Ánh mặt trời chói chang phủ lên căn biệt thự nhỏ, ở hai bên con đường, lá vàng theo từng làn gió rơi xuống thềm đất, từ xa xa nhìn lại trông có chút cô đơn hiu quạnh.
Quý Tiêu nhìn bóng dáng Ngụy Khinh Ngữ rời đi, trong lòng lại có chút bất an.
Món trứng rán cùng thịt xông khói trước mặt vẫn còn đang tản ra mùi thơm mê người, nhưng Quý Tiêu lại cảm thấy như mình đã quên mất thứ gì đó, trong lòng rối loạn đến nỗi chẳng muốn ăn gì nữa.
Ở bên kia vách tường, một người hàng xóm đang chào đón người thân trở về, cảnh tượng này làm Quý Tiêu có chút ủ dột chau mày.
—— Nói là Trung thu, nhưng bản thân lại không thể cùng với cha mẹ ăn tết đoàn viên.
Nghĩ đến đây, tâm tình vốn đã bất an của Quý Tiêu lại càng thêm cáu kỉnh khó chịu.
Đại tiểu thư Quý gia buông chiếc nĩa xuống, đứng dậy đi về phòng. Nếu xét theo một góc độ nào đó thì giữa nguyên chủ và Quý Tiêu cũng có nhiều điểm tương đồng.
Ví dụ như, căn phòng này được bố trí rất phù hợp với Quý Tiêu.
Trong căn phòng ngủ rộng rãi của Quý Tiêu có đặt một chiếc tủ, chiều dài kín cả một mặt tường, trong đó đặt rất nhiều loại mô hình cả lớn lẫn nhỏ.
Quý Tiêu nhìn ngắm một lượt, đây đều là những món đồ mà ở thế giới thực cô muốn mua cũng không mua được, vậy mà giờ đây lại lần lượt xuất hiện trước mặt cô. Nghĩ tới việc tất cả chúng đều thuộc về mình, tâm tình khó chịu của Quý Tiêu thoáng chốc đã tốt lên không ít.
Sau khi tỉ mỉ thưởng thức qua một lượt, có một chỗ khiến Quý Tiêu đặt biệt quan tâm.
Ở giữa tủ trưng bày có đặt một chiếc hộp nhung màu đỏ được trang trí bởi những mũi thêu bằng sợi chỉ vàng óng ánh, bên cạnh còn có một vài mô hình trông giống như đang làm nhiệm vụ canh giữ và một chiếc chìa khoá màu vàng rất tinh xảo. Ánh sáng từ đèn trần rơi xuống, lóe lên một tia sáng màu vàng nhạt trong tầm mắt Quý Tiêu.
Không lẽ nguyên chủ có kho báu bí mật nào ở đó?
Với suy đoán ấy, Quý Tiêu tò mò lấy chiếc hộp ra khỏi tủ trưng bày.
Đặt trong lòng bàn tay cô là chiếc hộp nhung đỏ điểm chỉ vàng, sợi tơ mềm mại ma sát vào da thịt, cọ vào lòng bàn tay của Quý Tiêu.
Quý Tiêu cẩn thận quan sát chiếc hộp nhỏ này, ánh sáng chảy dài xuống tấm vải nhung, thoạt nhìn trông như một dòng nước đang lặng lẽ trôi.
Trong lòng Quý Tiêu không khỏi cảm thán, loại vải chất lượng tốt như vậy, hẳn là loại có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Cô cảm thấy như thể bản thân đã khám phá ra được một kho báu to lớn mà nguyên chủ đặc biệt cất giấu ở trong phòng.
Sau khi nhìn ngắm một lúc, Quý Tiêu nín thở cẩn thận mở chiếc hộp ra. Nhưng đến khi mở ra, đôi mắt màu cam vàng kia mang vẻ trông đợi kia lại có chút mất mát.
Bên trong chiếc hộp đẹp đẽ tinh xảo này chỉ có một sợi dây bện màu đỏ treo cùng một mảnh gỗ đào nhỏ.
Mảnh gỗ đào được làm rất tỉ mỉ, các hoa văn được điêu khắc rất tinh xảo, nhẵn nhụi sáng bóng, tổng thể trông như một chiếc lục lạc.
Quý Tiêu nhìn chiếc vòng không khỏi mắng thầm: Chẳng lẽ đây là món đồ có giá trị sao?
Thế nhưng trong giây lát, cô liền gạt bỏ ý nghĩ này.
Ở thế giới thực Quý Tiêu đã từng nhìn thấy món đồ này, cô vẫn luôn đeo nó trên cổ tay mình đến trước khi đi thực tập.
Chiếc vòng đó được bà của Quý Tiêu thỉnh về từ một ngôi chùa nổi tiếng, bà nói rằng nó có Thần Phật phù hộ, có thể trừ tà tránh ma.
Nhưng cái vòng tay gỗ đào này trông khá giống đồ thủ công, so với vòng tay của cô thì đơn giản hơn rất nhiều. Nếu cẩn thận quan sát những hoa văn được chạm khắc bên trên thì đây chắc hẳn không phải là sản phẩm được xuất ra từ tay một nghệ nhân nổi tiếng.
Chẳng lẽ đây cũng là do người nhà của nguyên chủ tặng cho cô ta để xua đuổi tà ma sao?
Nhưng nếu dựa vào tính cách kiêu căng, ương ngạnh của nguyên chủ, cô ta chắc chắn sẽ khinh thường món đồ do các trưởng bối tặng. Vậy tại sao nó lại được trưng bày trong tủ, còn được để trong một chiếc hộp vải nhung thêu chỉ vàng óng ánh và có mô hình canh giữ như vậy?
Không nghĩ ra được. Thật sự nghĩ mãi cũng không ra.
Quý Tiêu nhìn chiếc vòng trong tay, trong lòng luôn cảm thấy thứ này hẳn là phải có ý nghĩa đặc biệt gì đó đối với nguyên chủ.
Đúng vào lúc này, chiếc điện thoại cô đặt trên bàn rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Tiêu.
Trong thế giới này, Quý Tiêu không hề bận lòng đến bất kì người nào, cô chỉ cài chuông thông báo riêng cho một người duy nhất.
—— Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu lưu loát mở khóa màn hình điện thoại, tự hỏi tại sao Ngụy Khinh Ngữ lại gửi tin nhắn cho mình vào giờ này.
Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn nàng gửi cho mình, đôi đồng tử của cô thoáng thắt lại.
Ngụy Khinh Ngữ: 【Chú Quý muốn đưa chúng ta đi ăn cơm, cô chuẩn bị đi.】
Quý Thanh Vân sao có thể đang ở cùng với Ngụy Khinh Ngữ được? Ông ta cũng đến thăm mộ cha mẹ của Ngụy Khinh Ngữ sao?
Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?
Không cần biết có phải là trùng hợp hay không, nhưng ba chữ “Quý Thanh Vân” xuất hiện bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ chính là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Cho dù trong nguyên tác, Quý Thanh Vân đã nhiều lần giở trò với Ngụy Khinh Ngữ nhưng đều không thành, thế nhưng cô cũng không thể buông lỏng đề phòng.
Đặc biệt là lần trước Quý Tiêu đã tận mắt nhìn thấy sự đê hèn và vô sỉ của Quý Thanh Vân.
Có tiếng xe chạy vào sân, Quý Tiêu nhìn thấy chiếc Maybach màu trắng đưa Ngụy Khinh Ngữ đi tảo mộ đã quay về, nhưng lại không nhìn thấy nàng đâu.
Tim Quý Tiêu đập thình thình, cảm giác bất an trong lòng lập tức dâng lên.
Cuối cùng cô cũng hiểu được lý do tại sao từ lúc Ngụy Khinh Ngữ rời đi mình lại có cảm giác bất an như vậy, tên khốn Quý Thanh Vân hôm nay lại muốn giở trò với nàng một lần nữa!
Chẳng trách, một người luôn yêu thương cô gái lên tận trời như hắn ta lại không về sớm trong ngày đoàn viên, hóa ra là hắn ta có mục đích ở nơi khác.
