Type-er: Gabeo
“Trên thế giới này vẫn còn những nơi tôi liều mình đi đến mà vẫn không thể cán đích được, cũng có những hạnh phúc tôi liều mình đi tìm mà vẫn không tìm ra.”
Sau khi khai giảng một thời gian, tôi và Diệp Bổng đều rất bận. Quả thật, khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp anh đang bù đầu với những núi bài tập, còn tôi thì vì quá ưu tú nên suốt ngày bị thầy Nhất Đao Thiết đưa ra hạnh hạ như cu li. Thầy bảo tôi trời sinh định sẵn trở thành một cô sĩ khoa ngoại, sức khỏe dồi dào, đôi mắt tinh nhanh, vừa gan dạ lại cẩn thận. Tôi vốn chưa bao giờ nhìn thấy thầy khổ nhọc tìm kiếm nhân tài như vậy, lần nào cũng bị thầy lôi đi cố gắng làm công tác “bồi dưỡng”, kết quả là tôi chỉ có thể ngồi ở phòng giải phẫu vừa giảng bài cho những học sinh mất gốc quá nhiều vừa cố gắng nhai hết suất cơm sườn.
Tôi gọi điện thoại kẻ lể với Diệp Bổng, anh còn cười với vẻ chẳng lấy gì làm thương xót.
Nghe thấy tiếng anh cười toi bỗng cảm thấy vui trong lòng, tôi thích nghe tiếng cười của Diệp Bổng, thật tươi vui và ngọt ngào, giống như dòng nước trong nguồn tí tách mãi không thôi.
Nhưng trong tiếng cười ấy, tôi cảm nhận được có một điều gì đó chất chứa nỗi cô đơn. Anh vừa mới chia tay Trác Nguyệt không lâu, hơn nữa tình yêu của tôi là tình yêu đơn phương, anh cần có thời gian, tất nhiên là lúc này thì không được. Anh cần phải bàn bạc thảo luận những mỗi lần đều do tôi gọi điện cho anh liều mình nói chuyện, nhưng tất cả mọi điều về anh thì tôi không biết tí gì. Cuối cùng anh cũng đồng ý cho tôi một cơ hội, cơ hội này giống như một kiểu dung túng cho chính anh ta, anh ấy nhất định là không vui chút nào những cũng không muốn kể chuyện đó với ai cả.
“Diệp Bổng, tuần này anh có nghỉ không, anh đưa em đi xem phim được không?”
“Anh xin lỗi Quả Quả à, tuần này anh phải về nhà rồi.”
“Hay quá, từ trước đến giờ em chưa vào thăm nhà anh bao giờ.”
“… Để lần sau đi.” Diệp Bổng ngập nhừng một lúc, suy nghĩ kĩ rồi mới nói, “Bây giờ nhà anh đang bừa bãi lắm.”
Tôi không hiểu lầm ý của Diệp Bổng, tôi chỉ biết anh không muốn đưa tôi về nhà anh, anh không biết giới thiệu tôi như thế nào. Anh đã đồng ý cho tôi một cơ hội, nhưng giữa chúng tôi chưa có một quan hệ rõ ràng nào cả. Hơn nữa anh lại vừa chia tay Trác Nguyệt, đây thực sự không phải thời cơ thích hợp. Nhưng tới lúc nào mới là thời gian thích hợp đây? Tôi còn phải chờ đợi thêm bao lâu nữa? Tôi vẫn còn rất trẻ mà, không kìm được cơn giận, tôi giữ máy im lặng một hồi ròi cườ to: “Được rồi”.
