Năm Nhạc Doanh Khuyết thi đại học thì vừa đúng lúc qua sinh nhật tuổi, khi ấy Cố Trầm cũng đã học tới năm đại học.
Vì để rèn luyện bản thân, Cố Trầm chạy xã giao song song cả bên trường học và công ty thực tập. Đúng lúc kỳ thi đại học vừa kết thúc, Nhạc Doanh Khuyết rảnh rỗi nhưng không dám quấy rầy Cố Trầm nên đành phải tham gia các buổi tụ tập với bạn bè.
Đã hơn nửa tháng hai người không gặp nhau. Vất vả lắm mới chọn được một ngày Cố Trầm được nghỉ, Nhạc Doanh Khuyết bèn thu dọn đồ đạc lén chạy lên tỉnh tìm hắn.
Khoảng cách thời gian và địa lý tích tụ lại, hai người lơ là không thấu hiểu nhau khiến mâu thuẫn ngày càng nhiều, thế rồi ngòi pháo cũng bùng nổ chỉ vì chuyện hương vị tin tức tố.
“Dạo này đi chơi với ai đó?”
Sau khi lên đại học, Cố Trầm mua một căn nhà trên tỉnh. Khi đó Nhạc Doanh Khuyết vẫn đang học cấp ba, cứ ngày nghỉ là sẽ lén lút chạy tới.
Dù biết Cố Trầm rất bận nhưng trong lòng Nhạc Doanh Khuyết vẫn giận dỗi: “Đi với bạn.”
“Bạn học nào hửm? Anh có biết không?” Cố Trầm hỏi như quản thúc con cái.
Nhạc Doanh Khuyết đẩy hắn ra: “Ai cần anh lo!”
Cố Trầm rất khó chịu. Đã rất lâu rồi không được gặp Nhạc Doanh Khuyết, trong lòng không thể không nghĩ về cậu. Nhưng khi gặp nhau thì bé thỏ trắng này lại không hiểu ý hắn, cứ luôn cãi nhau.
“Anh rất khó chịu khi ngửi thấy mùi tin tức tố của người khác.” Kể từ khi Nhạc Doanh Khuyết dán miếng dán cách ly tin tức tố lên gáy từ hồi cấp hai, Cố Trầm rất ít khi ngửi được mùi tin tức tố của cậu.
“Anh đừng gây sự vô cớ nữa.”
Nhạc Doanh Khuyết nói xong càng cảm thấy Cố Trầm đang cố ý gây sự. Hai người vất vả lắm mới gặp nhau lấy một lần, vậy mà lại nói quanh nói quẩn về vụ tin tức tố.
“Trên người anh cũng có mùi của người khác đó thôi! Sao anh không tự nói bản thân ấy!”
“Anh đi xã giao cả ngày, bị dính tin tức tố khác chẳng phải là chuyện thường tình ư? Em thì chẳng có chuyện gì mà cứ la cà với Alpha khác làm gì hả?” Đến một cái dấu hiệu tạm thời mà hắn cũng chưa được cho Nhạc Doanh Khuyết, hắn sợ cậu còn nhỏ nên không nỡ cắn.
Nhạc Doanh Khuyết càng nghe càng thấy khó chịu. Cố Trầm cứ cố tình bới lông tìm vết với cậu.
“Ai nói chỉ có mỗi Alpha? Anh cố ý bới lông tìm vết cái gì vậy!”
“Anh bới lông tìm vết á?” Cố Trầm bỗng nhiên cao giọng. Thử hỏi xem có Alpha bình thường nào có thể buông thả Omega đã đủ tuổi của mình suốt ngày la cà bên ngoài à?
Nhạc Doanh Khuyết đúng là bị Cố Trầm chiều hư rồi. Mới lớn tiếng một chút mà cậu đã cảm thấy Cố Trầm nổi cáu với mình. Cậu có tật xấu từ nhỏ tới giờ là cứ hễ kích động thì hốc mắt sẽ đỏ bừng lên, đôi mắt ngấn nước nhìn Cố Trầm.
“Anh quát em! Anh bảo em tới gặp anh chỉ để xả giận với em thôi!”
Cố Trầm thầm rủa không ổn rồi, Nhạc Doanh Khuyết đã đứng bật dậy định bỏ đi. Cố Trầm vội vàng ôm cậu: “Em đi đâu đấy?”
