Trong cuộc sống cần bao nhiêu nghi thức?
Ngụy Khinh Ngữ không biết.
Mặc dù lần đó ở nhà ông Đinh chính miệng Quý Tiêu đã thừa nhận nàng là bạn gái của cô, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn giống như lúc trước.
Cùng nhau học bài, sau giờ học thì ngồi lại thảo luận về cuộc họp cổ đông rồi đi ăn, vào giờ nghỉ trưa nàng sẽ gối lên đùi Quý Tiêu ngủ một lát.
Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi một mình ở bàn ăn bánh mì lúa mạch, nàng có phần không hình dung được khung cảnh sau này khi họ ở bên nhau sẽ như thế nào.
Hoặc có thể là cách mà họ sống hòa hợp với nhau từ quá khứ đến hiện tại đã là khung cảnh đẹp đẽ và thoải mái nhất rồi.
Ánh nắng buổi sáng cuối thu chiếu vào nhà ăn qua ô cửa sổ màu đỏ rực, nàng thiếu nữ một hơi uống hết sữa trong cốc thủy tinh.
Ngụy Khinh Ngữ lấy khăn lau vụn bánh mì trên môi, sau đó lấy thỏi son trong túi ra đánh lại một chút.
Cuộc họp cổ đông quý thứ ba được tổ chức vào ngày thứ Hai thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh, nhưng Ngụy Khinh Ngữ đã chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ, nàng mặc áo khoác len màu xanh xám bước ra khỏi nhà.
Nhưng không ngờ, bước chân tự tin của Ngụy Khinh Ngữ đã phải khựng lại ngay từ bước đầu tiên nàng bước ra khỏi nhà.
Quý Tiêu không biết đã tới nhà nàng từ lúc nào, cô dựa vào bức tường đá cạnh cửa sân chăm chú nhìn điện thoại.
Cô mặc một chiếc áo khoác len màu xám hơi đậm hơn so với áo của Ngụy Khinh Ngữ, mái tóc vừa mới cắt tuần trước xõa ra trên vai, trong nét mềm mại còn mang theo sự tinh tế và chững chạc của một Alpha.
Đuôi mắt Ngụy Khinh Ngữ hơi cong lên, trong ánh mắt thoáng hiện lên ý cười, nàng cho tay vào túi rồi tiến đến chỗ Quý Tiêu: “Sao cậu lại đến đây?”
Quý Tiêu nghe vậy vội cất điện thoại di động đi, sau đó nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng trước mặt mình, hỏi ngược lại: “Tôi không thể tới sao?”
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu: “Đương nhiên là có thể, chỉ là hôm qua cậu không nói gì nên tôi hơi bất ngờ.”
Quý Tiêu mỉm cười, đưa tay giúp Ngụy Khinh Ngữ chỉnh lại lọn tóc dài bên tai, đồng thời dặn dò nàng: “Không cần lo lắng quá, sẽ giống như những gì cậu đã dự liệu thôi, sẽ không có ai ngăn cản cậu đâu.”
“Ừ.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu.
Nàng nhìn vào mắt Quý Tiêu, còn muốn nói gì đó với cô thì tài xế đã lái xe từ ga-ra tới.
Cuộc họp cổ đông này cần phải chuẩn bị sớm, Ngụy Khinh Ngữ cũng không dám lãng phí thời gian, nàng nói một câu “Vậy tôi đi đây”, sau đó nàng xoay người đi về phía chiếc xe sắp chạy tới.
“Ngụy Khinh Ngữ.”
Đúng vào lúc này, phía sau Ngụy Khinh Ngữ vang lên tiếng gọi của Quý Tiêu.
Nàng vừa muốn quay đầu lại thì đã cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay mình.
Hương Brandy đào bất ngờ tràn vào khiến đôi môi nàng hé mở.
Quý Tiêu cứ như vậy nắm lấy cổ tay Ngụy Khinh Ngữ, ép sát nàng vào bức tường đá phía sau rồi hôn nàng.
Mặc dù chỉ là một buổi sáng mùa thu yên ắng, nhưng âm thanh của mọi vật xung quanh lúc này lại trở nên thật sống động. Có điều, lúc này Ngụy Khinh Ngữ chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của chính mình, dường như chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi đã chuyển từ lo lắng sang bất an.
