Ngụy Khinh Ngữ nhìn Trần Lâm Ký đang đứng ở cách đó không xa, có chút kinh ngạc.
Nàng bình tĩnh quan sát xung quanh, sau khi xác định là không bị ai chú ý đến thì mới đi tới bên cạnh Trần Lâm Ký: “Chú Trần, sao chú lại ở đây?”
Trần Lâm Ký nở một nụ cười ôn hoà nhìn Ngụy Khinh Ngữ, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi: “Gần đây con thế nào rồi? Học với cô Phùng Duyệt có thuận lợi không? Chú cảm thấy gần đây con có vẻ rất bận, con cũng không liên lạc với chú nhiều.”
Lời nói của Trần Lâm Ký thoạt nghe có vẻ như đang quan tâm, nhưng thực chất là đang nhắc nhở Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ sao có thể không nghe ra được, nàng hơi cúi đầu xin lỗi nói: “Thật xin lỗi chú, chú Trần, gần đây có khá nhiều chuyện xảy ra.”
“Không sao, hôm đó chú cũng vô tình nghe Liễu Nguyệt nói mới biết, thì ra là cô bạn cùng khoá mà con nhờ An Sầm cứu giúp đã mất rồi.” Trần Lâm Ký vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang than khóc ở đằng xa, vỗ nhẹ vai Ngụy Khinh Ngữ, “Con cũng đừng quá đau buồn, dù sao sinh tử là vô thường, vạn vật đều có số phận. Những người đang sống vẫn phải sống thật tốt.”
Lòng bàn tay nặng nề vỗ nhẹ vào vai Ngụy Khinh Ngữ, hình ảnh Quý Tiêu trong tầm mắt nàng cũng khẽ lay động.
Nếu Quý Tiêu có thể nghĩ thoáng ra như vậy thì tốt rồi.
Gió thổi qua hàng cây xanh phát ra những âm thanh xào xạc, Trần Lâm Ký nhìn theo ánh mắt của Ngụy Khinh Ngữ, lại chậm rãi nói: “Khinh Ngữ, kỳ thật lần này chú đến tìm con, ngoại trừ thăm con thì còn chuyện khác muốn nói với con.”
“Kế hoạch của chúng ta ở giai đoạn đầu diễn ra tương đối suôn sẻ, những phương án mà con đề xuất cũng mang lại những kết quả rất tốt, chúng ta có thể bước vào giai đoạn cuối ngay lập tức. Tháng tới chúng ta sẽ phải chịu khó vất vả một chút, sau đó chú không cần phải che giấu mối quan hệ giữa chú và con nữa, mấy người chúng ta cũng có thể bước ra ánh sáng rồi. Đến lúc đó, nếu con muốn rời khỏi Quý gia, chú cũng có thể có cách giúp con.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, trong lòng có chút căng thẳng, nói: “Việc dọn ra ngoài cũng không cần phải vội vã như vậy.”
Nàng nhìn Trần Lâm Ký, bình tĩnh nói thêm: “Chú Trần, thật ra chúng ta có thể dùng phương pháp luộc ếch trong nước ấm*. Giả vờ như vô tình bị vạch trần, khiến Quý Thanh Vân cho rằng hắn còn một quân cờ là con, tuy rằng sẽ không làm lão buông lỏng cảnh giác, nhưng cũng sẽ không làm lão ta quá mức cảnh giác như trước nữa.”
(*Câu chuyện về con ếch luộc (the boiling frog) là một truyện ngụ ngôn nói về một con ếch đang từ từ bị luộc sống. Nội dung xoay quanh giả thuyết rằng nếu một con ếch được thả đột ngột vào nước sôi, nó sẽ nhảy ra ngoài, nhưng nếu con ếch được cho vào nước ấm, sau đó được đun sôi từ từ, nó sẽ không cảm nhận được nguy hiểm và sẽ bị nấu chín. Câu chuyện này thường được sử dụng như một ẩn dụ cho việc con người không có khả năng hoặc không sẵn sàng phản ứng hay nhận thức được những mối đe dọa nham hiểm nảy sinh dần dần thay vì đột ngột.)
“Quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”
“Ừ, con nói có lý.” Trần Lâm Ký cũng gật đầu công nhận, nói tiếp: “Quý Thanh Vân là người giỏi dùng thủ đoạn nhất, sau này chúng ta bước ra ngoài sáng sẽ càng phải cẩn thận hơn, vẫn phải để con chịu thiệt rồi.”
Thấy Trần Lâm Ký không đề cập đến việc giúp nàng “trốn thoát” khỏi nhà họ Quý nữa, Ngụy Khinh Ngữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Chỉ cần kết quả cuối cùng tốt thì không có gì là thiệt thòi ạ."
“Bước tiếp theo, chú dự định hợp tác với Tấn gia của Tập đoàn Thế Kỷ, từng bước lấy lại tất cả các công ty mà cha con để lại. Dù sao thì Khinh Ngữ, con cũng đã nói, không được nóng vội cầu thành*, hoàn toàn lộ diện.” Trần Lâm Ký vừa nói vừa trầm ngâm nhìn Ngụy Khinh Ngữ, “Mấy lần trước chú tới thăm Tấn gia, cũng gặp qua Tấn Nam Phong là con trai lớn của nhà họ Tấn vài lần. Cậu ta lớn hơn con một tháng tuổi, là một Alpha rất tài giỏi. Chú cũng nghe nói con đã gặp qua Tấn Nam Phong trong lễ kỷ niệm thành lập trường năm nay phải không?”
(*Tiếng Trung: 急于求成: Thành ngữ chỉ sự mong muốn thành công hoặc kết quả một cách nhanh chóng, thường bỏ qua quá trình và chi tiết, thiếu kiên nhẫn và sự kiên trì.)
Một dự cảm không lành đột nhiên dâng lên trong lòng Ngụy Khinh Ngữ, nàng nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng với Trần Lâm Ký.
Trần Lâm Ký nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười hài lòng, “Chú còn nghe nói học kỳ sau cậu ta sẽ chuyển đến trường của con, lúc đó hai đứa có thể thử tiếp xúc với nhau.”
Ngụy Khinh Ngữ hiểu ý của Trần Lâm Ký, tỏ ý muốn từ chối: “Chú Trần…”
Trần Lâm Ký lại xua tay ngắt lời: “Ài, chỉ là kết bạn thôi, con không cần phải phản kháng thế đâu.”
Ông ta chính là một ngọn đèn đường không thể bỏ qua luôn bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, trong nguyên tác thì Trần Lâm Ký chính là người luôn ủng hộ mối tình lãng mạn của Ngụy – Tấn.
“Mặc dù con là Omega, nhưng con vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết với Alpha đại tiểu thư nhà họ Quý, không phải sao? Hơn nữa, chú thấy thằng bé Tấn Nam Phong đó cũng không phải là loại công tử hư hỏng ăn chơi trác táng, con cứ thử đi.”
Lời nói của Trần Lâm Ký không sắc bén, càng không có ý ra lệnh.
Chỉ nghe ông ấy đặt Quý Tiêu và Tấn Nam Phong vào thế so sánh, bóng gió muốn hạ thấp Quý Tiêu để nâng Tấn Nam Phong lên, Ngụy Khinh Ngữ không khỏi cảm thấy trong lòng đầy mâu thuẫn.
“Đã vậy, sau này hai bên gia đình chúng ta khó tránh khỏi việc xã giao. Có một người bạn như vậy cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của công ty chúng ta, con nói xem, có phải rất tốt không?”
Nói xong, Trần Lâm Ký nhìn Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ cũng hiểu được lợi ích trong đó, dùng giọng điệu bình tĩnh thỏa hiệp gật đầu: “Con biết rồi.”