Thằng cha chết tiệt này!
Quý Tiêu trong lòng mắng chửi Quý Thanh Vân một trận dữ dội, vội vàng lấy một số đồ vật cần thiết, nhét vào túi rồi chạy ra ngoài cửa.
Dì Ngô nhìn thấy Quý Tiêu thì vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa gọi với: “Tiểu thư! Cô đang định đâu sao? Hôm nay ông chủ sẽ đến gặp cô!”
Haizz!
Quý Tiêu thầm bĩu môi một cái, nói qua loa mấy câu, đại ý là mình có chút chuyện cần nói với Kỳ Kỳ, sau đó liền mở cửa xe ngồi vào.
Xe chầm chậm lái ra khỏi biệt thự, khuôn mặt hoang mang đứng nhìn theo xe của dì Ngô cũng theo đó mà xa dần.
Tài xế nhìn Quý Tiêu – người đang ngồi bình tĩnh ở ghế sau, bộ dáng ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
“Anh muốn nói gì?” Quý Tiêu đã nhận ra vẻ kỳ lạ của tài xế, lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Tài xế chưa từng nhìn thấy tiểu thư như vậy bao giờ, liền mấp máy môi dưới nói: “Tiểu thư, Ngụy tiểu thư bị ông chủ mang đi rồi…”
Anh ta vì bị sự uy hiếp của Quý Thanh Vân mà buộc phải quay trở về, suốt dọc đường trở về biệt thự Quý gia, trong đầu anh chỉ toàn là sự việc mới vừa xảy ra.
Anh ta mới tới Quý gia làm tài xế còn chưa được một tháng, nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ bị Quý Thanh Vân bức ép lên xe khiến lương tâm của người tài xế này cảm thấy day dứt, dẫu sao đó cũng chỉ là một cô bé tuổi vị thành niên.
Quý Tiêu liếc mắt nhìn người tài xế này, cảm thấy dường như anh ta vẫn chưa đánh mất đi lương tâm của mình, bèn hỏi: “Vậy anh có biết ông ta đã đưa nàng đi đâu không?”
Tài xế cảm thấy có hi vọng, liền đáp: “Tôi có thoáng nghe được là đi đến Ngụy gia.”
Lời còn chưa dứt, Quý Tiêu liền nhíu mày.
Có thể làm Ngụy Khinh Ngữ từ bỏ việc bảo vệ bản thân, cũng chỉ có thể là vì việc này.
Rốt cuộc tất cả những thứ cha mẹ để lại cho nàng đều bị Quý Thanh Vân lấy mất, vì vậy Ngụy Khinh Ngữ sẽ rất trân trọng những gì còn sót lại.
Quý Thanh Vân biết rõ đây là điểm yếu của Ngụy Khinh Ngữ.
Thằng chó lợn này!!!
“Đến Ngụy gia.” Quý Tiêu ra lệnh.
Tài xế còn muốn nói gì đó với Quý Tiêu, nhưng khi nhìn thấy mặt cô qua gương chiếu hậu thì ngay lập tức im bặt.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tiểu thư nổi giận đến vậy, đôi mắt màu hổ phách như bùng lên lửa giận, khiến người ta không khỏi kinh hãi. Dù là Beta nhưng khi anh ta nhìn vào cũng sợ đến nỗi tim đập loạn lên.
Chiếc xe phóng nhanh trên con đường dài vô tận, Quý Tiêu ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp với những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Ban đầu cô chỉ nghĩ là nếu đã xuyên vào Quýển tiểu thuyết này thì chỉ cần ăn no nằm chờ chết, sau đó khôi phục ấn tượng tốt với Ngụy Khinh Ngữ rồi đợi đến hồi kết là đủ rồi.
Nhưng hiện tại lại đưa đẩy cô, lương tâm đ*o đức của cô không thể chấp nhận được những hành động của Quý Thanh Vân, lại càng thêm chán ghét khi phải sống chung với những kẻ như vậy.
Loại người thất tín bội nghĩa, vừa xảo Quýệt vừa khốn nạn như hắn sao lại có thể thèm khát con gái của người bạn đã khuất đến như thế chứ? Quý Thanh Vân không xứng đáng có được cuộc sống tốt đẹp như thế này đâu.
Cơn giận dữ từ sâu trong xương tuỷ Quý Tiêu như bị một ngọn lửa làm cho cháy bùng lên.
Các Alpha cấp S trước nay chưa từng khuất phục trước người khác, tâm lý phản loạn đang ngo ngoe rục rịch muốn trỗi dậy.
Quý Tiêu nói: “Nếu hôm nay anh đã kể với tôi chuyện này, đồng nghĩa với việc anh đã phá hỏng chuyện tốt của bố tôi. Nếu ông ta phát hiện ra, sẽ coi anh như cái gai trong mắt, liệu sau này anh còn có thể dựa vào cái nghề tài xế này để kiếm cơm ăn áo mặc được nữa hay không? Nhưng nếu anh không muốn bị đuổi việc, chuyện này sẽ chỉ có tôi và anh biết, từ nay về sau anh cũng chỉ có thể làm theo lời tôi nói, hiểu không?”
Tài xế lắng nghe những lời Quý Tiêu nói, mồ hôi từ lòng bàn tay thấm ướt đôi găng trắng anh ta đang mang.
Nhìn đôi mắt lạnh giá như tảng băng của Quý Tiêu ở ghế sau, anh ta vội gật đầu: “Tôi hiểu.”
Giọng nói vừa dứt, bên trong xe lại rơi vào một khoảng lặng, so với vừa rồi còn im lặng hơn. Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi mất tập trung.
Một lúc lâu sau, người tài xế không kìm được sự do dự trong lòng, thận trọng hỏi: “Vậy thì… Tiểu thư, tiếp đến chúng ta sẽ làm gì?”
“Tùy cơ ứng biến.”
Quý Tiêu ném ra bốn chữ, nói xong cũng không thèm nhìn tài xế lấy một cái.
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để cứu Ngụy Khinh Ngữ khỏi tay Quý Thanh Vân.
Trong nguyên tác chỉ nói chưa một lần nào Quý Thanh Vân giở trò thành công với Ngụy Khinh Ngữ, nhưng cũng chẳng đề cập đến lý do thất bại.
Cô còn nghi ngờ tác giả không nghĩ ra được lý do cho nên đã lược bỏ phần này.
Nghĩ đến đây, Quý Tiêu như thở ra khói vì cơn giận.
Tóc gáy nam tài xế dựng đứng lên, bàn tay cầm vô lăng hơi siết chặt lại.
Vì Nguỵ gia cũng ở trong trung tâm thành phố nên xe chẳng mấy chốc đã tới nơi, Quý Tiêu phóng tầm mắt, từ xa nhìn thấy một ngôi nhà kiến trúc phương Tây màu đỏ gạch.
Xung quanh có những hàng cây cao xanh tươi toát lên vẻ ý nhị lịch thiệp không thể che giấu, nó khiến cô liên tưởng đến khí chất của Ngụy Khinh Ngữ, rất giống nhau.
“Tiểu thư, ngay ở phía trước.” Ngõ hẹp khó đi, tài xế giảm tốc độ nhắc nhở.
“Được rồi, anh để tôi xuống, rồi tìm chỗ trốn đi.” Quý Tiêu không biết ở nơi này có còn người của Quý Thanh Vân hay không, nên dặn dò tài xế cẩn thận: “Có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho anh.”
“Vâng.” Tài xế gật đầu, đậu xe trước cửa nhà họ Ngụy.
Quý Tiêu không hề nhiều lời, dứt khoát xuống xe.
Cô đi qua khoảng sân cây cối um tùm, vừa đứng trước cửa đã ngửi thấy mùi xạ hương quen thuộc.
Hương pheromone kia của Quý Thanh Vân chứa đầy sự khiêu khích, chúng tràn ra khắp nơi, len lỏi thoát ra ngoài qua khe hở trên cánh cửa nhà họ Ngụy.
