Buổi tối hôm sau, khi Cố Trầm đứng dưới nhà Nhạc Doanh Khuyết, Nhạc Doanh Khuyết đã sớm khoá chặt cửa phòng mong ngóng hắn tới. Nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết chủ động đứng trên ban công chờ mình, Cố Trầm không nhịn được bật cười.
“Xuống đi.”
Cố Trầm nhanh chân đi vào trong sân, giơ hai tay ra với Nhạc Doanh Khuyết, bày ra tư thế chuẩn bị tiếp đón.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Nhạc Doanh Khuyết không do dự nữa, trèo lên lan can nhảy thẳng vào lòng Cố Trầm. Lần này không có Nhạc Tiên Dẫn vào phòng đột ngột nên Cố Trầm vững vàng đỡ được cậu. Hai người lén lút ra khỏi cổng đạp xe rời đi.
Trên đường đi, Cố Trầm còn hỏi: “Lần này không sợ nhỉ!”
Đương nhiên là có sợ rồi. Tim Nhạc Doanh Khuyết vẫn còn đập thình thịch đây này.
“Em khoá cửa rồi.” Hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo.
Đúng là cơn mưa sao băng năm trăm năm mới có một lần. Hai người vừa mới đi tới chân núi đã thấy đám đông tấp nập trên các mỏm đá.
Cố Trầm vừa khoá xe đạp vừa nói: “Chúng ta lên đỉnh núi đi. Lát nữa phải bám chặt lấy anh, đừng để bị lạc đường. Anh vẫn chưa gọi được vào chiếc đồng hồ rách nát kia của em đâu.”
Đây không phải lần đầu tiên hai người nắm tay. Cố Trầm thành thạo nắm chặt tay Nhạc Doanh Khuyết đẩy cậu lên phía trước, tay còn lại giữ chặt vai Nhạc Doanh Khuyết, để cậu đi trước mình. Nhạc Doanh Khuyết vốn thấp bé, cậu bước thêm một bậc thang rồi mà mới cao tới mũi Cố Trầm.
Đi xem hiện tượng lạ chẳng khác nào đi xem người với người. Mọi người đi cứ va hết vào nhau, trời lại đang là ban đêm, đèn đường thì tù mù nên tầm nhìn càng khó khăn. Nhiều người thế này, trông cứ như chạy tị nạn, Cố Trầm hơi lo lát nữa không tìm được chỗ đứng.
Quả nhiên trên đỉnh núi cũng chật kín người, có không ít người dựng lều và mang theo kính viễn vọng. Cố Trầm tìm chỗ trống vãn vãn người rồi kéo Nhạc Doanh Khuyết qua đó.
Cố Trầm tựa lưng vào lan can, Nhạc Doanh Khuyết đứng trước mặt hắn. Xung quanh ồn ào tấp nập toàn người, thực sự không giống một nơi thích hợp để ước hẹn.
Nhạc Doanh Khuyết tò mò nhìn xung quanh: “Nhiều người vậy sao?”
“Mưa sao băng lãng mạn thật.” Cố Trầm đánh lạc hướng, lồng ngực áp vào lưng Nhạc Doanh Khuyết, chỉ tay ra phía đằng xa, “Nhìn kìa. Đằng kia, cả kia nữa, đều là người yêu đấy. Nhưng mà đông đúc thế này thì khó mà lãng mạn nổi.”
Nghe tới hai chữ “người yêu”, Nhạc Doanh Khuyết không được tự nhiên cho lắm. Cố Trầm cứ luôn miệng nói hai người họ đang yêu đương, vậy giờ cậu tới đây với Cố Trầm thì chẳng phải giống những đôi tình nhân yêu nhau đó ư.
Nhạc Doanh Khuyết chột dạ: “Em đến xem với anh…chúng ta không phải đang hẹn hò đâu.”
Thừa biết Nhạc Doanh Khuyết trong lòng nghĩ một đằng miệng nói ra một nẻo, nhưng dáng vẻ tự dối lòng và cố gắng ngụy biện này của cậu trông ngốc quá đi mất, Cố Trầm không nhịn được bật cười:
“Anh có nói tới chuyện hẹn hò đâu. Em thấy chỗ ngồi bây giờ có lãng mạn chút nào không? Chủ yếu là anh muốn ôm em nói chuyện một lúc thôi.”
Nhạc Doanh Khuyết còn đang bối rối, nghe thấy Cố Trầm bảo không phải là hẹn hò thì thầm thở phào, hoàn toàn không chú ý tới việc hắn muốn ôm cậu trò chuyện.
Người lên đỉnh núi càng lúc càng nhiều, tất cả đều đang tìm chỗ trống. Nhiều người xô đẩy tới tận chỗ Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết vô thức rúc vào ngực Cố Trầm. Hai người ôm chặt lấy nhau không để lộ một kẽ hở.
