4
Không còn nghi ngờ gì nữa, lời nói trước khi chia tay của Lục Hân Vũ đã khiến mặt hồ phẳng lặng trong lòng tôi xuất hiện những gợn sóng.
Nhưng những gợn sóng này nhanh chóng bị tin nhắn đối tượng xem mắt gửi tới xua tan.
Hắn xác nhận địa điểm gặp mặt vào ngày mai. Trùng hợp thay, chỗ đó lại ngay bên cạnh khách sạn chúng tôi họp lớp tối nay.
Rời khỏi giao diện trò chuyện, tôi nhìn thấy tin nhắn Lục Hân Vũ gửi tới sau khi tôi báo với anh mình đã về nhà. Anh trả lời hai chữ.
【Ngủ ngon.】
Tôi lẳng lặng nhìn hai chữ này, một lúc sau trả lời bằng một câu chúc ngủ ngon, rồi tắt máy đi ngủ.
Nhưng lại không ngủ được.
Trước năm 25 tuổi, thành tích học tập không tệ của tôi luôn là niềm kiêu hãnh của mẹ tôi. Niềm kiêu hãnh này vẫn luôn được duy trì mãi cho đến khi tôi học đại học, cao học, và đi làm.
Bà ấy thường xuyên truyền lại kinh nghiệm giáo dục con trẻ cho các bà mẹ nghe danh hâm mộ trong khu phố đến học hỏi. Và đối với những phụ huynh phiền muộn vì con cái yêu sớm, bà ấy luôn kiêu ngạo kể cho họ nghe lúc trước bà ấy đã nhạy bén phát hiện manh mối tôi yêu sớm như thế nào, đồng thời kịp thời cắt đứt, uốn nắn tôi đi theo con đường đúng đắn như thế nào, nhờ đó tôi mới có thể thi đậu được trường đại học thuộc top 10 cả nước, rồi tốt nghiệp với danh hiệu thủ khoa được nhận vào học thạc sĩ trong trường, sau đó nhận được lời mời công việc được người người ngưỡng mộ mà ở lại Bắc Kinh sinh sống.
Sau đó, người tới xin kinh nghiệm của bà càng ngày càng ít. Những người đó bắt đầu mời bà tới tham gia các loại hôn lễ, tiệc đầy tháng, tiệc thôi nôi cháu.
Trên tường bạn bè của bà ấy bắt đầu xuất hiện ảnh em bé, giấy báo thai...
Lúc này, bà ấy mới giật mình phát hiện, mọi người đã tiến vào một đường đua khác.
Không còn ai quan tâm đến việc con ai học giỏi hơn, ưu tú hơn, điều mọi người quan tâm bây giờ là, con rể ai tốt hơn, cháu trai ai đáng yêu hơn.
Có lẽ là do tính hiếu thắng nhiều năm gây nên, bà ấy bắt đầu trở nên lo lắng.
Sự lo lắng này vượt qua hàng ngàn cây số, truyền đến chỗ tôi qua điện thoại, wechat và cuối cùng, các hoạt động xem mắt đã được sắp xếp.
Trong suốt 27 năm gần như thuận buồm xuôi gió của cuộc đời tôi, chuyện kết hôn này chính là trận chiến lớn nhất.
Đối với tôi cũng như đối với bà ấy.
Mỗi một lần xem mắt thất bại, bà ấy lại nói với tôi hai câu:
"Tiểu Sam, con phải thực tế một chút."
"Ở tuổi này, không phải là chọn người mình thích, mà là chọn người phù hợp mình."
Gia cảnh phù hợp, công việc phù hợp, nhà, xe phù hợp.
Buổi tối sau khi gặp lại Lục Hân Vũ, chính là lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về những lời này.
Tôi đột nhiên cảm thấy, có lẽ mẹ tôi nói đúng.
Mặc dù trái tim thiếu nữ của tôi luôn âm thầm hướng về phía Lục Hân Vũ, hy vọng được lại gần anh ấy một chút, một chút nữa, nhưng sau khi gặp lại, chúng tôi vẫn chỉ có thể dừng lại ở một câu nói chúc ngủ ngon đơn điệu.
Hướng về phía trước, thực tế một chút, có lẽ mới là chuyện tôi thật sự nên làm.
5
Ngày hôm sau, tôi đi xem mắt như đã hẹn trước.
Thật ra thì quá trình xem mắt cũng giống như là chọn lựa hàng hóa trước khi mua hàng, thông qua biểu hiện ưu điểm và khuyết điểm của nhau, đánh giá xem đối phương có phù hợp với kỳ vọng của mình hay không.