Thình thịch, thình thịch.
Âm thanh này quấn lấy nụ hôn dày đặc của Quý Tiêu, từng chút một cọ xát vào tứ chi của nàng, khiến nàng dần mất đi sức lực rồi phải cố sức đáp lại nụ hôn ấy.
Hương rượu đào và bạc hà hòa quyện vào nhau trong không gian, không biết phải mất bao lâu Quý Tiêu mới từ từ buông Ngụy Khinh Ngữ ra.
Bàn tay của Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng đặt lên vai Quý Tiêu, phía trên đôi môi hơi sưng nhẹ là một đôi mắt có chút ửng đỏ giống như đang oán trách Alpha trước mặt quá kích động, lại có vẻ nhu nhược đáng thương như đang dụ dỗ người đó đến trêu chọc mình thêm vài lần nữa.
“Tức giận sao?” Giọng nói của Quý Tiêu vô cùng nhẹ nhàng.
Cô cũng cảm thấy vừa rồi mình có hơi kích động.
Nhưng ngoài việc hôn nàng ra thì Quý Tiêu không nghĩ ra cách nào khác để mang đến cho Ngụy Khinh Ngữ cảm giác rằng cô luôn ở bên cạnh nàng.
Ngụy Khinh Ngữ hơi cúi đầu, hàng lông mi dày che đi đôi mắt tựa như hồ nước mùa xuân.
Nàng lắc đầu, thì thầm với vẻ hờn dỗi: “Cậu làm trôi hết son của tôi rồi.”
Quý Tiêu nghe vậy liền mỉm cười, cô thật sự rất thích cảm giác Ngụy Khinh Ngữ ở trong vòng tay mình như thế này.
Cô ôm eo Ngụy Khinh Ngữ kéo nàng lại gần hơn nữa, trìu mến hôn lên môi trên của nàng, lại nói: “Vậy để bồi thường, tôi đem may mắn của bản thân ngày hôm nay cho cậu hết nhé.”
Khác với nụ hôn mãnh liệt tựa như cơn bão vừa rồi, nụ hôn này mềm mại và ngọt ngào như trái đào mùa hè.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn người thiếu nữ trước mặt, nàng vòng tay qua cổ Quý Tiêu, học theo cô, nghiêng người hôn lên môi trên Quý Tiêu.
Trái tim của Quý Tiêu bị nụ hôn chủ động của Ngụy Khinh Ngữ khuấy động, hai bàn tay không nhịn được mà đan vào nhau.
Đồng thời cô cũng có chút bối rối, nhìn sâu vào mắt Ngụy Khinh Ngữ: “Này là không cần sao?”
“Coi như là cho cậu một nửa đi.” Ngụy Khinh Ngữ thì thầm vào tai Quý Tiêu.
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại chứa đựng sự lưu luyến vô hạn, ai có thể ngờ được đó là lời nói của một người có vẻ ngoài lạnh lùng như vậy chứ?
Lá bạc hà mang theo hơi ấm rơi vào trong lòng Quý Tiêu, khiến nhịp tim còn chưa bình tĩnh của cô càng đập mạnh hơn.
Đúng lúc này, xe của Ngụy Khinh Ngữ đã dừng ở cửa.
Ngụy Khinh Ngữ nắm lấy tay Quý Tiêu, nói: “Tôi thật sự phải đi rồi.”
Quý Tiêu biết mình không thể lãng phí thêm thời gian nữa, cô gật đầu nhìn Ngụy Khinh Ngữ lên xe rời đi.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng buổi sớm chiếu vào lòng bàn tay và ngực cô, tràn đầy sự ấm áp.
*
Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, cái se lạnh của mùa thu hòa với ánh nắng ấm áp, những nhánh cây khô vàng như tô điểm cho bầu trời xanh.
Quý Tiêu đang trên đường đến lớp, trên tay còn cầm một quyển sách của môn ‘Tư tưởng chính trị’*, khi cô vừa muốn mở ra xem thì đột nhiên có một bóng người lao tới đâm sầm vào cô.