Diệp Bổng dường như thở phào nhẹ nhõm, rồi luyên thuyên kể lể thêm một số chuyện khác nữa mới chịu gác máy. Cả kí túc xá đã chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau mới sáng sớm tôi đã thức dậy thực hiện mục tiêu của mình. Đường hỏi tôi đi đâu, tôi vốn không phải đứa học sinh ngoan ngoãn nghe lời, đương nhiên nói chuyện cũng chẳng lấy gì làm lễ phép. Cũng đừng hỏi tại sao tôi biết địa điểm đó, chẳng sợ mọi người cười chê tôi có thể thẳng thắn mà bộc lộ rằng, ngày thường để học thuộc một bài học tôi phải khổ sở vất cả đủ đường, thế nhưng bất kì điều gì liên quan tới Diệp Bổng chỉ lướt qua tai là tôi nhớ như in.
Đây là một khu biệt thử vói những hành lang bạch dương và hàng cây ngô đồng mọc tươi tốt, cứ mỗi độ xuân về là cành lá xanh non mơn mởn, vào thờ gian này đã có thể chiêm ngưỡng cảnh sách thiên nhiên tươi mát. Trước của mỗi nhà nơi đây đều trồng những luống hướng dương và những bụi trúc mơn mởn, cổng sắt theo phong cách Tây Âu, làm người qua đường cũng có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh khuôn viên vườn tươi đẹp bên trong. Tôi còn nhớ rất nhiều năm về trước, có lẽ vào khoảng những năm tiểu học, vì khi ấy tôi nhặt một chú chó hoang về nuôi. Con chó đấy rất nhát gan, hễ không nhìn thấy bóng dáng tôi là cứ thế sủa inh ỏi, kết quả là khiến cho bà thím đanh đá hàng xóm bực tức không làm nỗi việc gì sinh sự cãi nhau với Điền mỹ nhân cách một dãy hành lang, đợt ấy cả khu được dịp tai bay vạ gió.
Cuối cùng ông bố Đường của tôi chẳng còn cách nào khác đành dành cả buổi giảng giải đạo lí, đã thông tư tưởng cho tôi, nào là những tòa nhà thế này không phù hợp với việc nuôi chó, như vậy sẽ làm phiền tới hàng xóm, rồi thì suốt ngày bậy bạ khắp nơi gây mất hòa khí giữa hàng xóm với nhau. Cuối cùng vẫn phải ngồi xổm xuống nhìn tôi cho con có ăn vừa phát biểu một cách nghiêm túc: “Đợi sau này ba có nhiều tiền rồi sẽ một một căn biệt thự hai khu, một khu để ở một khu cho Quả Quả nuôi chó!”
Còn bây giờ tôi đã phát hiện rat hay vì chờ đợi thầy giáo Đường của tôi phát tài thà rằng kiếm một tấm chồng có sẵng căn biệt thự như vậy cho xong, chỉ cần làm một mà hưởng phúc cả đời.
Đi tới phòng lô , tôi hướng tầm mắt về phía khu vườn, trong vườn đang dựng lên những giàn trồng nho, phía dưới là thảm cỏ xanh mướt bằng phẳng, bên góc tường chất đống những giống hoa, vẫn còn đọng trên lá những giọt nước trong suốt, một con chó giống Golden Retriever lông vàng và con giống Đức nằm trên bãi cỏ, nghe âm thanh của tiếng bước chân liền quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi và kéo dài lưỡi lớn.
Tôi bấm chuông cửa, sau một hồi chuông lanh lảnh, một cái bóng thân quen dần hiện ra trước cửa, Diệp Bổng nhìn thấy tôi hai mắt trợn tròn kinh ngạc, hai chú chó vui mừng ngoe nguẩy đuôi dưới chân anh. Tôi nhìn anh cười ra vẻ ngượng ngùng vung vẩy tay: “Là vì em sợ anh nhớ em quá nên liền tới đây.”
Anh cứ thế đứng lặng trước cửa nở nụ cười cay đắng, bộ nhớ của não nhanh chóng được lập trình. Tôi vẫn đủ thời gian để thoe đuổi ý nghĩ riêng của mình, ngắm nhìn anh đi chân đất trên mặt sàn gỗ, ánh mặt trời trải xuống vai anh, một nửa mình anh chìm vào bóng tối mờ ảo, trên đầu tiếng lá cây rung xào xạc, còn có cả tiếng chim sẻ kêu rí rách.