“Em về nhà! Anh buông em ra.” Dù có bị cả nhà mắng đi nữa, Nhạc Doanh Khuyết cũng không màng tới nữa.
“Em về cái quái gì!” Cố Trầm không thả cậu ra, trái lại còn ôm thật chặt, “Về nhà cũng không được về.”
Cái tên này còn dám giam cầm quyền tự do của người khác. Nhạc Doanh Khuyết giẫm lên chân Cố Trầm một cái. Cố Trầm đau quá nên thả cậu ra, chưa kịp ôm Nhạc Doanh Khuyết lần nữa thì cậu đã đưa tay lên xé miếng dán cách ly trên gáy, ném xuống chân hắn.
“Em làm gì vậy?” Cố Trầm hơi bối rối, không biết cậu định làm gì.
Nhạc Doanh Khuyết giận dữ không nói gì, rồi tháo vòng ngọc trên tay xuống: “Trả anh đấy, sau này em không bao giờ tới tìm anh nữa.”
Cố Trầm đâu còn lo lắng cái chân bị đau nữa, hắn lao thẳng tới phía Nhạc Doanh Khuyết. Hai người ngã nhào xuống ghế sofa.
“Đừng tháo!” Cố Trầm hối hận xanh cả ruột, đều do mình vạ mồm vạ miệng chọc phải nhóc tổ tông này, “Giận cái gì thì cứ trả lại cho anh. Anh không biết ăn nói, anh nói sai rồi.”
Cái tính lưu manh vô lại này của Cố Trầm, càng già đời thì càng cao thâm.
Hắn tóm lấy cổ tay Nhạc Doanh Khuyết tát lên mặt mình: “Anh không che miệng đâu, anh sai rồi, chàng dâu của anh, chỉ là đã quá lâu không được gặp em nên sinh ra xấu tính.”
Vừa nhận sai vừa tự tát vào mặt mình, Nhạc Doanh Khuyết dù có giận đến đâu cũng không tránh được hắn.
“Sao anh lại thế này chứ?”
Vốn tưởng thời trung học hai người đã dây dưa qua đủ chuyện rồi, lên đại học cũng không tính là xa. Ai ngờ mới chỉ cách có mấy tiếng đi xe mà lại tạo ra khoảng cách giữa cả hai. Hai người chỉ có thể được gặp nhau qua video call mỗi ngày, bị bủa vây trong nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm.
Nhạc Doanh Khuyết khóc vô cùng đau khổ, thế mà Cố Trầm chẳng hề hấn gì.
“Anh sai rồi, anh không nên kiếm chuyện với em, lại còn quát em nữa.” Cố Trầm kéo tay Nhạc Doanh Khuyết, ngậm ngón tay cậu vào miệng. Mấy thứ thể diện gì đó đều không quan trọng bằng chàng dâu nhà mình, Cố Trầm đã tôi luyện khả năng nhận tội đủ bước từ lâu.
Nhạc Doanh Khuyết khóc đến mức run cả người, cúi đầu không lên tiếng.
Cố Trầm như nhận được sự đồng ý, cọ cọ chóp mũi lên má Nhạc Doanh Khuyết: “Nói gì đi cục cưng.”
Cố Trầm có thể ngửi được vị chua xót từ đáy lòng, vẫn còn đang tủi hờn đây.
Cố Trầm giữ lấy gáy Nhạc Doanh Khuyết, không nhịn được hít hà: “Chua chết anh rồi, đừng giận nữa.”
Hai người không để ý tới hương chanh thoang thoảng toả ra. Cố Trầm chỉ thấy càng ngày mùi chanh càng nồng, hắn đuổi theo mùi hương ấy như lên cơn nghiện, áp mũi lên khắp da thịt Nhạc Doanh Khuyết hung hăng hít ngửi.
Nhạc Doanh Khuyết khóc tới mức lưng đẫm mồ hôi, trong phòng điều hoà hai mấy độ mà thân nhiệt cũng không hạ xuống, còn có xu hướng bùng nổ. Tay chân cũng dần nhũn ra, Cố Trầm tựa trên người cậu, sức nặng của hắn khiến Nhạc Doanh Khuyết không đỡ được. Cả người cậu như vũng nước tan chảy ngồi phịch trên ghế sofa.
Vị tin tức tố của Cố Trầm như loại rượu có nồng độ cao. Nhạc Doanh Khuyết ngửi được mùi rượu đã thấy các dây thần kinh của mình tê liệt toàn bộ, vừa choáng váng vừa run rẩy, như thể toàn thân đang ngâm trong nước.
