Một đời rất ngắn, chỉ có mấy chục năm thôi, mà có thể còn ngắn hơn. Anh chỉ thấy không đủ, sao em… lại cảm thấy nó dài cơ chứ?
Type-er: Thanh Dâng
.
Thần sai quỷ khiến thế nào tôi không ra ngoài mà kéo góc rèm nhìn ra.
Trác Nguyệt cầm cốc trà, vui vẻ đi tham quan nhà, từ nhà bếp đến nhà vệ sinh rồi đến cái vườn nhỏ ngoài phòng khách. Đúng lúc định mở cửa phòng ngủ thì Diệp Bổng vẩy nước trên tay đi ra từ bếp, “Chị Nguyệt, phòng ngủ thì thôi, nhà tôi chính là vị tổ tông, không thích người khác đụng vào đồ đạc của mình, nếu cô ấy biết được thì chắc sẽ giận lắm.”
Trác Nguyệt rụt ngay tay lại như phải bỏng, vẻ mặt bối rối, nhưng rồi rất nhanh cô ta cười, “Quả Quả đã chuyển về đây rồi sao? Tôi còn tưởng cô ấy vẫn giận cậu… Cô ấy cứ như đứa trẻ vậy, lần nào gặp tôi cũng có vẻ rất thù địch. Cô ấy sợ tôi cướp lại cậu…”
Có lúc Diệp Bổng còn không tim không phổi hơn tôi, nụ cười mềm mỏng, toàn thân như có lớp lông mềm mượt vậy.
“Không đâu, cô ấy là vậy, không có ác ý gì cả. Nể mặt tôi, chị nhường nhịn cô ấy một chút.” Diệp Bổng vừa nói vừa gọt hoa quả, “Thanh long thế nào? Vẫn cắt đôi mỗi người một quả?”
Trác Nguyệt cười, không trả lời vào câu hỏi, “… Sao lại không? Cậu không tự tin thế sao?”
“Hả?” Diệp Bổng ngẩn người, nghĩ một chút rồi cười lớn, “Chị Nguyệt đừng đùa tôi nữa. Dù tôi có ý đó thì chị là người như vậy sao?... Tôi đi lấy thìa.”
Nhìn từ chỗ tôi, Trác Nguyệt nhìn Diệp Bổng vào nhà bếp, ánh mắt đầy thân thương, quyến luyến. Chỉ có tên ngốc Diệp Bổng mới cảm thấy giữa họ chỉ còn tình chị em đơn thuần. Tôi trợn mắt nằm bò trên cửa sổ không biết có nên ra không.
Diệp Bổng lấy thìa quay lại, hai người ngồi đó vui vẻ ăn hoa quả, tôi ghen chết được, vừa nghĩ vì sao Diệp Bổng lại đưa cô ta về nhà, vừa chế giễu khẩu vị của Trác Nguyệt, cái gì mà thanh long, chẳng qua là củ cải trắng bên trong mọc vừng đen thôi mà.
“Chuyện lần trước Quả Quả không tức giận chứ?”
“Chuyện lần trước?”
Rõ ràng là Diệp Bổng không hiểu cô ta nói gì, tôi cũng không hiểu.
“Là chuyện các cậu đi cứu nạn, cậu ôm tôi nhảy xuống xe, rồi lại liều mạng đi tìm tôi, kết quả bị rơi xuống hồ ấy… Sáng hôm đó cô ấy đi mà chẳng chào lời nào, không phải giận thì là gì?” Trác Nguyệt làm như vô tình nói, “Thật sự không cần tôi giải thích sao?”
Diệp Bổng bỏ củ cải trắng mọc vừng vào mồm, hớn hở nói, “Giải thích gì chứ? Chị thấy có lúc cô ấy xù lông trừng mắt với tôi như sư tử, nhưng trong lòng căn bản không nỡ giận tôi. Chị nghĩ nhiều rồi.”
“Giờ cậu rất thích cô ấy nhỉ?”
“… Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!” Diệp Bổng thở dài.
Tô tin vào trực giác của mình, dù rằng ngoài lĩnh vực của tôi ra nó rất ít khi chính xác. Nhưng tôi chắc chắn Trác Nguyệt có ý đồ với Diệp Bổng. Người ta nói rất hay, phải đề phòng bạn gái cũ như đề phòng trộm cắp vậy. Lúc nào rảnh tôi phải tìm một nhà thư pháp viết mấy chữ này rồi treo lên tường mới được.