Tôi là kẻ không mời mà đến lại chẳng được chào đón gì.
Cho tới khi trong phòng vang lại tiếng một ngườ phụ nữ trung niên, một giọng nói ngọt ngào ấm áp: “Tiểu Bổng, ai đến vậy”.
Diệp Bổng chợt bừng tỉnh, nói: “Là một người bạn của con”.
Sau đấy anh quay lại mở cửa, hai chú chó cũng theo bước anh, tôi tỏ vẻ nhiệt tình chào hỏi hai chú chó “… Gâu”
Con chó lông vàng cũng nhiệt tình nhảy phốc vào tôi, còn chú chó nhỏ giống Đức thì lạnh nhạt nghẹo đầu sang một bên. Diệp Bổng không nói gì thêm nữa, dẫn tôi vào nhà, quay mặt đi lần nữa đã trở thành vẻ mặt tươi cười. Và sau đấy tôi nhìn thấy mẹ anh, bà hoàn toàn không có vẻ gì là một bà mẹ của một đứa con trai hai mươi tuổi, trông còn rất trẻ, hơn nữa lại rất đôn hậu quý phái, quả thật là một người phụ nữ đẹp.
“Mẹ à, đây là Đường Quả, bạn của con.”
Không đợi mẹ Diệp Bổng kịp định thần xem điều gì đang xảy ra ở đây, tôi là vội vã chạy tới nắm chặt tay bà: “Cháu chào cô ạ, cô thật xinh đẹp, nếu cô đi với Diệp Bổng trên đường thì cháu còn tưởng là chị của anh ấy. Cô ơi, cô đừng ngạc nhiên, cháu và Diệp Bổng quen nhau rất lâu rồi, thực ra cháu từ lâu đã muốn tới thăm cô, chẳng có gì làm quà, đây là rượu nho tự tay mẹ cháu ủ, cháu xin biếu cô hai chai, rượu này rất có lợi cho việc dưỡng nhan sắc ạ.”
Lời nói chẳng mất tiền mua,, những lời ngọt ngào chẳng bao giờ thừa, tôi lại là người nổi tiếng dẻo miệng, là cô con gái và con dâu lí tưởng cho những vị phụ huynh lớn tuổi. Mẹ của Diệp Bổng yêu cầu cũng cao lắm. Hơn nữa bà còn là người có con mắt nhìn người, bà nắm tay tôi tươi cười nói, “Con đến thì cứ đến thôi lại còn bày vẽ mang quà đến. Tiểu Bổng cũng thật là, chẳng báo trước cho mẹ một câu.”
Diệp Bổng vẫn cứ thế cười, cười đến nỗi mặt nghệt ra.
Sau đó cả buổi sáng anh chẳng thèm đoái hoài với tôi, lúc nào cũng im lặng. Tôi nghĩ có lẽ trước lúc tôi tới anh và mẹ đang bàn bạc chuyện gì đó làm không khí đôi bên trở nên căng thẳng. Sắp tới trưa, người giúp việc đã chuẩn bị dọn bữa, mẹ Diệp Bổng bảo anh đi mua nước ngọt. Anh nhìn tôi rồi hỏi: “Muốn đi cùng không?”
Tôi hơi lưỡng lự, chắc anh có chuyện gì muốn nói đây, tôi liền gật đầu: “Ừ, đi.”
Giữa trưa trời nắng chang chang, tôi nối gót Diệp Bổng, chú chó vàng chạy sau lưng tôi.
Trên đầu là bóng râm xanh, những bức tường gạnh đỏ, với những con đường quanh co lát trên nền đá trắng.