Mà lần này, nhà trai thẳng thắn đưa ra yêu cầu của họ:
"Tôi hi vọng sau khi kết hôn, chúng ta có thể mau chóng có con. Mẹ tôi đã có tuổi, muốn sớm được bế cháu trai. Mẹ tôi cảm thấy tôi là con một quá cô đơn, cho nên muốn có hai đứa cháu. Sức khỏe mẹ tôi không được tốt lắm, cho nên sau khi kết hôn nhà và xe tôi cung cấp, nhưng tôi muốn ở cùng với mẹ tôi. Mẹ tôi thường ăn uống thanh đạm..."
Một người bạn đã kết hôn của tôi từng nói với tôi, tuổi tác càng lớn, càng mất đi khả năng rung động.
Tôi nghi là mình có khả năng cũng bị như thế.
Người đàn ông trước mắt tôi đẹp trai nhiều tiền, nhưng tôi lại cảm thấy bữa cơm này cực kỳ nhàm chán.
Dường như chỉ có việc đếm xem hắn đã nói bao nhiêu từ "mẹ tôi" mới có thể miễn cưỡng khiến cho tôi có hứng thú một chút.
Ăn cơm xong, chia đôi tính tiền, tôi một mình xuống hầm, chuẩn bị lái xe về nhà.
Không ngờ, ở dưới tầng hầm, lại gặp được một bóng hình quen thuộc.
Anh nhìn thấy tôi, cũng bất ngờ như vậy.
"Tiểu Sam?"
"Lục Hân Vũ?"
Tôi đi qua, "Thật trùng hợp, cậu tới đây...", ánh mắt tôi liếc sang chiếc xe bên cạnh anh.
"Rửa xe", anh nói tiếp.
Tôi sửng sốt, nhà anh cách trung tâm thương mại này một tiếng đi xe, hôm qua anh cũng không lái xe, hôm nay lại tới đây rửa xe sao?
Không phải sáng nay anh ấy đi chơi tennis sao?
"Cậu thì sao? Xem mắt xong rồi à?"
Tôi gật đầu, "A, đúng vậy."
Tầng hầm cũng không phải là nơi phù hợp để nói chuyện phiếm, tôi đang định vẫy tay tạm biệt, lại nghe anh nói: "Nếu buổi chiều cậu không bận việc gì nữa, vậy cậu có muốn đi chơi tennis không?"
Tôi sửng sốt, chớp mắt nhìn anh.
"Buổi sáng mình có việc không đi được", anh giải thích, "Buổi chiều thì lại chỉ có một mình mình, đánh một mình cũng không thú vị gì. Cậu đi không?"
Thật ra buổi chiều tôi có việc.
Hồi trước, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã đăng kí một lớp vẽ tranh minh họa. Mà lớp đó lại học vào chiều chủ nhật hàng tuần.
"Đi."
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói của mình vang lên.
"Mình không bận gì cả."
6
Lần này là Lục Hân Vũ lái xe.
Chỉ là sau khi đến sân tennis, chúng tôi mới nhận ra, hôm nay tôi mặc váy, giày cao gót cũng không thích hợp để vận động.
Mà lúc này, từ cách đó không xa, một giọng nữ mừng rỡ đột nhiên truyền đến:
"Hân Vũ!"
Lâm San San vui vẻ chạy tới, "Cậu không phải có việc không tới được sao?"
Lục Hân Vũ có vẻ cũng rất bất ngờ, "Các cậu không phải hẹn vào buổi sáng..."
" y da, Đại Suất có họp đột xuất, cho nên mới kéo dài tới bây giờ."
Đứng cách đó không xa là Diêu Suất và Trương Thần, hai bạn học khác của chúng tôi.
Vậy là, mọi người đi vào đại sảnh nghỉ ngơi, ngồi vây quanh một cái bàn.
"Đi, đi lấy chút đồ uống cho mấy cô gái đi", Diêu Suất vỗ vai Lục Hân Vũ và Trương Thần.
"Mình cũng đi nữa!", Lâm San San lập tức đuổi theo.
Chỉ còn tôi và vợ của Diêu Suất, Từ Dao, ngồi lại bàn.
Tôi và Từ Dao không quen biết nhau. Cô ấy nhìn bóng lưng Lâm San San, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
"Thật ra hôm nay chân tôi bị trật, không thể vận động, nhưng cô có biết tại sao tôi lại đến đây không?", cô ấy quay đầu nói với tôi.