Trác Nguyệt không nói gì nữa, ăn qua loa mấy miếng hoa quả, nói chuyện giá nhà của thành phố B tăng nhanh, chuyện hoạt động cuối năm của tòa soạn. Chủ tòa soạn là người Đài Loan, rất coi trọng những hoạt động truyền thống, cũng là để may mắn.
Hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng, cuối cùng tôi cũng hiểu. Trác Nguyệt biết Diệp Bổng mua nhà nên vẫn luôn muốn đến xem. Hôm nay xe của Diệp Bổng mang đi sửa, cô ta đưa anh ấy về, tiện thể xem nhà mới luôn. Nhìn vậy thôi tôi cũng đủ ghen lồng lên rồi, nói ba câu thì hai câu khách sáo. Diệp Bổng câu nào cũng như phi tiêu phóng vèo vèo cắm vào tim cô ta. Thế rồi hoa quả ăn hết, trà cũng uống xong, trong phòng có giường, có điều thiếp có tình nhưng chàng không có ý, cô ta đành về.
Tôi vào bếp rót nước, Diệp Bổng tiễn cô ta rất nhanh đã quay lại.
“Sao lại đi chân đất chạy khắp nơi thế kia?”
“Em khát.” Tôi nửa cười nửa không, “Thấy em tự nhiên xuất hiện anh không sợ sao?”
“Em quá coi thường khả năng trinh sát của ông xã em rồi đấy. Trong nhà có người không chẳng nhẽ anh không biết?”
Diệp Bổng bị bệnh nghề nghiệp, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, những người quen vác nặng đi việt dã thường thích nhấc hết chướng ngại vật ở bất cứ chỗ nào lên. Những tình nguyện viên lên núi lần trước đều bị thương do lạnh với những mức độ khác nhau, nhưng tay tôi được bảo vệ khá là tốt, còn chân thì hơi thảm, giờ ngón chân vừa sưng đỏ vừa ngứa.
Trước mặt anh ấy tôi giống như con búp bê giống người cỡ lớn. Anh ấy bế tôi lên giường rồi lấy thuốc xoa bóp cho tôi. Tôi ngẩn người nhìn gáy anh, thon dài gợi cảm, tỉ lệ cơ thể cũng rất hoàn hảo, eo thon chân dài, nhìn rất có sức sống.
“Tay em đang sờ vào đâu đấy?” Anh hỏi tôi.
Tôi nhìn tay mình, nó đang ở bên trong áo, chỗ eo Diệp Bổng xoa tới xoa lui.
“Wa, tay em, trời ạ, có sức mạnh thần bí nào đó đang khống chế tay em! Em không thể điều khiển được nó, nó đã có suy nghĩ của riêng nó rồi!... Cứu với! Diệp Bổng, anh mau chạy đi, mau lên…!”
Diệp Bổng dừng lại, làm ra vẻ không thể phản kháng, thích thú nhìn tôi giở trò.
Tôi hứng chí sờ cả nửa ngày trời, da thật mịn, cảm giác tay thật tuyệt, không biết cảm giác miệng thế nào nhỉ? Động vật ăn thịt là thế, trong đầu nghĩ muốn cắn là miệng đã cắn luôn rồi. Cảm giác rất tuyệt, vừa mềm vừa đàn hồi, tôi thè lưỡi liếm, có hương thơm của sữa tắm. Diệp Bổng rên lên một tiếng, tôi cảm thấy không ổn, ngẩng lên nhìn anh, Diệp Bổng cũng đang nhìn tôi, cắn chặt môi, hai mắt ngập tràn tình ý.
Chết, không hay rồi.
Tôi nhanh chóng bò dậy khỏi người anh ấy, nhưng Diệp Bổng lúc này đã bị “lang hóa” () tru lên một tiếng rồi lao tới. Hai tay tôi đã bị anh dùng một tay giữ chặt, tay còn lại thì làm việc mà tôi vừa làm với anh ấy. Anh ấy vừa hôn lên cổ tôi vừa yếu ớt nói: “Làm sao đây, anh không thể khống chế được cơ thể mình nữa rồi. Có một sức mạnh thần bí đang điều khiển nó, nó đã có suy nghĩ của riêng mình rồi… em mau chạy đi…”
Anh giai à, em muốn chạy thì anh cũng phải thả ra đã chứ! Báo ứng đến nhanh như vậy đấy! Thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông? Chính là thế này đây!