Trong đầu tôi bỗng chốc chẳng nghĩ ra điều gì để nói với anh, dường như trở nên khiêm nhường hơn, việc tôi không mời mà tới đã là một sự không lấy gì làm lịch sự rồi. Diệp Bổng nhất định là không thích, cho nên tôi chỉ biết lặng lẽ theo sau anh, chờ đợi anh, tức giận cũng được, chửi mắng cũng không sao, tôi đều chấp nhận. Cảm giác lúc này gần giống với hồi nhỏ bị tiêm, bông cồn đã chấm vào tay, chỉ đợi mũi kim dần đâm vào thớ thịt đau buốt.
Diệp Bổng cứ thế dẫn tôi tới trung tâm thương mại mua vài long Sprite và bia, và sau đó treo lủng lẳng các túi nhựa vào miệng của chú chó Golden Retrie, rồi vỗ vào đầu nó và nói: ”Công chúa, về thôi!”
Sau đấy chú chó được gọi là công chúa ấy vẫy đuôi chạy như bay về.
“Bây giờ không còn ai khác nữa” anh nói. Đến chó cũng không còn.
“Anh nói thế là có ý gì?”
Diệp Bổng lại trầm xuống, anh như muốn nấp thân mình vào bóng râm, tôi đứng dưới ánh nắng chói chang. Ánh nắng gay gắt làm tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh lúc ấy.
“Quả Quả, anh nghĩ rồi anh khong thể cho em cơ hội, mình không hợp nhau, tháng chín này anh phải nhập ngũ rồi. Cho dù bây giờ mẹ anh vẫn chưa đồng ý, nhưng, anh sẽ dùng mấy tháng còn lại để thuyết phục bà chấp nhuận.” Giọng anh ngày càng trầm xuống, “Anh không thể nào yêu em được, anh không thể lừa dối em, như vậy không công bằng với em”.
“Anh chưa từng thử làm sao biết là không thể?” tôi cảm thấy trái tim mình đau nhói, mắt mở to: ”Diệp Bổng, nhưng việc anh đã từng hứa anh không thể nuốt lời, em không chấp nhận”.
“Quả Quả chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này”.
“Diệp Bổng anh rốt cuộc đang sợ hãi điều gì?”
Tôi tiến lên phía trước một bước, anh lùi một bước, giơ tay ra với điệu bộ dừng lại, lưng anh đã chạm vào tường. Tôi bước vào bóng râm, bỗng chốc nhìn rõ vẻ mặt anh, kiên quyết cũng thật dịu dàng, không hề có ý nhượng bộ. Ánh mắt anh như hàm chứa một nụ cười, gợn chút hoang mang, nhưng cũng đầy hối hận: “Anh không xác định được tương lai, anh sợ sẽ hủy hoại tiền đồ của em.”
“Diệp Bổng, anh đang tìm cớ ngụy biện, em không chấp nhận.”
Anh bỗng mỉm cười: “… Buông tay thôi nhé em, như anh vậy.”
“Không, không giống nhau.
Em không giống Trác Nguyệt, em cũng không phải là cô ấy, em cũng không giống người khác, những người có thể mỉm cười chúc phúc cho đối phương, em không thê, không bao giờ. Đối lập với tình yêu là gì? Là sự thù hận ư? Không đúng, đầu kia của tình yêu vấn là tình yêu, chỉ có thể là tình yêu! Buông tay ư? Em chưa bao giờ nghỉ tới điều đó. Trong từ điển của em vốn dĩ không chứa những từ đó.”
Tôi trợn tròn mắt, cảm giác mặt đã ươn ướt, sau đấy tôi nghe thấy tiếng cầu xin khẩn thiết của chính mình.
“Diệp Bổng, xin anh đừng làm em phải buông tay …”
Nếu như em buông tay, có nghĩa là vĩnh biệt.
Diệp Bổng nhìn tôi, ánh mắt kiên quyết.
Chàng trai mà tôi đã theo đuổi hơn ba năm nay, anh đã phải ra đi bởi người ta không cần anh nữa, anh cũng không cần tôi.
Vậy tiếp tục hay vĩnh biệt?