Bắt nguồn từ cảm xúc mãnh liệt của một Alpha, Quý Tiêu cảm thấy trong lòng có một cơn lửa giận không tên đang cháy bùng lên, cứ một chút lại động chạm đến tuyến thể sau gáy của cô, pheromone hương Brandy đào đã mấy lần muốn mất kiểm soát mà lao ra ngoài.
Quý Tiêu cảm thấy trái tim mình vốn đã đập rất nhanh, giờ phút này lại càng điên cuồng nhảy loạn trong lòng ngực cô.
Cô đưa tay lên muốn mở cửa, cánh cửa đã hỏng từ lâu chỉ cần đẩy nhẹ một cái đã lập tức mở ra.
Cũng chính lúc này, mùi hương hứng tình thấp hèn kia từ khắp nơi trong nhà tràn ra.
Nồng đặc đến nỗi Quý Tiêu không mở nổi mắt.
“Cái định mệnh! Cái quần què gì đây?!” Quý Tiêu cúi đầu phỉ nhổ.
Cô nhìn lên trên tầng, mùi ở nơi đó còn nồng đậm hơn nữa, Quý Tiêu cầm lấy cây gậy bóng chày được đặt ở chân cầu thang, đi lên tầng hai.
Cô không cần phải tìm kiếm Quý Thanh Vân, vì căn bản cô chỉ cần nương theo mùi xạ hương thấp kém này là đã có thể tìm được vị trí của ông ta rồi.
Kết quả là, Quý Tiêu còn chưa tới lối rẽ hành lang đã nghe thấy tiếng gõ cửa cùng giọng nói đạo đức giả quen thuộc của Quý Thanh Vân.
“Khinh Ngữ, con có sao không? Mở cửa cho chú đi con. Chú thấy con có vẻ không thoải mái lắm.”
“Khinh Ngữ à, chú biết thường ngày Tiêu Tiêu đối xử với con không được tốt. Chẳng thà con theo chú đi, cái gì chú cũng có thể cho con.”
“Chú đã thích con từ lúc con còn nhỏ rồi, chẳng lẽ con đã quên rồi sao? Cái gì Tiêu Tiêu có, chú đều có thể cho con, sẽ không thiếu dù chỉ một phần.”
………
Quý Tiêu đứng ở đầu cầu thang, nghe những lời này chỉ cảm thấy ghê tởm.
Lúc đầu cô chỉ nghĩ Quý Thanh Vân thật sự không biết những việc nguyên chủ đã làm, nhưng bây giờ cô mới hiểu ra, hắn vẫn luôn biết rõ, chỉ là Quý Thanh Vân vẫn luôn dung túng cho nguyên chủ, để mặc cô ta đối xử tệ với Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Thanh Vân coi việc đó như một cái cớ, như vậy ông ta mới có tận dụng thân phận là “người chú tốt” của mình để dụ dỗ Ngụy Khinh Ngữ chọn hắn.
Hắn chặn hết tất cả đường lui của nàng, từng bước ép nàng vào ngõ cụt, muốn biến nàng thành một đóa hoa mê muội yếu đuối chỉ có dựa dẫm vào hắn.
Nói thì hay lắm, cái gì mà chính nhân quân tử? Cái gì mà tự tôn với liêm sỉ chứ?
Quý Tiêu oán hận nhìn tên cặn bã đang điên cuồng tiết ra pheromone của mình, như nhìn thấy hẳn ba chữ “vô liêm sỉ” được viết chữ hoa in đậm rõ ràng trên lưng của hắn.
Quý Tiêu chợt nhớ đến lời kể của Kỳ Kỳ về thái độ của nguyên chủ đối với Ngụy Khinh Ngữ, cô ta đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, hẳn là có liên quan đến tên cặn bã này.
“Khinh Ngữ à, chú thật sự chỉ muốn chăm sóc cho con thôi. Chú đã ngoài bốn mươi rồi, chỉ mong tìm được một cô gái nhỏ trong trắng như con rồi dành phần đời còn lại của mình để ở bên mà thôi…”
Cái *** *** ** nhà ông!!
Dành phần đời còn lại để ở bên?
Mồm thì bảo muốn dành phần đời còn lại cho con gái nhà người ta, vậy mấy con nhỏ tình nhân chân dài não ngắn mà ông giấu ở biệt thự vùng ngoại ô kia là thế nào đấy?
Lời ngon tiếng ngọt cũng chỉ là mấy lời xạo chos ông lừa người khác mà thôi.
Khi mà Quý Thanh Vân đã hưởng thụ xong chiến lợi phẩm mà mình săn được, ông ta sẽ lập tức quay lưng rũ bỏ.
Mùi xạ hương thấp kém kia làm cho cơn hỏa diệm trong người Quý Tiêu bùng lên, cháy lan tràn đến tận đỉnh đầu.
Cô đã không còn khả năng kiềm chế sự tức giận của mình đối với Quý Thanh Vân nữa, Quý Tiêu vội vàng bước đến với cây gậy bóng chày đang siết chặt trong tay.
Quý Thanh Vân còn chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy có một cơn gió lạnh lướt qua sau lưng, ông ta dừng lại, cảnh giác quay lại phía sau để quan sát.
Quý Tiêu đương nhiên đã không cho Quý Thanh Vân kịp có cơ hội, cô dùng hết sức bình sinh vung tay lên, gõ một gậy thật mạnh về phía kẻ mà cô gọi là “ba” kia.
“BONK!”
(Beta mỏ hỗn: Các bạn đang mong chờ âm thanh này lắm phải hok? =))))))))))))))
Trong nhà vang lên âm thanh trầm đục khiến người khác kinh hãi.
Hình ảnh phản chiếu của cây gậy bóng chày mới tinh được ánh đèn rọi xuống lối đi.
Quý Thanh Vân cảm thấy trời đất trở nên quay cuồng, ông ta còn chưa kịp nhìn ra hình dáng của kẻ lạ vừa xuất hiện ở hành lang thì đã ngã gục xuống sàn.
Đứa con bất hiếu Quý Tiêu đang nhìn người cha Quý Thanh Vân nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn nhà với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa căm ghét.
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, sao không tiểu một bãi mà tự soi lại bản thân đi, ông thật sự nghĩ rằng thứ pheromone mùi xạ hương kinh tởm đó của ông có đủ sức hấp dẫn à?
Quý Tiêu buông cây gậy bóng chày xuống rồi đưa tay vén mái tóc của mình ra, do ảnh hưởng từ pheromone của Quý Thanh Vân mà pheromone của cô đã chảy ướt tuyến thể từ lúc nào.
Mùi Brandy đào lan tỏa trong không khí, khiến cho mùi xạ hương thấp hèn kia cảm thấy tự ái vì không đủ sức hấp dẫn mà trở nên mặc cảm khó chịu.
Thứ pheromone thấp kém kia như chó mất chủ, như lá khô héo úa rụng khỏi cành, trong thoáng chốc đã mất đi vẻ đắc ý ban đầu, chúng bị ép xuống gần sát mặt đất rồi dần dần tan biến.
“Choang.”
Tại hành lang yên tĩnh vang lên một tiếng động nhỏ, giống như có vật nặng gì đó vừa rơi xuống đất.
Quý Tiêu nhanh chóng nhìn vào cánh cửa mà khi nãy Quý Thanh Vân đứng đập cửa, rõ ràng là cô nghe thấy âm thanh phát ra từ trong phòng này.
Mà người ở trong phòng chắc chắn là Ngụy Khinh Ngữ!
Quý Tiêu đá bay Quý Thanh Vân đang nằm chắn trước cửa, cả người toát mồ hôi lạnh.
Tay nắm cửa mà Ngụy Khinh Ngữ khóa trái đã bị vặn đến sắp hỏng, Quý Tiêu chỉ cần dùng lực kéo một chút thì cánh cửa đã mở ra.
Trong nháy mắt, mùi hương bạc hà nồng đậm trong phòng dường như bị mất kiểm soát mà bay tán loạn khắp nơi.
Quý Tiêu có thể cảm nhận được, bên trong số pheromone ấy đang ẩn chứa một nỗi sợ hãi sâu thẳm đến cùng cực.