Diệp Bổng rất nhiệt tình, rất nôn nóng xé tan mọi chướng ngại vật, sự nhẫn nại của anh đã cạn sạch rồi. Là một người đàn ông khỏe mạnh có nhu cầu bình thường, như vậy là anh đã rất kiên nhẫn với tôi rồi. Tôi mê mẩn ôm lấy anh, tôi thích anh như thế này, tôi thừa nhận mình vô cùng háo sắc và rất thèm muốn thân thể anh, tôi yêu anh ấy chết mất!
“Tiều Đường Quả của anh…” Anh mút tai tôi, giọng khàn khàn khiến lòng tôi ngứa ngáy, “Ngọt thật… làm sao đây, anh rất muốn ăn em…”
Anh đang ăn rồi đấy thôi, tôi nghĩ.
Tai tôi được rót đầy những lời lẽ ngọt ngào, mơ mơ hồ hồ mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Cuối cùng là đương nhiên bị ăn sạch sẽ gọn ghẽ không còn cả xương.
Sáng hôm sau tôi dậy vì đói, mở mắt thì thấy Diệp Bổng ngủ rất ngon. Hai chúng tôi chạm mũi vào nhau, môi gần thêm vài milimet là có thể hôn rồi, tứ chi đan vào nhau chặt cứng – giống như thai dính liền vậy.
Chỉ là cái thai này hơi lớn quá cỡ.
Anh ấy mơ màng mở mắt, đôi mắt mới ngủ dậy hồn nhiên chân thật khiến tôi mê đắm.
Tôi nhớ lần trước đến tìm anh, giáo quan phê chuẩn cho anh nghỉ hai ngày và tám tiếng, từ tám giờ tối đến bốn giờ sáng, rồi huấn luyện bình thường. Ở khu tiếp đón, tối hôm đầu tiên anh ấy rất mệt, ngả người là ngủ luôn, ôm tôi như đứa trẻ ôm búp bê. Tối hôm sau tuy tinh thần anh không được tốt lắm nhưng thân thể thì bản tính khó dời. Rõ ràng anh không quên hai gia đình đã ngồi uống rượu với nhau. Tuy không tổ chức hôn lễ long trọng nhưng tôi đã là vợ hợp pháp có đăng kí của anh. Vì thế anh rất tận tâm thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, khiến tôi cũng phải sợ.
Tôi hôn anh một cái rõ kêu, “Chào buổi sáng!”
Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, tôi thấy mặt anh hơi đỏ lên, ánh mắt tránh né. Giờ mới biết ngại thì có phải hơi muộn rồi không?
Tôi dậy đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi tôi xong xuôi, anh đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản, sữa và ngũ cốc, trứng rán, bánh mì.
.
“Anh đã báo cáo xin điều chuyển rồi, chắc sau Tết sẽ có lệnh điều động.” Diệp Bổng rửa mặt xong quay lại nói, “Giờ sức khỏe anh cũng không phải tốt lắm, muốn chuyển việc gì ít căng thẳng hơn để làm.”
“Hả? Chuyển thật à? Anh Phó nỡ bỏ anh sao?” Hơn nữa công việc của anh bây giờ cũng không quá căng thẳng mà.
Diệp Bổng cười, “Anh đã nói với anh Phó rồi, nếu họ không kham nổi việc huấn luyện tân binh thì anh có thể qua giúp. Cũng đã nói với lãnh đạo bên cảnh sát vũ trang rồi, đều là vì phục vụ vì nhân dân mà!”
Tôi không chịu nổi những lời kiểu đó, “Thôi đi, em giác ngộ kém, em chỉ phục vụ vì nhân dân tệ.”
Tôi biết anh muốn dành thời gian cho gia đình, thật ra tôi cũng không vui lắm khi biết tin này, tôi hi vọng anh có thể làm việc mình thích.
“Hơn nữa việc bên cảnh sát vũ trang ít, tiền lại nhiều, khi có việc đi công tác người thường không giành được đâu.”
“Thế anh có thích không?”