"Nhắc tới cũng trùng hợp, tôi và Lâm San San là bạn học đại học, cô ấy và các cậu lại là bạn học cấp ba. Có lẽ các cô chưa từng thấy, nhưng tôi thì đã thấy lối sống của cô ấy ở đại học. Mỗi học kỳ đổi một bạn trai, cũng không biết giữ khoảng cách với người đã có bạn gái. Giống hệt như bây giờ, khi không lại lấy danh nghĩa bạn học gọi lão Diêu nhà tôi đi chơi bóng cùng cô ấy. Còn luôn mồm gọi Đại Suất, Đại Suất, không biết thân thiết tới cỡ nào mà lại gọi như vậy. Nhưng đàn ông cũng thật đê tiện, có người nũng nịu khen mình là sẽ quên hết tất cả. Huống chi, Lâm San San vốn là một cao thủ, nếu tôi không đi theo thì sợ là ngày nào đó nhà mình bị trộm mất cũng không biết."
Cô ấy nhìn tôi, "Cho nên, đừng quá tin tưởng đàn ông. Loại người có thủ đoạn như Lâm San San này, bọn họ rất thích. Để ý một chút, biết chưa?"
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, cô ấy hẳn là đang hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Lục Hân Vũ, cho nên mới muốn nhắc nhở tôi.
"Thật ra, hai chúng tôi không phải..."
Cô ấy tỏ vẻ có chút bất ngờ, "Cô vẫn còn độc thân à? Công ty chúng tôi có không ít nam diễn viên, có muốn tôi giới thiệu cho cô không?"
Tôi mỉm cười lắc đầu, "Không cần đâu, giới giải trí quá phức tạp, tôi muốn sống đơn giản một chút."
Vài ly nước trái cây được đặt trên bàn.
"Nói chuyện gì vậy?", Diêu Suất cười hì hì hỏi, mấy người bọn họ ngồi xuống.
" y da, cánh tay mình mỏi nhừ rồi", Lâm San San dịu dàng phàn nàn.
Từ Dao liếc cô ấy một cái, "Nói về cuộc sống cuối tuần thôi."
"Cuối tuần hả", Lâm San San lập tức nói tiếp, "Mình cảm thấy cuối tuần nhất định phải thật tinh tế. Cuối tuần mình thường xuống quán cà phê dưới lầu ăn sáng trước, rồi tập yoga, đi ăn đồ Tây với bạn bè, buổi tối đánh Poker..."
Cô đột nhiên quay sang tôi, "Tiểu Sam, cậu biết chơi Poker không? Đoán chừng là cậu không tiếp xúc nhiều, chúng mình thì đều biết chơi á."
"Cậu ấy biết", Lục Hân Vũ không ngẩng đầu lên, nói, "Hồi học đại học cậu ấy còn đi dạy thêm ngoài giờ học môn chơi Poker.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả tôi.
Diêu Suất quay đầu, "Sao cậu biết? Lúc học đại học các cậu có liên lạc qua lại sao?"
Lục Hân Vũ giật mình, nhìn về phía tôi, "Không phải trên tường của cậu có đăng sao? Mình nhìn thấy."
Tôi không thiết lập chế độ xem bạn bè. Mấy năm trước, khi làm thêm ngoài thời gian học, đúng là tôi từng đăng ảnh hoạt động.
Chắc là tối qua anh đã nhìn thấy nó?
"Phải rồi, mình biết một nhà hàng Tây pha cà phê rất ngon. Cuối tuần sau, chúng ta hẹn nhau đi ăn sáng đi!"
"Mình không đi đâu", Tôi mỉm cười, "Mình không quen uống cà phê."
"Không uống cà phê… vậy bữa sáng cậu thích ăn gì?"
Tôi nghĩ nghĩ, "Bánh quẩy và đậu hũ?"
" y da", Lâm San San làm vẻ mặt kinh hãi, "Cậu còn ăn cái đó nữa á? Nó đậm vị quá, cũng không tốt cho sức khỏe."
"Dạ dày San San không được tốt lắm", Diêu Suất cười ha ha, "Cậu thích ăn cơm Tây, Hân Vũ lại mới từ Mỹ về. Hai cậu làm việc trong cùng một môi trường như nhau, không hẹn hò với nhau đi còn làm gì nữa."
Lâm San San: "Cũng không phải là không thể…"
"Mình chưa từng hẹn hò với ai cả."
Lục Hân Vũ đặt ly xuống, nói một câu.
"Hơn nữa", Anh cười khéo léo, "Bữa sáng mình cũng thích ăn bánh quẩy và đậu hũ."
Mọi người đứng hình. Tình huống này có chút xấu hổ.
"Phì", Từ Dao đột nhiên cười thành tiếng.