Cuối cùng, tôi hỏi: “Diệp Bổng, có phải bây giờ em làm khó anh, em rất phiền phức không?”
Môi anh như mấp máy điều gì không thành lời, ánh nắng xuyên qua tán lá và xuyên qua cả ánh mắt anh, trong thời khắc ấy anh như vầng trăng ấm áp phát ra những quầng sáng dịu dàng, đôi mắt anh như giọt nước tinh khiết ánh lên giữa bóng đêm. Anh thật hiền từ, anh không muốn làm tôi tổn thương, thế nhưng nhìn vào đấy tôi đã tìm thấy câu trả lời.
“Quả Quả, đừng như vậy nữa, anh muốn em luôn vui vẻ nhưng anh không thể nào lừa dối em.”
Tôi yêu mọt người mà không thể mang tới cho anh cảm giác vui vẻ, hạnh phúc, ngược lại chỉ làm anh cảm thấy đau khổ, phiền hà. Thì ra đó không phải là yêu, mà là dằn vặt, là hành hạ nhau.
“Được.” Tôi lau mắt và nói to: “Em sẽ buông tay.”
Diệp Bổng lặng yên bất động.
“Nhưng Diệp Bổng anh hãy ghi nhớ! Em buông tay là bởi vì em yêu anh, em không muốn mình làm khó anh! Trên đời này sẽ không có người con gái thứ hai nguyện yêu anh như em! Nếu sau này anh hối hận cũng đừng bao giờ nói điều đó với em! Bởi vì em không muốn biết! anh nhất định phải sống vui vẻ, hạnh phúc! Nếu không anh sẽ là người có lỗi với em!” Tôi nấc lên thành tiếng, nước mắt cứ thế giàn giụa: “Diệp Bổng, anh hãy nhớ kĩ, em không hối hận vì đã yêu anh! Từ đầu tới cuối em chưa hề thấy mình bỉ ổi khi yêu người khác! Em cũng sẽ hạnh phúc! Vì vậy anh hãy buông tay và quên em đi.” Nói xong tôi ngồi sụp xuống bên đường bắt đầu khóc nức nở. Diệp Bổng cứ thế im lặng bên tôi. Tôi không đoán xem anh đang nghĩ gì, tôi chỉ có thể khóc trong vô vọng. sau khi khóc đã đời rồi, tôi không quay về nhà Diệp Bổng nữa, tôi cũng rời khỏi khu viên ngoại phồn hoa ấy.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra, có những thứ trên đời này dù bạn đấu tranh mạnh mẽ tới đâu cũng không bao giờ đạt được, dù bạn cố gắng tới đâu cũng không thể mang tới hạnh phúc cho người khác.
“Trong suốt một thời gian dài tôi như người trầm cảm, lặng lẽ, ốm yếu, tôi đã thất tình rồi!”
Kha Hạnh Hương lấy làm ngạc nhiên: “Bạn đã bao giờ yêu đầu mà bảo là thất tình?” Tôi tìm cách bổ sung năng lượng cho bản thân. Nhưng trong thế giới của tôi tình yêu là thứ năng lượng thiết yếu, bởi vì thiếu Diệp Bổng nên cuộc sống dường như trở nên trống trải vô vị. Tôi phải tìm một việc gì đó để lấp đầy chỗ trống ấy, tôi không thích đi lang thang, thế nhưng thời gian rảnh rỗi sau giờ học, tôi lại bắt đầu học tập bạn bè cũng đi tìm việc làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt. Tiền Lão Đường chu cấp hàng tháng vẫn đủ cho tôi tiêu xài dư dả, thêm cái thùng cơm ăn bám Hạ Văn Kỳ nữa thì có phần eo hẹp đi.
Cuối cùng thì vẫn là Hạnh Tử nhượng lại cho tôi công việc làm thêm hoành tráng là mỗi ngày một tiếng phục vụ trong nhà hàng Động Mạn mà một chị khóa trên giới thiệu.