Quý Tiêu miễn cưỡng đẩy được một nửa cánh cửa ra để chen người đi vào trong phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh Ngụy Khinh Ngữ đang kiệt sức ngồi Quý trên mặt đất.
Mái tóc dài trở nên rối bời, từng sợi tóc đen nhánh bám vào sườn mặt nàng, hai hàng mi dày rũ xuống, che đi đôi mắt màu xanh đậm xinh đẹp.
Cô gái nhỏ mỏng manh yếu ớt chống đỡ cơ thể, cố gắng gượng dậy khỏi mặt đất để chặn lại cánh cửa, nhưng vô ích.
Quý Tiêu nhìn thấy nàng, trái tim như thắt nghẹn lại thành một mảnh rối ren, cô bước tới muốn đỡ Ngụy Khinh Ngữ dậy.
Hơi thở xa lạ đột nhiên lại gần, thần kinh vốn đang hoảng loạn của Ngụy Khinh Ngữ lại càng thêm căng thẳng.
Ngay khi Quý Tiêu vươn tay ra định bế nàng lên, thì giây tiếp theo đã bị Ngụy Khinh Ngữ dùng chút sức lực cuối cùng của bản thân để đẩy tay cô ra.
Sức lực của cô gái nhỏ mềm như bông, Quý Tiêu ngồi xổm bên cạnh nàng mà nàng cũng không đủ sức để đẩy cô nữa.
Quý Tiêu không bị đẩy ngã, mà người ngã là Ngụy Khinh Ngữ. Nàng đã kiệt sức, thân thể cũng không thể chống đỡ thêm được nữa.
Hương bạc hà thanh mát dán ở trên người Quý Tiêu, cô nhìn thấy dáng vẻ vừa quật cường vừa yếu đuối của Ngụy Khinh Ngữ, trái tim như thắt lại.
Quý Tiêu thật nhẹ nhàng đến bên Ngụy Khinh Ngữ, bế cô gái nhỏ đã không còn sức lực phản kháng lên, dịu dàng trấn an nói: “Không sao, không có việc gì đâu, em an toàn rồi.”
Nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại giống như một chú mèo con đang sợ hãi, liều mạng giãy giụa trong vô vọng. Móng tay dài của nàng xẹt qua mặt Quý Tiêu, trong thoáng chốc trên làn da trắng như tuyết của cô hiện lên mấy vệt hằn đỏ.
Bởi vì vừa mới trải qua một trận giằng co dữ dội nên mấy chiếc cúc áo trước ngực của Ngụy Khinh Ngữ bị tuột ra, cổ áo rơi xuống, cảnh quan bên trong nửa kín nửa hở lộ ra trước mắt Quý Tiêu.
Trên xương quai xanh xinh đẹp trắng như tuyết lộ ra mấy vệt hằn đỏ, hơi thở dụ hoặc tản ra, khiến cho bất kì Alpha nào cũng khó lòng kiềm chế được khi nhìn vào.
Quý Tiêu thật vất vả mới kìm nén được giác rung động trong lòng, thế nhưng lúc này khi nhìn thấy nàng thì ngọn lửa nóng trong lòng dường như lại một lần nữa bị châm lên.
Tin tức tố hương bạc hà thẩm thấu tận vào phần da thịt bị xước của Quý Tiêu, không ngừng quấy nhiễu kích thích cô, giống như đang muốn chọc cho chiếc Alphake này mất khống chế vậy.
Quý Tiêu cố gắng chống lại những cảm xúc rối loạn trong lòng, cô nhắc nhở bản thân rằng nếu bây giờ mình đánh dấu tạm thời Ngụy Khinh Ngữ, thì sau này cô sẽ bị nàng xẻo rớt tuyến thể.
Sau đó, Quý Tiêu lại dùng chất giọng dịu dàng nhất an ủi Ngụy Khinh Ngữ: “Ngụy Khinh Ngữ, em thật sự rất an toàn, hãy tin tưởng tôi.”
Gió từ cửa sổ đang mở thổi vào trong phòng, hương Brandy đào thoang thoảng nhẹ nhàng bao bọc lấy Ngụy Khinh Ngữ.
Đôi mắt mờ mịt hơi sương của nàng trở nên mê man, hình như nàng đã từng nghe được những lời này từ lâu lắm rồi.
Cũng chính khoảng cách gần cận này khiến cô gái nhỏ cảm nhận được hơi ấm của người nào đó đang truyền tới từ phía sau, cảm xúc căng thẳng cũng từ từ được thả lỏng.
Tin tức tố của Alpha chậm rãi chảy vào trong cơ thể Ngụy Khinh Ngữ, nhẹ nhàng xoa dịu đi tâm trạng bất an hỗn loạn của nàng.
Sự phản kháng tự vệ của Ngụy Khinh Ngữ dần dần thả lỏng, gương mặt mềm mại an tĩnh của nàng yên lặng gối lên trên đùi của Quý Tiêu.
Từng cái chạm lướt qua làn da khiến cho Ngụy Khinh Ngữ cảm nhận được sự ấm áp cùng an toàn, đôi mi dài khẽ chớp, rũ đi những giọt nước mắt còn sót lại.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ quay lưng hướng về phía mình, trong lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cô lấy từ trong túi áo ra một ống thuốc ức chế mà bản thân đã mang theo từ nhà đến đây, thành thục xé bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài.
Chất lỏng trong suốt từ đầu kim chảy ra, Quý Tiêu cẩn thận tiêm nó vào cánh tay của Ngụy Khinh Ngữ.
Có lẽ là do đột ngột cảm nhận được cơn đau, Ngụy Khinh Ngữ đang nằm trên đùi Quý Tiêu khẽ run người khó chịu.
Quý Tiêu cảm thấy người dưới thân lạnh run lên, có lẽ là nàng đang khó chịu. Cô một tay bơm kim tiêm, một tay nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng mỏng manh của cô gái nhỏ, vỗ về an ủi nàng.
Dường như Ngụy Khinh Ngữ cảm nhận được sự an toàn mà bàn tay đó mang lại, động tác siết chặt quần áo Quý Tiêu cũng khẽ thả lỏng.
Đôi chân đang buông lỏng dưới lớp váy màu xanh lam nhàn nhạt hơi co lại, thậm chí tấm lưng luôn luôn thẳng tắp kiêu kì kia cũng hơi cong xuống một chút.
Sau khi tiêm thuốc ức chế, Quý Tiêu có thể cảm nhận được trên đầu gối cô đang truyền đến từng tiếng thở đều đặn của Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngự yên tĩnh dựa vào lòng cô, cuộn mình ngủ thiếp đi.
Mọi người hay nói tư thế ngủ như vậy là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn.
Bởi vì nó giống như hình dạng của chúng ta khi còn là một bào thai trong bụng mẹ, lúc ngủ sẽ nằm cuộn tròn lại, và cũng chỉ có người mẹ là người duy nhất cho ta cảm giác an toàn tuyệt đối.
Quý Tiêu đưa mắt nhìn mớ lộn xộn trên sàn nhà, lại nhìn tới Ngụy Khinh Ngữ đang nắm chặt lấy quần áo của mình mà ngủ say, vẻ mặt vô cùng ủ rũ.
Giá mà lúc sáng cô quyết tâm bắt chuyện với nàng rồi đi cùng nàng tới thăm mộ thì tốt biết mấy.
Tại sao cô lại không nghĩ việc ra tên khốn Quý Thanh Vân sẽ chọn ngày này để giở trò với Ngụy Khinh Ngữ chứ…
Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, ý hận trong mắt lại càng sâu hơn.
Cô nhất định phải nghĩ cách khiến cho tên cặn bã này về sau không còn dám động đến Ngụy Khinh Ngữ thêm một lần nào nữa.
Nếu như nguyên tác không có lời dẫn chứng cụ thể, thì tự tay cô sẽ cho nó một lý do thật rõ ràng.
Với ý nghĩ đó, Quý Tiêu bế Ngụy Khinh Ngữ đang say ngủ đi về phía chiếc giường êm ái trong phòng.