Còn Diêu Suất thì ha ha mấy cái.
" y da, không nói chuyện nữa, đi thôi đi thôi, đi chơi bóng đi."
7
Bên cạnh sân bóng có một cái hồ nhân tạo nhỏ.
Tôi không chơi bóng nên đứng một mình bên hồ, nhìn mấy đứa bé chơi ném lia thia.
Có lẽ là thấy tôi nhìn đến mê mẩn, một cậu bé trong đó bỗng đi tới, hỏi tôi: "Chị ơi, chị có muốn thảy thử không?"
Nhưng tôi làm sao mà làm được, tôi liền làm dấu không muốn. Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ hay là mình cứ thảy đại đi cho xong, thì cục đá trong tay tôi đã bị người lấy mất.
"Góc độ và lực tay đều rất quan trọng. Nguyên lý vật lý, tốc độ càng cao, áp suất sẽ càng nhỏ", Lục Hân Vũ nhẹ nhàng ném đá, ngay lập tức khiến cho mấy cậu bé tròn mắt ngưỡng mộ.
"Anh ngầu ghê!"
Tôi nhìn anh bất ngờ xuất hiện bên hồ, không nhịn được hỏi: "Sao cậu không chơi bóng với bọn họ?"
"Mình hơi mệt, không muốn đánh nữa."
Anh cười cười, "Ngược lại, trò ném lia thia này thú vị hơn."
Bên hồ đặt mấy cái ghế. Thời tiết đầu xuân rất đẹp, không nóng không lạnh.
Hai người chúng tôi cùng nhau ngồi xuống, câu được câu không tán gẫu.
"Mình nhớ hồi đó cậu học vật lý rất giỏi, mình cứ tưởng là cậu sẽ theo hướng khoa học kỹ thuật chứ, cuối cùng sao cậu lại rẽ hướng thành người dẫn chương trình?"
Anh cười cười, "Do cuộc sống khó khăn, làm người dẫn chương trình giúp mình kiếm được rất nhiều tiền."
Nghe là biết nói đùa.
Anh thấy tôi không tin, lại nói: "Thật mà, cuộc sống của mình gần đây khá khó khăn, mình còn phải nhận show đi hát."
Nói xong, anh lấy ra một cặp tai nghe bluetooth, đưa tai nghe bên phải cho tôi, "Cậu muốn nghe thử một chút không?"
Tôi nhận lấy tai nghe, hơi giật mình.
Ký ức, lại bay trở về năm lớp 11.
8
Lúc đó là học kỳ hai của lớp 11, một đêm trước khi Lục Hân Vũ đi Mỹ.
Đó là lần duy nhất, tôi cầm một đề vật lý đã biết cách giải, giả vờ không hiểu đi hỏi anh.
"Cách giải bài này khó quá, mình sợ mình không nhớ được, cậu có thể ghi âm giúp mình các bước giải bài được không?"
Lòng bàn tay cầm máy MP3 của tôi hơi đổ mồ hôi, trong lòng tôi đã chuẩn bị tinh thần bị anh từ chối.
Không ngờ anh chỉ hơi sửng sốt rồi lấy máy MP3 của mình ra, "Hay là lấy máy ghi âm của mình đi? Máy này ghi âm nghe rõ hơn, xong rồi mình gửi cho cậu qua QQ nha."
Tôi nói, được.
Lục Hân Vũ là một giáo viên rất tỉ mỉ, anh không chỉ giảng, mà còn vừa giảng vừa hỏi tôi.
"Chỗ này cậu hiểu chưa? Cậu nói lại cách giải thử xem."
Sau khi ghi âm xong, anh đưa cho tôi một cái tai nghe, bảo tôi và anh cùng nhau nghe lại xem có rõ không.
Dây tai nghe không dài, tôi buộc phải đến gần, rất gần anh.
Ghi âm một đề này thôi mà hết nửa tiếng, chiếm mất một nửa tiết tự học buổi tối.
Sau đó, tôi đặt tên đoạn ghi âm này là "Tư duy giải đề", lưu vào máy tính ở nhà, cũng giấu nó ở trong lòng, nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Giọng nói của anh lúc đó rất êm tai.
Chỉ là không nghĩ tới, anh hát cũng rất hay.
Tôi không nhịn được, cười nói: "Đây là bài gì vậy, có thể tải trên mạng xuống không?"
Im lặng một lúc, Lục Hân Vũ quay đầu nhìn tôi.
"Thật ra, đây là bài hát chủ đề mình thu cho một chương trình. Tuần sau... mình sẽ quay chương trình này, cậu thích nó à? Cậu có muốn đi xem không?"