Gió đêm phả tới từng làn, mùa hè chuẩn bị qua đi.
Những người xung quanh dường như chờ lâu quá nên rất chán, có người ngồi xuống đất đánh bài, cũng có người bày đồ ăn ra nướng. Nhất thời trông không giống như đến để xem mưa sao băng mà giống đi dã ngoại hơn.
Nhưng Cố Trầm thì không sốt ruột. Cằm hắn tựa lên vai Nhạc Doanh Khuyết, cánh tay ôm lấy eo cậu, thỉnh thoảng hỏi chuyện đôi câu: “Sao em vẫn luôn không chịu thừa nhận chúng ta là đối tượng của nhau?”
Không nhắc tới thì thôi, cứ nhắc tới là Nhạc Doanh Khuyết lại cảm thấy khó chịu, muốn quay đầu tránh đi.
Tật lưu manh của Cố Trầm lại tái phát. Hắn duỗi đôi chân dài ra, kẹp luôn Nhạc Doanh Khuyết ở giữa, bàn tay không an phận xoa nắn da thịt bên hông Nhạc Doanh Khuyết: “Hỏi em đấy!”
Nhạc Doanh Khuyết bặm môi, trả lời một câu không đầu không đuôi: “Anh yêu sớm.”
Cố Trầm vui vẻ: “Yêu sớm thế nào cơ?”
Hắn càng nói càng to gan, xoay người Nhạc Doanh Khuyết lại, hai người đứng đối mặt với nhau: “Yêu sớm tốt đẹp như vậy, sao em lại nói khó nghe thế chứ.”
Nhạc Doanh Khuyết không biết nên giải thích thế nào với hắn, tóm lại không phải hai người vẫn còn đang đi học ư? Huống chi trông Cố Trầm chẳng giống người tốt gì cả.
“Anh chưa từng yêu sớm, em là mối tình đầu của anh đấy, em nghĩ về anh đứng đắn hơn chút đi.” Da mặt Cố Trầm phải dày tương đương với tường thành, mở miệng nói, “Không yêu sớm với anh mà còn theo anh chạy loạn khắp nơi, em đúng là lưu manh biết trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Chỗ này gốc là cụm “đùa giỡn lưu manh”.
Vừa ăn cướp vừa la làng. Đã bị lưu manh dụ dỗ rồi lại còn bị lưu manh vu oan cho thành lưu manh, Nhạc Doanh Khuyết tủi thân chết đi được. Nhưng Cố Trầm chỉ nói vài câu đã cho cậu vào tròng, cậu không tìm được cách nào phản bác. Cậu buồn bực tự hỏi, vì sao mỗi lần Cố Trầm vẫy tay một cái là cậu lại tớn lên chạy theo hắn như bị bại não vậy chứ.
Không thể quá cứng rắn với người như Nhạc Doanh Khuyết được. Cố Trầm thấy vẻ mặt cậu tràn đầy phiền muộn nên có vài lời cũng không thể nói thẳng ra, chỉ có thể để cho Nhạc Doanh Khuyết tự mình thấu hiểu.
Đúng lúc này lại có người hô lên: “Sao băng!”
Cố Trầm thừa cơ giữ lấy cằm Nhạc Doanh Khuyết, ép cậu nhìn lên trời: “Sao băng tới rồi.”
Bị quấy rầy như vậy, mọi phiền muộn cũng đều bị Nhạc Doanh Khuyết ném ra đằng sau. Cậu kích động nhìn lên trời đêm, thế mà sao băng chỉ vụt qua có hai tia rồi không thấy đâu nữa.
Khắp đỉnh núi bỗng trở nên yên tĩnh, không biết ai quát lên: “Mẹ kiếp, bảo là mưa sao băng năm trăm năm mới có một lần đâu rồi? Chớp mắt cái đã biến mất.”
“Thật, toàn là lừa gạt cả, còn chưa kịp cầu nguyện cái gì nữa.” Phàn nàn một lúc, mọi người lại tiếp tục phần dã ngoại của mình.
Nhạc Doanh Khuyết cũng hơi thất vọng, dù sao cũng chưa bao giờ được nhìn thấy mưa sao băng tráng lệ, lẩm bẩm nói: “Biết thế đã cầu nguyện trước rồi.”
Cố Trầm xoa đầu cậu: “Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, nguyện ước dưới sao băng chẳng có khỉ gì linh nghiệm đâu.”
Nhạc Doanh Khuyết không vui, nghĩ thầm rõ ràng trong phim đều nói vậy.
Chưa đợi cậu phản bác, Cố Trầm đã nói tiếp: “Chẳng bằng em cứ nói cho anh, anh còn hữu dụng hơn sao băng.”