“Thích!” Diệp Bổng nói rồi nhìn tôi, có phần hoảng loạn, “Thật mà, đừng có nghi ngờ. Anh không thể thay đổi cách nghĩ sao? Trước đây anh bảo vệ an ninh cho nước nhà và nhân dân, giờ vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là tính chất công việc khác nhau mà thôi.”
Tôi gật gù đồng ý với cách nói của anh.
Nhưng Diệp Bổng không yên tâm, cứ nhìn tôi với ánh mắt bất lực, toàn thân phát ra tín hiệu: “Tin anh đi mà, sao em không tin anh chứ?”
Đúng là tin vào thứ miệng nói ra cũng không chắc chắn lắm.
“Trong nhà có thiếu thứ gì thì mua thêm. Em thấy phòng cho con còn thiếu tủ, Tiểu Lê có rất nhiều sách… Đúng rồi, em không giỏi nấu ăn, hai năm nay phần lớn là Hạ Văn Kỳ đến làm cơm.”
Diệp Bổng ngẩn người, đến khi biết tôi nói gì thì anh ấy tiến lại, bế tôi đặt lên đùi. Tôi thấy mình nên cảnh cáo anh không được ỷ vào sức mạnh của mình mà đem tôi chuyển tới chuyển lui, tôi không phải con mèo chiêu tài.
“Em muốn dọn qua đây rồi?”
Tôi giật mình, “Anh không muốn sao?”
“Chọc tức anh đấy à? Không phải anh đang vui đây sao? Anh chỉ sợ hôm nào đó em thấu hiểu hồng trần, thấy anh chả có gì tốt, không yêu anh nữa, không cần anh nữa. Tuy miệng anh luôn nói em không nỡ, thật ra là anh mặt dày thôi, trong lòng anh rất hoang mang…” Diệp Bổng ôm chặt lấy tôi, “Sao anh nỡ để em làm cơm làm việc nhà chứ? Để anh làm hết cho, không có thời gian thì anh gọi cô giúp việc sang dọn. Em cứ làm người phụ nữ của công việc, thế có được không?”
Dáng vẻ như vớ được bảo bối lại có vẻ như nịnh nọt của Diệp Bổng khiến tôi hơi xót xa, thì ra tôi quan trọng với anh thế sao?
Ngày hôm sau tôi thử nói với người đẹp Điền về việc sau Tết sẽ dọn sang ở cùng Diệp Bổng. Tôi vốn dĩ nghĩ rằng ít nhất bà cũng thể hiện một chút gì đó không vui, thế nhưng mẫu thân đại nhân chỉ cười cứng ngắc, “Cô nên dọn đi từ sớm rồi, giờ giá nhà cao như thế, có người tặng nhà cho mà không cần chắc? Cứ dăm ba ngày lại đến đó ngủ cứ như gái bao ấy, mẹ cô lo lắng thay cho cô.”
Tôi toát mồ hôi lạnh, con trai đang xem “Naruto”, Trác Nguyệt mua cho nó, còn là bản gốc nữa chứ. Thế là nhóc lại có thêm một thú vui.
“Đứa trẻ Diệp Bổng cũng không tồi, mẹ và bố cô lần đầu hấy cậu ta đã rất thích rồi. Nhưng có cảm giác có lẽ cậu ta không thích những người như cô. Nếu không phải cô cứ bám lấy thì chắc chắn người ta sẽ không ở bên cô, nói ra thì cô cũng thật đáng thương.” Mồm miệng sắc bén, độc địa của tôi chắc chắn được di truyền từ mẹ tôi, hơn nữa lòng bà sáng như gương ấy.
Tôi gần như nhảy dựng lên, “Anh ấy thích người thế nào? Con thì làm sao? Mẹ sinh ra con mà lại chê con à? Sao mẹ không tự kiểm điểm mình đi?”
“Ô, bị giẫm vào đuôi rồi à?” Mẹ tôi cười, “Dù sao cũng không phải người như cô. Có điều, dưa chín ép chưa chắc đã không ngọt, giờ mẹ lại thấy cậu ta rất để tâm.”
Cái để tâm mà người đẹp Điền nói là việc Diệp Bổng không có việc gì là chạy đến đây, đồ ngon ở nhà cũng mang đến đây. Người đẹp Điền đã có đồng minh, trong nhà chẳng có ai biết làm cơm, Diệp Bổng học nấu ăn theo công thức, người đẹp Điền ở bên cạnh làm tổng chỉ huy. Hai người không biết nói gì mà tiếng cười từ bếp cứ vọng ra suốt.