Trước hết phải ưu tiên để nàng nghỉ ngơi ở đây, sau đó đi xử lý tên khốn Quý Thanh Vân.
Đã nửa năm không có ai đến căn nhà này, nhưng căn phòng vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, vẫn mang phong thái của chủ nhân cũ.
Khi Quý Tiêu cẩn thật đặt Ngụy Khinh Ngữ lên giường, cô vẫn có thể ngửi thấy một ít mùi thơm thoang thoảng còn sót lại.
Cô nhìn quanh căn phòng ngủ nhỏ, tuy đơn giản mà tinh tế.
Có thể thấy nhiều chi tiết nhỏ trong phòng này giống với phòng ngủ của Ngụy Khinh Ngữ ở Quý gia.
Ngụy Khinh Ngữ đã cố gắng hết sức để mang mình trở lại với ngôi nhà xinh đẹp đã luôn bao bọc nàng, mang cho nàng những gì tốt đẹp nhất.
Quý Tiêu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng có chút đau xót.
Cô thở dài, cảm thấy mình không thể lại lâu hơn nữa, vì vậy cô quyết định đứng dậy đi xử lý tên khốn Quý Thanh Vân.
“Ưm…”
Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy người mang lại cảm giác an toàn cho mình sắp rời đi, cổ họng khẽ hừ một tiếng.
Đã không còn vẻ cao ngạo thanh lãnh vốn có, Ngụy Khinh Ngữ hiện tại chỉ còn lại dáng vẻ yếu ớt mỏng manh.
Những ngón tay thon gầy của nàng nắm chặt lấy vạt áo Quý Tiêu, thậm chí còn vùi chặt vào túi áo của cô. Đam Mỹ Hiện Đại
Quý Tiêu nhớ lại cái ngày đầu tiên cô xuyên vào trong quyển sách này, nàng cũng bám chặt lấy mình như vậy, nhất quyết không cho mình rời đi.
Nhưng hành động đó cũng chỉ là khi Ngụy Khinh Ngữ mất đi ý thức thì nàng mới làm ra, mới buông xuống phòng bị rồi để lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ yếu đuối.
Quý Tiêu nhìn hàng chân mày đang nhíu chặt của Ngụy Khinh Ngữ, khẽ thở dài.
Cô lấy trong túi ra chiếc điện thoại, giống như hôm đó, ngồi ở mép giường cẩn thận chăm sóc cho Ngụy Khinh Ngữ trong chốc lát.
Ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua cửa kính, lặng lẽ in từng vệt nắng vào trong phòng.
Ngụy Khinh Ngữ đem nửa khuôn mặt non nớt dán vào eo Quý Tiêu, nắm chặt lấy áo quần của cô mà chìm vào giấc ngủ.
Kỳ phát nhiệt vẫn còn chưa qua đi, trong cơ thể nàng thiếu nữ vẫn còn dư âm, Ngụy Khinh Ngữ mang theo hơi thở êm ái nhẹ nhàng quấn lấy eo Quý Tiêu.
Lớp vải mỏng manh không thể ngăn nổi sự ấm áp này, hơi ấm cùng với hương bạc hà mãnh liệt vây quanh, giống như muốn thiêu đốt cõi lòng Quý Tiêu.
Sự khiêu khích này khiến Quý Tiêu bị phân tâm, cô dường như chẳng thể chú ý vào nội dung đoạn clip trên điện thoại.
Không biết là ma xui quỷ khiến thế nào mà Quý Tiêu lại dời ánh mắt từ điện thoại sang Ngụy Khinh Ngữ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chìm trong chiếc gối mềm mại, đôi má ửng hồng đáng yêu đó đáng ra không nên xuất hiện trên người nàng.
Đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, tựa như một quả ngon căng mọng mới hái từ trên cây xuống, tản ra mùi thơm ngọt, lại như đang quyến rũ người ta đến nếm thử.
Quý Tiêu nhìn nàng, yết hầu hơi động đậy, cô khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, mùi bạc hà nhàn nhạt cứ như vậy hòa vào trái tim cô.
Nếu hôn lên đôi môi ấy thì cũng sẽ có mùi bạc hà sao?
Quý Tiêu ở trong lòng đang trộm nghĩ, di động trong túi lại đột nhiên rung lên.
Có lẽ là có tật giật mình, cô như chú mèo lén ăn vụng bị chủ phát hiện, hoảng hốt giật bắn người lên.
Một lúc sau, cô cầm điện thoại di động ngó nghiêng nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn thấy bộ dạng thất thố của mình thì mới đứng thẳng người dậy, trong lòng lẩm bẩm nói: “Chính mình đâu có suy nghĩ đen tối gì đâu, chỉ đang coi chừng Ngụy Khinh Ngữ ngủ, có gì mà không đúng chứ...”
“Cũng không có phạm pháp nha…”
Nghĩ thế, Quý TIêu bật điện thoại lên kiểm tra thủ phạm làm cô giật cả mình là ai.
【Kỳ Kỳ: Ây, có chuyện gì đó?】
Trước tin nhắn này, Quý Tiêu có gửi cho Kỳ Kỳ một tin nhắn: 【Chị em tốt, có phải là cậu có quen biết với đám đầu bò đầu bướu không?】
Quý Tiêu định dạy cho Quý Thanh Vân một bài học nên cần một chút “nhân lực”.
Quý Tiêu: 【Bây giờ cậu có thể giúp mình hỏi xem bọn họ có rảnh không, đến ngay ngõ Duyên Lộ, thù lao của mỗi người một ngàn tệ, càng đông càng tốt.】
Kỳ Kỳ đang thong thả cũng tự nhiên ngồi thẳng dậy: 【Tiêu tỷ, có phải cậu gặp chuyện rồi không?】
Quý Tiêu chỉ trả lời đơn giản: 【Không có, mình chỉ muốn họ đến giúp mình rung cây dọa khỉ chút thôi.】
Kỳ Kỳ thấy Quý Tiêu không có hứng để giải thích, không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: 【Được rồi, mình sẽ hỏi giúp cậu, một ngàn tệ họ nhận định sẽ nhận thôi.】
Quý Tiêu gửi lời “ Cảm ơn” đến Kỳ Kỳ, sau đó nhìn Ngụy Khinh Ngữ bên cạnh.
Tình trạng của nàng ấy bây giờ trông có vẻ tốt hơn nhiều so với lúc nãy, hai hàng lông mày đang nhíu chặt cũng đã thả lỏng ra.
Ánh mắt trời dịu dàng chiếu vào phòng ngủ sạch sẽ, rơi trên đôi mi cong cong như cánh quạt của nàng, vừa yên bình vừa nhu hòa.
Quý Tiêu cố gắng gỡ bàn tay của Ngụy Khinh Ngữ ra khỏi túi áo cô, nhân lúc nàng đang thả lỏng liền cẩn thận nhấc tay nàng ra.
Bàn tay trắng nõn nắm lấy cổ tay cô gái nhỏ, Quý Tiêu không khỏi nhíu mày.
Thực sự là quá gầy, gầy đến nỗi Quý Tiêu có cảm giác là xương cổ tay của nàng mỏng manh đến mức chỉ cần dùng chút lực là có thể bị bẻ gãy ngay.
Lúc này Quý Tiêu mới để ý thấy trên làn da trắng sứ của Ngụy Khinh Ngữ có vài vết đỏ thẫm chói mắt.
Vết tím bầm vừa thô ráp vừa man rợ, những dấu tay đó dài hơn nhiều so với dấu vân tay của cô.
Chắc chắn là do Quý Thanh Vân làm!
Quý Tiêu tức giận thở phì phò, ngay lập tức liên lạc với tài xế đang đợi ở tầng dưới.
“Tiểu thư”. Người lái xe vội vàng chạy lên đón Quý Tiêu, vừa hay gặp đúng lúc cô đang chuẩn bị ra khỏi phòng.
“Lại đây giúp tôi đưa ba tôi xuống lầu.” Quý Tiêu liếc nhìn người tài xế bước đến rồi quay bước đi vào phòng.