(*Tương đương với môn Tư tưởng Hồ Chí Minh bên Việt Nam.)
“Ui da, là ai vậy?”
“Chị Tiêu!”
Quý Tiêu vừa định nổi giận thì lại nghe thấy một giọng nói vô cùng phấn khích và quen thuộc vang lên.
Cô nhìn kỹ lại, Phòng Nhất Minh đang đỡ cô dậy với gương mặt rạng rỡ.
“Sao cậu lại tới đây?” Quý Tiêu rất ngạc nhiên.
“Hôm nay không có tiết nên tôi chạy tới đây để trải nghiệm cuộc sống ở trường Đại học hàng đầu nè.” Phòng Nhất Minh nói.
Thực tế thì hôm qua cô ấy đã nhận nhiệm vụ từ Ngụy Khinh Ngữ để hôm nay chạy tới ‘trấn giữ’ bên cạnh Quý Tiêu.
Không phải là vì Ngụy Khinh Ngữ lo lắng Quý Tiêu sẽ cô đơn khi không có nàng bên cạnh, mà là vì nàng lo lắng hôm nay Quý Tiêu sẽ bị những người có tâm tư không đơn thuần tiếp cận.
Vì vậy nàng đặc biệt nhờ Phòng Nhất Minh đến bầu bạn với Quý Tiêu, tiện thể báo lại cho nàng nếu có chuyện gì xảy ra.
Quý Tiêu không hề nghi ngờ, vốn dĩ sáng nay cô đã biết là mình sẽ không thể tập trung vào việc học được, vậy nên cô cất quyển sách trên tay vào chiếc cặp mà Phòng Nhất Minh đang đeo rồi cùng cô ấy trốn học đi chơi.
Dưới bầu trời trong xanh, tiếng nhạc diễn tập của đội hoạt náo viên vang lên rộn rã. Các sinh viên năm nhất mặc váy ngắn kết hợp với áo khoác dày, họ cầm những quả bóng vải nhiều màu và nhảy theo nhạc. Nếu nhìn lướt qua sẽ chỉ toàn thấy những đôi chân thon dài xinh đẹp.
Quý Tiêu và Phòng Nhất Minh mua hai ly trà sữa, sau đó ngồi trên sân thể dục nói chuyện như hồi cấp ba.
Chỉ là lần này, họ không còn ngồi trên bục cao nữa mà là ngồi trên khán phòng có bậc thang ở bên cạnh.
Phòng Nhất Minh cầm cốc trà sữa ấm nóng, có chút lo lắng hỏi: “Chị Tiêu, cậu trốn học thế này có được không đấy?”
Quý Tiêu lắc đầu: “Không sao, buổi sáng bọn tôi cũng chỉ có mỗi một tiết, môn Tư tưởng chính trị này giáo viên cũng không quản lắm.”
Phòng Nhất Minh lập tức tỏ vẻ ghen tị khi nghe thấy điều này: “Mấy cậu sướng thật, trường tôi thì không được như vậy. Ông thầy dạy Tư tưởng trường tôi buổi nào cũng bắt phải điểm danh, ông ta còn không quan tâm bọn tôi làm cái gì, miễn cứ ngồi yên ở trong lớp là được.”
Quý Tiêu nghe Phòng Nhất Minh nói xong thì liền cười lên một tiếng, dáng vẻ rất ‘chuẩn bạn thân’, nhưng là ‘thân ai nấy lo’: “Mấy cậu cũng thảm thật đấy.”
(Beta's note: Đoạn này ý là nói kiểu cười ha hả khi thấy bạn thân gặp ‘kiếp nạn’ ấy, những người có bạn thân chắc sẽ hiểu. Còn lý do mình dùng cái cụm dài dòng kia là vì nếu dịch hẳn ra thì nó sẽ na ná câu “Dáng vẻ bạn thân chuyên nghiệp”, nhưng ở đất nước này thì mình không nghĩ là sẽ có người nào dùng mấy từ kỳ cục như thế, mà có dùng thì cũng sẽ có người không hiểu nên mọi người thông cảm nha~ )
Phòng Nhất Minh nhấp một ngụm trà sữa cho bõ tức, sau đó lại nói: “Nhưng cũng không đến nỗi, tôi luôn ngồi cùng Thiển Thiển nên cũng không thấy chán đến vậy.”