“Nóng.” Nhạc Doanh Khuyết tựa lên trán Cố Trầm, cố ngăn hắn hít ngửi tiếp, hơi thở cậu trở nên ướt át hầm hập.
Sau khi hương rượu với hương chanh hòa quyện vào nhau, chúng lập tức giống như dã thú xổng ra khỏi lồng, xông thẳng vào khứu giác của hai người. Cố Trầm càng lúc càng thấy sai sai, tì vào trán Nhạc Doanh Khuyết.
Hắn hỏi: “Cưng à, có phải em phát tình không?”
Nhạc Doanh Khuyết không trả lời được. Chỉ là cái cảm giác như bị nhấn chìm trong nước này khiến cậu không biết phải làm thế nào, vươn tay ra muốn Cố Trầm giúp mình: “A…”
Thôi xong!
.....
“Dậy đi em yêu.” Tin tức tố của Cố Trầm quá nồng khiến Nhạc Doanh Khuyết như chìm vào đắm say.
Omega vừa bị đánh dấu vĩnh viễn rất ỷ lại vào Alpha của mình. Nhạc Doanh Khuyết hừ nhẹ một tiếng, liên tục rúc vào ngực Cố Trầm.
Cố Trầm cắn vành tai Nhạc Doanh Khuyết, âm thanh gợi cảm trầm bổng: “Nhạc Doanh Khuyết, em phải chịu trách nhiệm đấy biết chưa?”
Lại bắt đầu rồi, vừa ăn cướp vừa la làng. Nhạc Doanh Khuyết bĩu môi nhìn hắn. Cố Trầm nói tiếp: “Từ nhỏ đã là chàng dâu nuôi của anh rồi, vậy mà đánh chết cũng không chịu thừa nhận là đang ở bên anh.”
Nhạc Doanh Khuyết giận dỗi đánh vào ngực Cố Trầm, đánh xong còn ngọt ngào sấn tới ôm tiếp.
“Cho em chịu trách nhiệm đấy? Đừng có giả chết!” Cố Trầm ưỡn ưỡn ngực đẩy ra.
“Không biết ngại!” Chỉ biết bắt nạt người ta.
“Sao anh lại không biết ngại được. Em ngủ anh rồi, không kết hôn với anh à?” Cố Trầm cúi xuống một chút, hai người đối diện nhau nhẹ nhàng tâm sự, “Em không thể bội bạc thế được.”
Cố Trầm nâng cằm cậu, tin tức tố bao vây lấy Nhạc Doanh Khuyết: “Lát nữa chúng ta đi về, em lén chạy về nhà em, anh lén về nhà anh, chúng ta lấy trộm hộ khẩu ra đây.”
Nhạc Doanh Khuyết lắp bắp: “Để…để làm gì vậy…”
“Lại giả vờ với anh đấy?” Cố Trầm véo mũi cậu, “Em cũng đến tuổi hợp pháp rồi, có nên đi đăng ký với anh không đây, đồ lưu manh.”
Nhạc Doanh Khuyết ấp úng không biết nên nói gì. Cố Trầm quơ quơ cổ tay cậu: “Sính lễ đã nhận rồi, em còn định chối cãi à?”
Vòng hạt ngọc trên cổ tay đong đưa qua lại, Nhạc Doanh Khuyết đỏ bừng hai má, cố biện minh: “Ai chối cãi!”
Cố Trầm hôn cậu chụt một cái thật kêu: “Tốt lắm. Lát nữa anh tới nhà em đón em.”
Hai người lén lút về nhà rồi lặng lẽ trộm hộ khẩu ra ngoài. Trong một giây khi vừa ra khỏi cục Dân chính, Cố Trầm nắm chặt lấy tay Nhạc Doanh Khuyết.
Sáu năm, cuối cùng cũng lừa được nhóc đáng ghét này về tay.
Nhạc Doanh Khuyết im lặng một lúc rồi nắm lại tay Cố Trầm. Mỗi lần đứng chờ dưới lầu là một lần Cố Trầm mở ra cho cậu một cuộc phiêu lưu mới. Lần này, Nhạc Doanh Khuyết tràn ngập mong chờ đối với niềm vui mà cuộc mạo hiểm này sẽ mang đến cho cậu.
Hoàn toàn văn.