Trần Lâm Ký nghe được những lời đó thì tỏ vẻ hài lòng gật đầu.
Sau đó, ông ấy lại dặn dò Ngụy Khinh Ngữ một số điều khác rồi tranh thủ lúc tang lễ kết thúc hòa mình vào đám đông rời đi.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn chiếc mũ đen trong đám người càng ngày càng nhỏ dần, cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm có chút phức tạp.
Một cơn gió kéo đến, hất tung mái tóc dài trên sườn mặt của Ngụy Khinh Ngữ, che đi vẻ ngổn ngang trong mắt nàng.
Mảnh xương nhỏ ngủ yên sau đầu nàng đâm vào da thịt, sinh ra vết xước.
Có lẽ nàng vốn là một người như vậy, sinh ra để nổi loạn.
Mối quan hệ mang lại lợi ích có thể đấy, nhưng nàng chắc chắn sẽ không bỏ một chút tình cảm nào vào đó.
Khi nàng đã xác định đối phương là Quý Tiêu, thì cả đời này cũng đừng mong làm nàng thay đổi quyết định.
Những bông hồng điêu tàn hòa vào bùn đất, kỳ nghỉ hè đang dần kết thúc.
Thời gian còn lại Ngụy Khinh Ngữ đều rất bận rộn, mỗi đêm đều trằn trọc ngủ rất muộn, Quý Tiêu có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng nàng rất lâu cũng không tắt. Sau đó cô dựa người vào cửa sổ, như thể đang cùng Ngụy Khinh Ngữ đếm từng ngôi sao.
Lúc thì đếm từ một đến một trăm, lúc thì lại đếm từ một đến một ngàn.
Quý Tiêu tựa như một ngôi sao ẩn sau đám mây đen, không nói một lời lặng lẽ ở bên ánh trăng sáng của cô.
Trước đây cô và Ngụy Khinh Ngữ luôn ở gần cận bên nhau, bây giờ biến thành mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau hai ba mươi phút trên bàn ăn, mà đa phần cuộc trò chuyện giữa họ đều là cô tự hỏi rồi tự mình trả lời.
Về sau, giữa hai người cũng chỉ có những lời chào mang tính xã giao máy móc.
–––––– Chào buổi sáng, chào buổi chiều, chào buổi tối*.
(*晚安: Chúc ngủ ngon).
Hai người thiếu nữ đang ngồi im lặng trước bàn ăn lạnh lẽo.
Bóng của họ phản chiếu lẫn nhau, nhưng không ai chủ động lên tiếng.
Quý Tiêu cảm thấy Ngụy Khinh Ngữ có lẽ thật sự đã buông bỏ cô rồi.
Suy cho cùng thì nàng ấy là nữ chính, nhân vật nam chính định mệnh của nàng sẽ sớm chính thức bước lên sân khấu theo diễn biến của cốt truyện.
Khi đó, sự cân xứng hoàn hảo giữa tin tức tố của nàng và Tấn Nam Phong sẽ khiến cho toàn bộ tình cảm của nàng đối với cô tan biến hết.
Đoạn tình cảm tan vỡ này không có sự níu kéo đến khàn giọng, nó sẽ lặng im không tiếng động rồi âm thầm biến mất.
Giống như một người khi rơi xuống biển sâu, ban đầu sẽ có vô số bọt khí to nhỏ nổi lên, rồi sau đó người ấy sẽ giãy giụa không ngừng, cuối cùng là chìm sâu dưới đáy biển.
Quý Tiêu nghĩ đến đó, bỗng nhiên cười khổ một tiếng, cầu thang trước mắt cô bị một tầng sương mù bao phủ.
Cô như thường lệ khéo léo chớp mắt vài lần, hàng mi của cô dễ dàng phá vỡ lớp rào chắn làm từ nước mắt.