Công việc phục vụ bàn rất nặng nhọc, tiền kiếm được lại chẳng là bao, mõi ngày mười đồng. Điều khác biệt ở đây là chế độ trang phục rất kì quái, còn phải chiều theo mọi yêu cầu chụp ảnh với khách hàng. Chủ nhà hàng tên là Lam Băng, ngoài hình hết sức bình thường, trang điểm còn nam tính hơn cả con trai, là chị học khoa tiếng Anh trên Kha Hạnh Hương vài khóa.
Buổi đầu tiên tôi mặc một bộ kimono của Nhật, bị khách hàng lôi đi chụp ảnh, đủ mọi tư thế, cười tới méo cả mặt.
Ngày nào cũng như ngày nào đều đặn trôi đi, từ trường tới nhà hàng và cuối cùng là về nhà, tận giờ chiều mới được nghỉ ngơi, mệt mỏi nhưng hễ rỗi rãi một chút là tôi lại thấy lòng mình trống trải vẩn vơ. Những ngày này tôi vừa đưa tiền sinh hoạt cho Hạ Văn Kỳ, anh nhận rồi nhẹ nhàng bảo: “Thật ra nhận chi trả tiền ăn cho tớ, cậu có hối hận không?”
Tôi trả lời dứt khoát: “Cậu đã thấy tớ hối hận bao giờ chưa?”
“Ừ.” Tên khuôn mặt Hạ Văn Kỳ hiện lên nụ cười gian xảo, “Cậu ấy, cứ cho là hối hận đi thì cũng chỉ có thể rủa thầm trong bụng, tồi thật.”
“Hạ ba xu! Hạ mặt dày! Đừng vội cười nhạo, đồ ác ôn, đồ biến thái”. Tôi cảm thấy người mình nóng lên, còn khó chịu hơn cả kiến bò trên người, “Tớ đi trước, cậu hãy bảo quản Thúy Thúy giúp tớ.”
“Cậu luôn mang cái đầu của mình chạy rông thế à?”
“Thúy Thúy là vật hộ thân của tớ, thầy Nhất Đao Thiết bảo vì tớ thể hiện xuất sắc nên để tớ giữ nó làm kỉ niệm”.
“Cả hai người đều không bình thường”. Hạ Văn Kỳ đỡ lấy Thúy Thúy, ném vào cặp một cách không thương tiếc, “Mình về đây, mình đi bộ ngắm xe, bye bye.”
Nó nhảy qua bức tường vừa bằng cao bằng một người, xuyên qua ánh hoàng hôn đi thẳng. Tôi ngồi đấy thêm một lúc nữa rồi cũng nhảy xuống, dắt xe đi tới nhà hàng Động Mạn. Trước kia tôi rất ghét việc bị Hạ Văn Kỳ đeo bám, thậm chí cho dù quan hệ giữa tôi và nó cũng tương đối thân thiết, tôi vẫn cứ ghét cay ghét đắng cái bản mặt Sở Khanh và dáng vẻ cứ như đúng rồi của hắn ta. Tất nhiên Hạ Văn Kỳ cũng không thích cuộc sống suốt ngày ngông nghênh ấy nhưng giờ đây đến cả cái tên Hạ Văn Kỳ chết tiệt này cũng bắt đầu lo lắng cho tôi, xem ra tình trạng của tôi bây giờ chẳng lấy gì làm khả quan lắm.
Tôi nhớ Diệp Bổng da diết quằn quại, nhớ như cảm thấy mình có thể chết được. Cứ coi như tôi đã xóa sổ anh trong danh bạ điện thoại của mình, nhưng trong trí nhớ tôi những con số ấy cứ hiện lên rõ mồn một.
Hạnh Tử bảo hai mốt ngày sau sẽ quen thôi, vậy mà đã một tháng có lẻ trôi qua, tôi vẫn nhớ anh da diết. Nhớ nụ cười hồn nhiên của anh, nhớ ánh mắt biết nói, nhớ tiếng gọi tôi như than trời của anh. Nếu có điều gì đấy đã nảy mầm và in sâu vào tâm trí thì thật không dễ gì mà quên đi. Vậy thì hãy cứ nảy mầm và xanh tốt, rồi héo mòn và chết đi theo thời gian.