Quý Tiêu nhướng mày, theo trí nhớ của mình hỏi: “Thiển Thiển? Là cái cô bạn thanh mai của cậu ấy hả?”
Phòng Nhất Minh “Ừ” một tiếng, tự tin gật đầu.
Quý Tiêu nhìn Phòng Nhất Minh với sự ngưỡng mộ, là nhân vật phụ bên lề cốt truyện, họ không cần trải qua sóng gió lớn, sau cùng hai người vẫn sẽ vui vẻ ngọt ngào bên nhau.
Sẽ thật tuyệt vời nếu cô và Ngụy Khinh Ngữ có thể bên nhau như vậy khi mọi chuyện kết thúc.
Nghĩ như vậy, Quý Tiêu cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động vẫn chưa có động tĩnh gì, nói: "Đợi qua một thời gian nữa, khi tôi và Ngụy Khinh Ngữ đã ổn định lại, chúng ta có thể tụ tập với nhau. Nhớ rủ cô bạn thanh mai của cậu với Kiều Nghê nữa nhé.”
Phòng Nhất Minh gật đầu mạnh hơn khi nghe thấy điều này: “Được đó.”
Khi nghe Quý Tiêu nhắc tới Kiều Nghê, cô không thể không nói thêm: “Cũng không biết gần đây Kiều Nghê có vất vả quá không? Năm nay cũng là năm cuối cấp rồi.”
“Chắc chắn là rất mệt.” Quý Tiêu nói, “Vào kỳ nghỉ mấy ngày trước tôi có nói chuyện với em ấy, con bé cũng nói là muốn thi vào trường Y nên suốt kỳ Quốc khánh đều không được nghỉ.”
Cả Quý Tiêu và Phòng Nhất Minh đều hiểu được lý do tại sao Kiều Nghê muốn thi vào trường Y, nên khi nói tới đây, cả hai trong phút chốc đều rơi vào trầm tư.
Qua một lúc, Phòng Nhất Minh tựa đầu lên vai Quý Tiêu, nhỏ giọng nói: “Chị Tiêu, tôi nhớ Kỳ Kỳ quá.”
Quý Tiêu xoay ly trà sữa trong tay, ánh sáng lưu chuyển trong tầm mắt cũng khẽ lay động theo: “Tôi cũng vậy.”
“Nếu như cậu ấy vẫn còn sống thì nhất định sẽ kéo chúng ta đi chơi khắp nơi, con người ấy trước nay đều không thích cảnh ở yên một chỗ.”
Cô gái vô tư phóng khoáng năm ấy sẽ mãi rực rỡ như một đoá hoa hồng dại.
Cô ấy biết cuộc sống này rất ngắn ngủi, vậy nên cô ấy chưa bao giờ lãng phí dù chỉ một giây.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, kéo theo một đám mây đang trôi lững lờ trên bầu trời, khiến nó dừng lại ở phía trên đỉnh đầu hai người.
Nhưng còn chưa kịp đợi Quý Tiêu nhận ra thì nó đã lại theo gió chậm rãi trôi đi mất rồi.
Cứ như thể Kỳ Kỳ vừa mới lướt qua vậy.
Đội cổ động viên vẫn tiếp tục diễn tập, ở dãy hành lang khu dạy học cách đó không xa, các bạn sinh viên đang nối đuôi nhau ra về.
Âm thanh ồn ào của giờ nghỉ trưa truyền đến bên tai, Quý Tiêu sốt ruột nhìn chằm chằm vào điện thoại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thấy tin tức gì từ Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu không khỏi lo lắng: “Mười hai giờ rồi, sao vẫn không có tin tức gì?!”
Phòng Nhất Minh ở bên cạnh trấn an: “Chị Tiêu, đừng lo lắng quá. Ngụy Khinh Ngữ là ai chứ? Mà chẳng phải bên cạnh cô ấy còn có cái người tên Quý Nam Phong gì đó nữa sao?”
Quý Tiêu nghe thấy Phòng Nhất Minh lại nói sai tên của Tấn Nam Phong, nhưng hiện tại cô không có tâm tình để nhắc nhở cô ấy sửa lại.