Sau đó, Quý Tiêu lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thường ngày rồi bước xuống lầu, đi tới bàn ăn sáng như chưa hề có việc gì xảy ra.
Chỉ là lần này cô không nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ ngồi ở bàn ăn nữa.
Dì Ngô nhìn Quý Tiêu đang nhìn chằm chằm vào chỗ trống của Ngụy Khinh Ngữ, vội nói: “Tiểu thư, Ngụy tiểu thư vẫn chưa xuống dùng bữa sáng, hôm nay là ngày khai giảng, có lẽ nào cô ấy ngủ quên rồi, tiểu thư có cần tôi đi gọi cô ấy không?”
Quý Tiêu nghe vậy, vội vàng thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến tôi?”
Dứt lời, cô lập tức ngồi vào chỗ của mình.
Dì Ngô cũng không dám nói gì thêm, bưng bữa sáng đặt trước mặt Quý Tiêu, “Hôm nay là ngày khai giảng, bánh mì sandwich kẹp một quả trứng hai lòng đỏ, chúc tiểu thư thi phân lớp khối 12 thuận lợi.”
Quý Tiêu nghe được lời này của dì Ngô, trái tim bình tĩnh của cô bỗng nổi lên một trận sóng nhỏ.
Lại là thi phân lớp, hóa ra cô đã vào thế giới này được một năm rồi…
Trong một năm nay dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại có vẻ như là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cốt truyện trong nguyên tác vẫn diễn ra những sự việc theo thời điểm tương ứng, chỉ là câu chuyện ở giữa được lấp đầy hơn, nhưng nó cũng có vẻ bất lực hơn.
Liệu đến cuối bản thân có thể sống sót được hay không, bây giờ xem ra vẫn là một ẩn số.
Quý Tiêu nhìn chiếc bánh sandwich trước mặt, hai lòng đỏ trứng vàng óng tỏa ra thứ ánh sáng hấp dẫn đang chờ được thưởng thức.
Như đang âm thầm chống lại số phận, Quý Tiêu vô thức tức giận cắn mạnh một miếng sandwich.
Cô lựa chọn lùi về sau để Ngụy Khinh Ngữ không đi theo vết xe đổ của Kỳ Kỳ, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ chấp nhận cái kết bi thảm của bản thân.
Cùng lắm thì cô sẽ cầm theo số tiền mà mình kiếm được từ việc chơi quỹ đầu tư rồi trốn đến một một làng nhỏ trên núi nơi, ở không ai có thể tìm thấy đó, cô sẽ trở thành một giáo viên bản làng không theo biên chế.
Dù sao thì cô cũng chỉ là một nhân vật phụ với cái mạng quèn, cùng lắm là chết thôi.
Không gì có thể tệ hơn được nữa.
Nhưng Ngụy Khinh Ngữ thì không được.
Nàng là nữ chính, chỉ cần đi theo nguyên tác thì sẽ có một tương lai tươi sáng, nàng ấy chưa lấy lại được những gì cha mẹ đã để lại nên không thể trì hoãn được.
Nghĩ đến đây, Quý Tiêu lại cau mày.
Rõ ràng chuyện của mình không liên quan gì đến Ngụy Khinh Ngữ, tại sao lại nghĩ đến Ngụy Khinh Ngữ chứ.
Không khí trong phòng ăn càng trở nên ngột ngạt hơn, đến khi Quý Tiêu ăn xong bữa sáng, bánh sandwich ở phía đối diện vẫn nằm nguyên trên đĩa.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn chưa hề xuống lầu, hoặc có thể nàng giống như lúc đầu, đã rời đi từ sớm, lúc dì Ngô hoàn toàn không để ý.
Như vậy cũng tốt.
Mọi thứ đã trở lại như cũ.
Trong mắt Quý Tiêu hiện lên một nỗi buồn thầm kín, cô cầm cặp sách trong tay bước ra khỏi nhà.
