phòng nghỉ ngơi. Là con gái của nha sĩ, tên Phó Thiên Sanh, năm nay lớp .
"Ba, ba lại tạo nên "sát nghiệt" gì đó?" Phó Thiên Sanh vừa đi vào liền thấy ngay hai đứa "tiểu đậu đinh" vành mắt hồng hồng. Dung Tự vốn không muốn khóc, nhưng mà Trình Cẩm Chi vừa khóc, cô cũng rơi nước mắt theo.
"Ngoan nha." Phó Thiên Sanh cười cười, giọng điệu rất ôn hòa. Chị ngồi chồm hổm, tay xoa xoa đầu Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự. "Đừng khóc."
Dung Tự rất nhanh đã ngừng lại tiếng nghẹn ngào, còn Trình Cẩm Chi thì tay bụm quai hàm của mình, còn hơi cà lăm miệng.
Phó Thiên Sanh cầm chiếc vải bông dài dài màu phấn hồng, động tác nhẹ nhàng xoa đi xoa lại quai hàm của Trình Cẩm Chi. Sau đó ở trên đỉnh đầu của Trình Cẩm Chi quấn lại cái nơ con bướm nho nhỏ.
Dung Tự chớp mắt, nhìn cái nơ bướm được cột trên đầu Trình Cẩm Chi.
"Nhìn có đẹp không?" Thanh âm của Phó Thiên Sanh vô cùng dịu dàng, chị hỏi Dung Tự.
Dung Tự gật đầu như gà mổ thóc, cô lau nước mắt cho Trình Cẩm Chi. "Rất đẹp."
Trình Cẩm Chi yêu khóc, cũng yêu cười. Được động viên như thế, nàng nín khóc mỉm cười ngay.
Lời tác giả: Trình Cẩm Chi là nãi miêu hay khóc nhè.
Lời editor: Hôm nay h mới về đến nhà, vội vàng leo lên máy edit rồi post ngay, xin lỗi vì có hơi chậm trễ =((((