Người tài xế đối với lời nói của Quý Tiêu tràn đầy nghi hoặc, nhưng anh ta đã dứt khoát đi theo Quý Tiêu nên vẫn nghe lời cô.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Quý Thanh Vân nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Ông chủ bị gì thế này?!”
Quý Tiêu không giải thích, chỉ nói: “Đưa ông ấy đi.”
“Vâng.”
Người tài xế biết giữa mình và Quý Tiêu có một thỏa thuận, vì vậy anh ta liền cõng Quý Thanh Vân đi xuống.
Không biết là do đã ngất được một lúc, hay do bị xóc nảy trên đường đi xuống lầu, Quý Thanh Vân bị tài xế cõng trên vai, đầu hơi ngẩng lên như sắp tỉnh lại, khó khăn giãy giụa trên vai anh ta, doạ cho tài xế sợ muốn rớt tim ra ngoài.
Quý Tiêu đi theo phía sau, khi nhìn thấy ông ta sắp tỉnh, cô không chút khách khí cầm gậy bóng chày gõ vào đầu Quý Thanh Vân một lần nữa.
Quý Thanh Vân vốn đang mơ màng tỉnh lại, khoé miệng mấp máy như muốn nói gì đó. Nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi miệng thì đã kêu "A" một tiếng rồi lại ngất đi trên vai nam tài xế.
Vẻ mặt tài xế vừa kinh ngạc vừa kinh hãi nhìn cô gái đi trước mặt, nhưng thấy tay cô cầm cây gậy bóng chày thật vững vàng thì lại không dám hó hé lời nào.
Bọn họ vừa đi ra khỏi sân nhà Ngụy gia thì cách đó không xa có mấy người thanh niên mặc đồ loè loẹt, tay cầm bóng chày đang đứng chờ sẵn.
Cả nhóm từng người đều cầm gậy đánh bóng chày trên tay giống như Quý Tiêu, nhìn vào khiến người khác có cảm giác bọn họ hẳn không phải là người tử tế gì.
Tài xế mới vừa thôi căng thẳng lại lần nữa cứng đờ.
Không lẽ là cướp sao?
Ngay khi tài xế còn đang lẩm bẩm trong lòng thì Quý Tiêu đã hô lên: “Người anh em, ở đây!”
Nhóm người kia nghe thấy tiếng hô thì quay ra nhìn Quý Tiêu rồi hùng hồ bước tới.
Người tài xế chưa từng gặp qua việc như vậy, có chút sợ hãi.
“Cô là bạn của Tiểu Kỳ?” Tên đại ca hỏi, trong lúc nói chuyện hắn ta còn vô tình để lộ ra cánh tay có xăm hình.
Quý Tiêu không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy hình xăm trên cánh tay người đàn ông này có chút quen thuộc.
Là một hình xăm hình con rồng.
Cô gật đầu nói: “Đúng vậy, tất cả anh em đều đã đến hết chứ?”
Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình không có chút sợ hãi, cảm thấy có điểm thú vị, vui ý chỉ về phía sau nói: “Còn mấy người nữa đang trên đường đến đây.”
Quý Tiêu “Ồ” một tiếng, xoay người lại nhìn những người có mặt ở đây.
Tính cả người trước mặt thì tổng cộng có năm người, bọn họ đều là những Alpha có thân thể cường tráng mạnh mẽ.
Đặc biệt, tên lão đại cầm đầu có hình xăm con rồng trên cánh tay nhìn trông rất cơ bắp, gân guốc nổi khắp cơ thể.
So với những vệ sĩ bên cạnh Quý Thanh Vân thì không hề thua kém chút nào.
Quý Tiêu rất đắc ý: “Thời gian như chó chạy ngoài đồng, đại ca à, anh đừng để những người khác tới trước, chúng ta nhanh đi thôi.”
Người đàn ông giơ tay lên: “Trước hết phải nói cho rõ ràng, trả tôi một ngàn tệ thì bọn tôi không có trách nhiệm đánh người đâu.”
Quý Tiêu trên mặt nở nụ cười nói: “Tất nhiên là không, đánh người là không tốt, chúng ta sẽ không đánh người.”
Người đàn ông khó hiểu: “Vậy tại sao cô lại kiếm chúng tôi?”
“Làm màu tí thôi ấy mà.” Quý Tiêu nói, nhìn mấy chiếc xe màu đen đậu trong sân: “Trong số các anh có ai lái được xe không?”
“Tôi.” Một người đàn ông tóc vàng trên người mặc áo khoác denim giơ lên giấy phép lái xe trong ví ra.
“Tốt.” Quý Tiêu nói và chỉ vào Quý Thanh Vân đang nằm bất tỉnh trên lưng người tài xế, “Giúp tôi một việc, đưa ông ta lên xe, rồi chúng ta đi.”
Năm người họ nhìn nhau, không hiểu cô gái nhỏ trước mặt đang muốn giở trò gì.
Nhưng thù lao là một ngàn tệ, thực sự quá hấp dẫn. Một vài người nhìn nhau, ngầm hiểu rằng không làm thì cũng chết đói thôi, dẫu sao cũng không đánh người, sẽ không gây hại gì đến người ta. Vì vậy bọn họ liền tiến đến, đỡ Quý Thanh Vân ra khỏi người tài xế.
“Lát nữa anh ở lại đây, không cho ai vào.” Quý Tiêu nhìn năm người lên xe, dặn dò tài xế, “Nếu Ngụy Khinh Ngữ hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, anh có thể nói rằng bố tôi có việc phải đi trước. Nên gọi anh đến đón cô ấy về nhà.”
“Tại sao cô không nói thật với Ngụy tiểu thư?” Người tài xế càng khó hiểu.
Quý Tiêu liếc nhìn căn phòng của Ngụy Khinh Ngữ trên lầu hai, ánh mắt thâm trầm: “Anh không hiểu đâu.”
Quý Tiêu trong nguyên tác vốn là người không hề nhiệt tình giúp đỡ người khác, những việc làm trái ngược với tính cách của cô ta như vậy sao có thể để cho Ngụy Khinh Ngữ biết được.
Người đàn ông tóc vàng bấm còi vài lần, ra hiệu cho Quý Tiêu lên xe, cô mở cửa ngồi lên xe trong sự dõi theo của tài xế.
Ánh nắng buổi trưa chói chang, chiếc xe đen phóng nhanh trên con đường hướng về khu rừng rậm rạp ở vùng ngoại ô phía đông, nơi vốn thuộc về Ngụy gia.
Quý Tiêu nhìn những tòa cao ốc đang dần lùi xa.
Lần này hãy để cô học hỏi Lôi Phong một lần, làm việc tốt mà không cần phải biết đến.
(*Lôi Phong: Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒), sinh ngày 18 tháng 12 năm 1940 – mất ngày 15 tháng 8 năm 1962), là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong")
Khi Quý Thanh Vân bắt đầu có ý thức trở lại, ông ta cảm thấy sau gáy mình đau khủng khiếp, hai bên thái dương cũng đau buốt lên.
Cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo không ngừng xâm chiếm vào cơ thể Quý Thanh Vân, mùi đất ẩm ướt dọc theo sườn mặt xộc vào xoang mũi của ông ta.
Lớp vải dày xỉn màu áp vào da mặt, buộc chặt ra sau đầu. Quý Thanh Vân cố gắng mở mắt để nhìn rõ xung quanh, nhưng dù có chớp mắt bao nhiêu thì trong tầm mắt của ông chỉ có một màu tối đen.
Sau khi ý thức được hoàn cảnh, Quý Thanh Vân không khỏi thót tim.
Không lẽ mình bị bắt cóc rồi sao?!
Ông ta vặn vẹo người cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện hai tay đã bị dây thừng trói ở phía sau, không thể cử động.
Ngay cả chân cũng bị trói chặt, khiến ông ta có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được.
Quý Thanh Vân không chấp nhận số phận của mình, bắt đầu cố gắng tìm cách thoát ra.
Ông ta vặn manh cổ tay, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp áo sơ-mi, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ những đường gân xanh trên cánh tay ông ta.