Đúng vậy, thời gian chính là kẻ tàn nhẫn nhất.
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã tới tháng tư, thời tiết bắt đầu nóng lên, những cây bạch dương tỏa những tán lá xum xuê, những cơn gió mang theo hơi nóng của mùa hè lùa qua những tán cây xào xạc…
Tối nay, cũng như những đêm trước tôi thức buôn chuyện điện thoại với Trương Miên, tôi thích nghe anh kể chuyện về những chú thỏ hay những con thú rừng, thích nghe anh kể về đất nước con người hay một vùng đất lạ, còn thú vị hơn cả chương trình “Con người với thiên nhiên” ở kênh đài truyền hình Trung ương. Chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm, anh hăng say tới mức chẳng để ý đến những điều phải tránh, bất giác nhắc đến Trác Nguyệt: Cô ấy sắp kết hôn.
Tôi ngẩn ngơ cầm ống nghe, năm giác quan như đông cứng lại, như vậy có phải là nhanh quá không, mới bỏ rơi Diệp Bổng chưa đầy ba tháng, đến thời gian chuẩn bị hồi môn còn chẳng kịp, thế mà đã chuẩn bị kết hôn. Tôi nghiến răng, chẳng biết mình bực tức điều gì, cũng may đang là cuối tuần, tôi quyết định tới trường Diệp Bổng, đứng trước mặt anh và nói: “Em biết cả rồi!”
Anh tỏ ra rất vui vẻ: “Em biết gì?”
“Trác Nguyệt sắp kết hôn! Cô ta thật là một kẻ đạo đức giả!” Tôi rít qua kẽ răng: “Em hận cô ta!”
Diệp Bổng cốc đầu tôi, giọng trầm xuống: “Lại ngốc rồi!”
Đợi tôi xả hết cơn bực tức, anh nở nụ cười quyến rũ để lộ hàm răng trắng như ngọc, “Đói rồi hả? Anh mời em đi ăn.”
“Ai thèm ăn ở cantin chứ”.
“Ở đây chỉ có cantin thôi.” Diệp Bổng chi tiêu hết sức tiết kiệm, “Phải tiết kiệm tiền cưới vợ chứ?”
“Cưới em này, em không cần anh phải tiết kiệm tiền!” Nói xong tôi mới biết mình lại phạm sai lầm, lại chạm vào nỗi đau của anh, tôi chỉ biết lè lưỡi: “Em đùa thôi, em đã quên anh từ lâu rồi, chẳng mấy chốc sẽ quên sạch.”
Tâm trạng Diệp Bổng hình như rất tốt, cười rất vui vẻ. Tôi chơi ở trường anh cả ngày, buổi tối trên đường ngồi tàu điện trở về, tôi nhận được một tin nhắn của Diệp Bổng: “Quả Quả, cảm ơn em đã tha thứ cho anh”.
Tôi lặng đi, lẽ nào nụ cười vui vẻ của anh lúc đấy lại là nụ cười bất lực. Đồ ngốc, rốt cuộc anh cảm ơn vì điều gì chứ? Rõ ràng là tôi đeo bám anh, nhưng tôi đến đã làm anh vui như vậy. Trong thế giới của Diệp Bổng, tôi có vị trí rất quan trọng, tôi là người bạn nhỏ, anh yêu quý người bạn nhỏ ấy bằng tình cảm chân thành nhất, nhưng tình cảm ấy không thể thay thế được tình yêu.
Tình cảm mấy năm trời không thể dễ dàng nói quên là quên ngay.
Nhưng cho dù không thể vứt bỏ thì hãy để thời gian đưa ra câu trả lời? Nỗi đau sẽ dần dần phai mờ hay cứ lan rộng ra mãi? …