Bạn nhỏ Diệp Lê thì lúc nào cũng chơi trò chơi IQ, từ rubic chín ô đã chuyển sang loại mười hai ô.
Cô giáo ở nhà trẻ đã phấn khởi hình dung Diệp Lê quyết đấu xếp rubic chín ô với Phó Kim Ngôn thế nào. Thật ra bạn nhỏ Tiểu Phó cũng rất thông minh, nhưng dù gì cũng là mới chơi, chậm hơn gần hai phút, môi chu lên rồi bật khóc. Tôi rất thích đứa trẻ này, dù thua cũng phải thi xong đã rồi mới khóc. Còn thiếu gia Diệp Lê cũng rất có khí khái nam nhi, vừa thấy Phó Kim Ngôn bật khóc liền cúi xuống dỗ: Cậu đừng khóc, coi như cậu thắng được không?
Con cừu non Phó Kim Ngôn không những không cảm kích mà còn tát Tiểu Lê một cái, thẹn quá hóa giận xông tới đánh túi bụi.
Lúc ấy các cô giáo ở bên cạnh mới lao vào ngăn cản.
Con trai đáng thương của tôi da mỏng, bị tát một cái là đỏ ửng, dáng vẻ nghiêm túc ôm hận phá giải rubic mười hai ô thật đáng yêu chết được.
Bữa tôi không quá kinh hoàng, ít nhất là nuốt được, hơn nữa cũng không trúng độc chết được.
Diệp Lê không nể mặt, “Khó ăn quá!”
Giờ nó ngày càng giống trẻ con rồi, biết làm nũng, biết ngang bướng, nhưng đến bây giờ mới trưởng thành ngược thế này thì có phải hơi muộn không?
“… Không muốn đi đánh trận nữa sao?” Diệp Bổng hừ một tiếng.
Việc này Diệp Bổng đã hứa với nó, sau Tết, chú Trương về thì cùng Thậm Tranh bọn họ đi chơi đánh trận.
Nhóc lập tức thỏa hiệp, gắp khoai tây vào bát, tìm đường lui cho mình: “Cô giáo nói không nên lãng phí thức ăn.”
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nó từ lúc nào lại nghe lời vậy?
Lúc rửa bát tôi hỏi anh: “Vừa rồi anh nói gì với mẹ em?”
Diệp Bổng cười thần bí, “Nói về em.”
“Em?”
“Nói về chiến tích của em từ nhỏ tới lớn, cả lần có mâu thuẫn với lớp bên cạnh, em lưỡi chiến quần hùng, một mình đấu lại sáu người, mặt không hề đỏ, hơi thở không hề gấp gáp, không một lời chửi bậy, mắng hơn một tiếng đồng hồ khiến sáu cô gái thì có đến năm cô bật khóc.”
Tôi rất đắc ý, “Đó là em miệng phun hoa sen, phun chết bọn họ.”
“Thế ai đã ăn đồ linh tinh,, đau bụng bĩnh cả ra quần rồi phải mượn quần của Hạ Văn Kỳ?”
Tôi “á” một tiếng, che mặt lại, vừa tức vừa xấu hổ, “Sao mẹ lại nói cho anh chuyện này?”
Dn nhe nanh uy hiếp tôi, “Tốt nhất em hãy ngoan ngoãn theo anh, nếu không anh sẽ viết hết chuyện xấu của em dán lên cổng bệnh viện.”
Nháy mắt đã đến cuối năm, nhà trẻ Diệp Lê nghỉ, người đẹp Điền và bố mẹ Hạ Văn Kỳ đăng ký chuyến du lịch đến Hải Nam đón Tết. giờ bà rất biết hưởng thụ cuộc sống, có những chuyện muốn làm thì phải làm ngay chứ không thể đợi được. Hồi xưa từng hẹn với bố tôi sau khi nghỉ hưu thì đi du lịch toàn quốc, giờ bà chỉ muốn hoàn thành giấc mơ còn dang dở.
Tôi cũng có giấc mơ, tôi đang nghĩ xem sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh có nên học thạc sĩ nữa không.
Đương nhiên như thế sẽ vất vả, vì thế tôi đang cân nhắc.