Thật nỗ lực, cũng thật liều mạng, nhưng đó chỉ là do Quý Thanh Vân tự nghĩ ra thôi.
Còn trong mắt những người đang lạnh mặt xem ông ta làm trò hề thì trông Quý Thanh Vân chẳng khác gì loài giun sán giòi bọ đang vặn vẹo vì mắc kẹt trong bùn lầy.
Vừa dơ bẩn lại thật buồn cười.
“Đủ rồi, ông đã tốn hết mười lăm phút mà sợi dây thậm chí còn chẳng nới lỏng đi dù chỉ một phân.” Quý Tiêu ngồi xổm trước mặt Quý Thanh Vân, dùng máy biến âm đe dọa ông ta bằng một giọng đàn ông.
Quý Thanh Vân sợ mất hồn khi giọng nói kia đột ngột vang lên bên tai.
Không lẽ vừa rồi bộ dạng giãy giụa chật vật của ông ta đã bị người kia trông thấy hết rồi sao?
“Anh là ai?” Quý Thanh Vân vừa khẩn trương vừa sợ hãi lên tiếng hỏi.
“Tôi từ đâu đến đây, lẽ nào ông không biết sao?” Quý Tiêu nhắc nhở.
Quý Thanh Vân ngay lập tức nhớ ra mình đã bất tỉnh khi đang ở nhà họ Ngụy, vào ngay cái khoảnh khắc mà ông ta gần như đã thành công đạt được mục đích của mình.
Nghĩ đến đây, nhịp tim của Quý Thanh Vân như muốn ngưng đập, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, trong lòng đầy hoài nghi: “Anh… Anh là người nhà họ Ngụy ư…”
“Xem như ông còn có chút thức thời.” Quý Tiêu nói, ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh vỗ vào mặt Quý Thanh Vân.
Quý Thanh Vân bị lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông vỗ vỗ vài cái, trong lòng càng thêm hoảng sợ: “Không thể nào… Ngụy gia không phải đã phá sản rồi sao! Những người trong nhà đó hẳn là đã tan đàn xẻ nghé từ lâu, làm sao còn có người ở lại chứ…”
Quý Tiêu cười lạnh một tiếng: “Ông thật sự nghĩ như vậy à?”
Cô vẫn nhớ mặc dù Quý Thanh Vân lấy được phần lớn tài sản Ngụy gia, nhưng ông ta lại không được lòng mọi người trong nhà.
Cũng chính vì lý do này mà Ngụy Khinh Ngữ mới có cơ hội kết nối với những người đã từng trung thành với Ngụy gia, đồng thời lấy lại được những gì thuộc về mình từ tay Quý Thanh Vân sau khi nàng trưởng thành.
Quý Tiêu đem cây gậy bóng chày trong tay đặt lên vai Quý Thanh Vân, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, giọng đầy cảnh cáo: “Quý Thanh Vân, ông đừng nghĩ là trong nhà Ngụy tiểu thư không còn người nào nữa thì có thể tuỳ tiện giở trò xằng bậy với cô ấy.”
Tiếng “Tiểu thư” quen thuộc khiến tim của Quý Thanh Vân thắt lại, bóng tối trước mặt âm thầm khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng.
Ông ta gằn giọng hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”
Đại ca bên cạnh Quý Tiêu nghe thấy tiếng liền đá cho hắn một cước, “Thái độ gì đấy!”
Lực chân của lão đại này khoẻ đến nỗi Quý Thanh Vân bị anh ta đá văng ra một đoạn.
Chiếc áo sơ-mi trắng dính đầy bùn đất, cổ áo hé mở đã không còn vẻ sang trọng như lúc trước, lúc này nó đã nhăn nhúm lại, dáng vẻ trông vô cùng chật vật.
Mặt đất bùn lầy có lẫn đá vụn, Quý Thanh Vân bị đá văng ra ngoài, cả người chỗ nào cũng cảm thấy đau đớn.
Hai giọng nói này không phải là cùng một người, giọng sau nghe thô và mạnh mẽ hơn giọng trước.
Điều này khiến Quý Thanh Vân nghĩ người kia hẳn là vệ sĩ của người đang nói chuyện với mình.
Nói cách khác, người đứng trước mặt ông ta không phải là một nhân vật tầm thường.
Lúc trước, Ngụy gia ở trong giới thượng lưu có quan hệ tốt với rất nhiều người, hầu hết bọn họ đều nhận được ân tình của Ngụy gia.
Nhưng không nghĩ đến sẽ có người âm thầm bảo vệ Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Thanh Vân không khỏi giật mình, liền đổi giọng: “Đại ca à, chúng ta có thể bàn bạc một chút được không. Ngụy gia rất có giao tình với tôi, tôi vốn xem Ngụy Khinh Ngữ như con gái của mình…”
Quý Tiêu nghe Quý Thanh Vân nói lời này, cảm thấy thật nực cười, mỉa mai nói: “Coi như con gái mà cũng dám xuống tay, Quý Thanh Vân, ông đúng là đồ cặn bã! Ông nghĩ xem, nếu việc này mà để đứa con gái yêu quý của ông biết được, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào! Ông không sợ tôi sẽ nói hết với cô con gái của ông à!”
Quý Tiêu có chút tức giận, người như vậy thật không xứng đáng làm một người cha, càng không xứng là một con người!
Quý Thanh Vân hơi hoảng khi nghe Quý Tiêu sẽ dính líu đến việc này, vội vàng nói: “Tôi sẽ không! Thực sự, không bao giờ làm vậy nữa! Tôi chỉ bị mê hoặc bởi bản năng, tôi sau này sẽ thật sự coi Ngụy Khinh Ngữ như con gái của mình! Đại ca, chúng ta hãy từ từ nói chuyện, đừng nói với Tiêu Tiêu, đừng nói với con bé…”
Quý Tiêu nhìn bộ dạng Quý Thanh Vân cúi đầu khom lưng khi nói về cô ấy, trong lòng có chút phức tạp.
Ông ta thật sự quan tâm đến nguyên chủ…
Quý Tiêu khẽ thở dài, lại nâng gậy bóng chày trong tay lên.
Thật tiếc, cô không có hứng thú để hiểu một kẻ cặn bã.
Rác rưởi thì vẫn mãi là rác rưởi thôi.
Cho dù ông ta có giỏi giang ở nhiều khía cạnh, nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được nội tâm dơ bẩn của ông ta.
Quý Tiêu đã không còn đủ kiên nhẫn để nghe Quý Thanh Vân tiếp tục nhiều lời, thấy ông ta đang không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, cô liền hất mặt ra hiệu cho đám côn đồ bên cạnh giữ Quý Thanh Vân lại.
Quý Thanh Vân vẫn còn chưa nói xong thì đã cảm thấy cơ thể mình bị nhiều đôi bàn tay giữ lại, đầu gối bị ghì chặt xuống đất.
Ông ta bị buộc phải ngẩng đầu lên, trong giây lát liền cảm thấy như có thứ gì đó lành lạnh sắc bén đang áp sát mình.
Dao!
Là một con dao!
Quý Thanh Vân nháy mắt liền luống cuống.
Con dao sắc bén đã kề sát bên cổ, chỉ cần Quý Thanh Vân thở ra thêm một hơi thừa thãi nào liền có thể lập tức lấy mạng ông ta.
Quý Tiêu ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh bóp lấy mặt Quý Thanh Vân, đe dọa với giọng điệu xấu xa nhất: “Ông không cần phải nói với tôi những điều vô ích này. Tôi nói cho ông biết, nếu ông còn dám làm ra loại chuyện này nữa thì coi chừng cái mạng của ông đấy. Người chết rồi thì cũng chẳng tham được tiền nữa đâu!”
Vừa dứt lời, con dao lại ghì sát vào cổ họng Quý Thanh Vân thêm một chút.
Cảm giác đau rát ở cổ truyền vào đại não của Quý Thanh Vân, ông ta dường như thấy được màu đỏ tươi của máu trong mảng tối đen trước mặt.