Tài xế đúng giờ liền đỗ xe ở trước cửa chờ Quý Tiêu
“Rầm.”
“Cạch.”
Khoảnh khắc Quý Tiêu đóng cửa xe lại, phía bên kia liền truyền đến tiếng mở cửa.
Ngụy Khinh Ngữ đeo chiếc cặp sách bằng vải trắng của nàng, giống như một năm trước khi Quý Tiêu lần đầu đi học đã nhìn thấy nàng.
Mùi bạc hà quen thuộc phất qua khuôn mặt Quý Tiêu có chút mát lạnh, mang đến cảm giác tươi mát đã lâu không thấy.
Nàng thiếu nữ với vẻ mặt lãnh đạm, sống lưng thẳng tắp như thể không có chuyện gì xảy ra, nàng điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu như mọi ngày.
Quý Tiêu tựa hồ ý thức được điều gì, giơ tay lên định mở cửa bước xuống xe.
Nhưng ở thời khắc đó, cô bị một bàn tay lạnh lùng mạnh mẽ dùng lực giữ lại.
Cơn đau nhói trong trái tim Quý Tiêu vốn đã bị đóng kín bấy lâu nay lại được sống lại bởi lần tiếp xúc này.
Cô biết Ngụy Khinh Ngữ có ý gì, vì vậy Quý Tiêu đè nén trái tim đang đập loạn của mình, lạnh giọng ra lệnh: “Buông ra.”
“Nếu như tôi buông ra, cậu vẫn sẽ ở lại trên xe chứ?” Giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ cực kỳ bình tĩnh, cứ như nàng chỉ đơn giản hỏi về một vấn đề nhỏ.
“Không.” Quý Tiêu thấp giọng, thành thật trả lời.
Gió từ máy điều hòa khiến áp suất không khí trong xe giảm đến mức muốn đóng băng, Quý Tiêu cố nén nỗi đau trong lòng, ngước mắt nhìn Ngụy Khinh Ngữ.
Ngược lại, Ngụy Khinh Ngữ tựa như đã sớm biết Quý Tiêu sẽ nói như vậy với nàng, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Nàng ngước nhìn ánh mắt hiếm hoi mà Quý Tiêu dành cho mình, lông mi hơi nhướng lên.
Đôi mắt xanh biếc lạnh lùng nhưng mãnh liệt, giọng nói cực kỳ bình tĩnh đánh mạnh vào trái tim Quý Tiêu.
“Quý Tiêu, mong cậu sẽ hiểu, nếu cậu muốn xuống xe để đi bộ thì tôi sẽ cùng cậu đi bộ đến trường. Nếu cậu muốn đi xe đến trường, tôi sẽ ngồi trên xe cùng cậu.”
“Nếu cậu muốn lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết như vậy, tôi cũng rất sẵn lòng làm cùng cậu. Còn nếu hôm nay vì chuyện này mà cậu đi thi muộn, trở thành một học sinh bị xếp vào lớp yếu kém thì tôi cũng sẽ cùng cậu đến đó học.”
“Với tôi, những việc này không quan trọng.”
Quý Tiêu nghe giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực của Ngụy Khinh Ngữ, bàn tay bị nàng giữ lại khẽ rung lên.
Cô có chút không thể tin vào tai mình, lại nhìn sang cô gái nhỏ trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Ngụy Khinh Ngữ, cậu đang làm cái gì vậy?”
Trong khoang xe yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng cười khúc khích.
Một đoá hoa đồ mi màu trắng nở trong tầm mắt của Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ nắm chặt tay Quý Tiêu, đôi môi hồng nhạt khẽ nhếch lên một chút: “Cậu biết mà, tôi thích cậu.”
Giọng nói đó lạnh lùng lại nồng nhiệt, tràn đầy tình yêu nhưng cũng vô cùng ương bướng cố chấp.
–---------------
Edit: Rùa.
Beta: Hạ Yên.