Cô tin tưởng năng lực của Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong, nhưng đồng thời cũng lo lắng việc cốt truyện bị thay đổi sẽ ảnh hưởng tới chính mình.
Có lẽ là do quá mức để ý, nên ngay cả khi đã nắm chắc phần thắng trong tay cô cũng không dám yên tâm.
Quý Tiêu giữ chặt lồng ngực, lo lắng chờ đợi cơn đau tim có thể bất ngờ ập tới bất cứ lúc nào.
“Ring ring…”
Nhưng còn chưa kịp chờ cơn đau kéo đến thì di động trong tay Quý Tiêu đã rung lên. Ảnh đại diện của Ngụy Khinh Ngữ hiện ra, kèm theo đó còn có một cái sticker hình thỏ hồng.
––––– Đây hẳn là tin báo mừng thắng lợi của hai người họ.
Mây đen ảm đạm trên mặt Quý Tiêu nhanh chóng được ánh mặt trời bao phủ, cô nhanh chóng gõ một dòng chữ: 【Tôi đến tìm cậu.】
Tại toà nhà trụ sở của Mạn Thanh nằm ở trung tâm thành phố, Ngụy Khinh Ngữ vừa mới hoàn thành việc bàn luận với mấy vị đại cổ đông, lúc này nàng đang thong dong bước ra ngoài phòng họp cùng với Tấn Nam Phong.
Cô gái nhỏ này mới vừa rồi còn bình tĩnh ở trong phòng họp ứng phó với đủ thứ tình huống, vậy mà giờ phút này khi nhìn thấy tin nhắn từ Quý Tiêu, trên gương mặt lại thoáng hiện lên ý cười nhu hoà: 【Được.】
Quý Tiêu thấy thế vội vàng đứng phắt dậy, Phòng Nhất Minh ở bên cạnh cũng rất thức thời hiểu chuyện, phất tay nói: “Được rồi đi đi, lát nữa tôi sẽ tự về.”
Quý Tiêu có chút ngại ngùng nhìn cô ấy, sau đó cười lên rồi để lại một câu “Hôm nào mời cậu ăn cơm” rồi lập tức gọi cho tài xế, sau đó bước nhanh xuống dưới khán đài.
Cô bước đi trên con đường lớn, giẫm lên những chiếc lá phong đỏ rực đang rơi khắp mặt đường, mỗi bước đi đều như đang tỏ rõ sự vui mừng.
Đi qua những ngày mùa thu hiu quạnh, trước mắt Quý Tiêu bây giờ chỉ còn lại vầng thái dương sáng chói rực rỡ.
Dường như những gì cô vẫn luôn mong đợi đã dần đi đến hồi kết, lại còn là một cái kết có hậu nên trong lòng Quý Tiêu đang vui vẻ hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Một lát sau, Quý Tiêu đi tới cổng trường với mái tóc hơi rối, chiếc xe Maybach màu đen lúc này cũng đang chầm chậm đi tới.
Nhưng ở ngay phía sau nó còn có một chiếc xe vệ sĩ khác.
Quý Tiêu đưa tay chỉnh lại mái tóc, trong lòng âm thầm phàn nàn Ngụy Khinh Ngữ quá mức phô trương.
Thế nhưng cô không ngờ được rằng chiếc xe vệ sĩ kia lại có động thái khác lạ.
Mấy người đàn ông cao lớn thân mặc vest đen, chân đi giày da bước xuống xe chặn Quý Tiêu lại.
Ô cửa sổ xe phía sau của chiếc Maybach chậm rãi hạ xuống, ở hàng ghế vốn dĩ phải để trống lúc này lại xuất hiện một gương mặt mà Quý Tiêu vô cùng quen thuộc.
Quý Thanh Vân hạ cửa xe xuống, sau đó thản nhiên dựa người vào ghế bọc da êm ái, biểu cảm trên gương mặt của ông ta lúc này rất mờ mịt, nhìn không ra là cảm xúc gì.
Ông ta đưa tay ra hiệu với Quý Tiêu: “Tiêu Tiêu, ba đã xin nghỉ học cho con rồi, mau lên xe đi.”