Quý Thanh Vân chưa từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, thực ra cũng chỉ là dạng người nhát gan, hai chân lúc này đã run tới mức mềm nhũn ra, đầu cũng chẳng ngẩng lên được.
Một cơn gió thổi qua cánh rừng, mang theo một mùi tanh khai kinh tởm tản ra trong không khí.
Mọi người đều nhăn mặt, Quý Tiêu nhìn đến đũng quần của Quý Thanh Vân, chất vải màu xanh dương của nơi đó đã đậm thêm vài phần.
Tên cặn bã này không chỉ sợ tới mức ngất xỉu mà còn tè ra quần luôn rồi sao?!
“Thế này mà cũng gọi là Alpha à, thật đáng xấu hổ.” Quý Tiêu kinh tởm đá Quý Thanh Vân vài cái.
“Đúng vậy, một góc cũng không bằng bọn này.” Đại ca bên cạnh cũng rất khinh thường, so về sự gan dạ thì ông ta còn kém xa một cô gái nhỏ như Quý Tiêu.
Anh ta vừa nhìn cô vừa nói: “Này cô nhóc, hôm nay tôi với cô kết bằng hữu đi, tôi là Tạ Dũng, còn cô tên gì?”
Quý Tiêu nghe thấy cái tên này thì liền giật mình, hèn gì cô cứ thắc mắc tại sao ngay từ lần đầu tiên nhìn người này bản thân lại có cảm giác quen mắt.
Trong nguyên tác, vệ sĩ đi theo Ngụy Khinh Ngữ và nam chính đến cuối cùng có tên là Tạ Dũng, anh ta đã nhiều lần xả thân bảo vệ Ngụy Khinh Ngữ, giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm. Quý Tiêu vẫn luôn cho rằng anh ta so với nam chủ còn đáng tin cậy hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất, hình xăm con rồng trên cánh tay anh ta là thứ mang tính biểu tượng nhất của Tạ Dũng, chi tiết này cũng đã được mô tả rất nhiều lần trong sách!
Quý Tiêu có chút vui mừng, vốn dĩ cô ấy lo lắng rằng nhóm người này sẽ tiết lộ chuyện này cho Quý Thanh Vân để được ăn tiền ở cả hai đầu.
Nhưng bây giờ cô đã có thể hoàn toàn yên tâm, sau này nếu Ngụy Khinh Ngữ có gặp phải chuyện gì cũng có thể nhờ những người này ra tay giúp đỡ.
Quả thật là ông trời đang giúp cô mà!
“Tôi tên là Quý Tiêu.” Quý Tiêu cầm tay Tạ Dũng, “Chuyện hôm nay đến đây là xong rồi, sau này anh Tạ có gặp phải chuyện gì thì có thể tìm đến tôi.”
“Được.” Tạ Dũng gật đầu, “Vậy thì đi thôi nào.”
Sau khi nói xong, Tạ Dũng gọi anh em của mình đến để cởi trói cho Quý Thanh Vân đã ngất xỉu, sau đó rời khỏi khu rừng, tránh đi camera an ninh như lúc anh đi đến.
Khi mặt trời lặn, vài người đàn ông mặc áo vest giày da bước ra từ trong bóng tối của khu rừng.
“Thưa ngài, chúng ta…” Một người đàn ông bước lên phía trước.
“Giúp bọn họ dọn dẹp đi, tiểu thư… Cô ấy bình an rồi.” Người dẫn đầu đeo kính râm, vẻ mặt suy tư nhìn bọn họ rời đi.
Mặt trời dần ngả từ Đông sang Tây, xuyên qua hàng cây xanh trước ngôi nhà gạch đỏ, hắt những vệt sáng lốm đốm vào căn phòng trên tầng hai.
Ngụy Khinh Ngữ mơ màng mở mắt ra, hương thơm nhàn nhạt còn sót lại trong phòng bay vào trong xoang mũi nàng, cảm giác quen thuộc này khiến nàng có chút uể oải.
Đôi đồng tử màu xanh lam chậm rãi di chuyển quan sát xung quanh, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một tia vui vẻ.
Ngụy Khinh Ngữ hiện đang nằm trong phòng ngủ của nhà mình, mọi thứ trong phòng đều quá đỗi quen thuộc với nàng.
“Cạch… Cạch… Cạch…”
Qua cánh cửa đóng chặt, Ngụy Khinh Ngữ dường như nghe được âm thanh cắt trái cây từ nhà bếp ở tầng một.
Còn không đợi tìm được giày của mình, Ngụy Khinh Ngữ đã hấp tấp chạy ra ngoài trên đôi chân trần.
Mái tóc dài nhu thuận mượt mà theo bước chân mà vẽ thành một đường vòng cung tao nhã.
Có phải tất cả những gì đã xảy ra trong suốt nửa năm qua chỉ là một giấc mơ không?
Nàng đã tỉnh dậy rồi đúng không?
Ngụy Khinh Ngữ men theo cánh cửa chạy lon ton vào bếp, vừa định nói gì đó, nhưng lời lại nghẹn trong cổ họng, ánh sáng trong đôi mắt màu xanh ngọc của nàng chợt vụt tắt.
Căn bếp trống trơn, những chiếc kệ tủ gỗ phủ đầy bụi.
Hình bóng của mẹ trong trí nhớ không xuất hiện trong bếp, âm thanh gọt hoa quả kia thật ra chỉ là tiếng song cửa sổ không đóng kín bị gió thổi đập vào khung cửa mà thôi.
Gió mát thổi vào trong phòng, những hình ảnh xảy ra trước khi Ngụy Khinh Ngữ hôn mê nhanh chóng tràn vào trong tâm trí nàng.
Trước khi Ngụy Khinh Ngữ mất đi ý thức, giọng nói ghê tởm của Quý Thanh Vân vẫn vang vọng bên tai của nàng.
Ngụy Khinh Ngữ sững người một lúc, sau đó đưa bàn tay đang run rẩy ra sau cổ.
Khi ngón tay nhợt nhạt chạm vào tuyến thể mềm mại kia, khóe mắt của cô gái nhỏ liền đỏ lên.
Không có một dấu vết nào về việc bị đánh dấu trên tuyến thể.
Quý Thanh Vân cũng không có làm chuyện gì với nàng.
Ngụy Khinh Ngữ không chút sức lực dựa vào tường, lần đầu tiên ở nơi yên tĩnh này lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Nàng không hiểu tại sao Quý Thanh Vân lại không xuống tay với mình, hay lần này là do nàng đang sợ bóng sợ gió mà thôi?
Trên thực tế thì những chuyện vừa xảy ra kia không phải do nàng nằm mơ, nếu thật là mơ thì lúc trải qua sự tra tấn khủng khiếp ấy sao nàng lại không tỉnh lại ngay?
Mọi chuyện là thật.
Tất cả đều là sự thật.
Đột nhiên, Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy trong tay mình hình như đang siết chặt thứ gì đó, nàng nghi vấn mở lòng bàn tay ra.
Ánh nắng dập dờn xuyên qua ô cửa, soi rọi vào giữa lòng bàn tay Ngụy Khinh Ngữ.
Một chiếc vòng tay bện dây màu đỏ treo một miếng gỗ đào nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
——————
Edit muốn ná thở: Mưng.
Beta muốn tụt huyết áp: Hạ Yên.
——————
Chương này sau khi beta xong thì độ dài vào khoảng gần 10.000 từ, bọn mình cũng không hiểu sao tự dưng nó lại dài như vậy nữa, hình như là đánh dấu mốc sự kiện nào đó thì phải. Nhưng thực sự là nó phải dài bằng 03 chương bình thường luôn ấy ( ・ั﹏・ั)
Để làm xong được chương này thì bọn mình đã tốn khá nhiều thời gian, cột sống cũng hơi bất ổn, nên mọi người đọc truyện xong thì hãy để lại vài dòng cảm nghĩ để bọn mình có thể động lực edit truyện tiếp nha!
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~ ( ╹▽╹)
【Lời nhắn nhủ từ tập thể Logophile Team】