Đã xem được sao băng rồi, hai người tranh thủ lúc này có ít người xuống núi, bèn chậm rãi quay về dưới chân núi.
“Mong muốn của em là gì? Em vẫn chưa nói đâu.” Dù có ít người, Cố Trầm cũng không buông tay Nhạc Doanh Khuyết ra.
Kêu Nhạc Doanh Khuyết phải nói ra ước nguyện của cậu là gì, chính cậu cũng không biết nữa. Cậu nghĩ tới những thứ mà cậu chưa từng được nhìn thấy, cụ thể chúng là gì cậu cũng không rõ.
Thấy vẻ ngây ngốc của Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm có nhìn bao lâu cũng không thấy chán: “Chưa nghĩ ra à, vậy chờ em nghĩ kỹ rồi nói cho anh.”
Hai người về nhà sớm hơn dự định. Nhưng xe đạp vừa mới dừng ở cửa nhà, không hiểu sao Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy trên đỉnh đầu ập xuống một bóng râm, ngẩng đầu lên thì thấy cả cha, mẹ và anh hai đang đứng trên ban công phòng cậu nhìn xuống hai người họ.
“Không phải em khoá cửa rồi sao?” Cố Trầm nhìn lên theo ánh mắt của cậu, khẽ hỏi.
“Nhưng cả ba mẹ em cũng có chìa khoá.”
Hai người đứng cùng nhau như đang chịu phạt. Cố Trầm không dám chạy, chờ người trên lầu đi xuống.
Sau khi nhìn rõ là Cố Trầm, cha Nhạc Doanh Khuyết lên tiếng mắng trước: “Sao dạo này lại không nghe lời thế này? Suốt ngày lén lút đi chơi, bây giờ lại học được cách trèo tường rồi đúng không?”
“Cố Trầm! Cả cậu nữa đừng có dạy hư em trai tôi, ba ngày thì hết hai ngày kéo nó đi lung tung.” Nhạc Tiên Dẫn nổi trận lôi đình, kéo Nhạc Doanh Khuyết lại sau lưng mình.
Rồi quay lại mắng sa sả: “Nói mãi mà sao em không nghe lời vậy? Không cho em đi chơi với Alpha mà em còn lén đi. Có phải em tới thời kỳ phản nghịch rồi không.”
Có lẽ từ nhỏ tới giờ Nhạc Doanh Khuyết rất ít khi bị mắng. Mức độ ăn mắng này Cố Trầm đã nghe tới mòn cả tai rồi, nghe vào tai trái thì lọt ra tai phải. Dáng vẻ Nhạc Doanh Khuyết tràn đầy chua xót và giận hờn, tâm trạng tốt đẹp cả đêm đột nhiên rớt xuống đáy vực trong nháy mắt.
“Cô chú, em ấy với cháu chỉ quanh quẩn…”
“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? giờ rưỡi. Mọi khi giờ này là Nhạc Doanh Khuyết đi ngủ rồi.” Cha mẹ Nhạc Doanh Khuyết là người lớn nên có vài lời nói ra sẽ quá nghiêm khắc, chỉ có thể để Nhạc Tiên Dẫn lên tiếng.
Cố Trầm vốn dĩ đuối lý, lại còn bị nói trúng tim đen, không muốn Nhạc Doanh Khuyết phải khó xử nên đành ngoan ngoãn im lặng cười trừ.
Mẹ Nhạc Doanh Khuyết nói với Cố Trầm: “Cố Trầm phải không? Nhà cô chú biết chuyện giữa cháu và Doanh Khuyết. Các cháu vẫn còn nhỏ, huống chi cháu còn hiếu động như vậy, thực sự không hợp với Doanh Khuyết lắm. Tuổi các cháu bây giờ vẫn nên đặt học tập lên hàng đầu.”
Có hợp nhau hay không, Cố Trầm hiểu rõ nhất. Nhạc Doanh Khuyết vừa rụt rè vừa nhút nhát, hắn không hợp với cậu thì làm gì còn ai hợp, khiến Nhạc Doanh Khuyết từ một cái hũ nút trở nên tốt hơn mà sau này hai người không cần diễn kịch câm nữa. Nhưng hắn muốn nhẫn nhịn, không muốn bật lại, lớn đến chừng này đây là lần đầu tiên hắn chịu đựng như vậy.
Nhìn qua xe đạp bên cạnh Cố Trầm, cha Nhạc Doanh Khuyết nói: “Cháu cũng về nhà sớm đi.”
Cố Trầm lén nháy mắt với Nhạc Doanh Khuyết: “Cháu về trước, tạm biệt cô chú.”
Sau lưng vẫn còn truyền tới tiếng mắng mỏ Nhạc Doanh Khuyết: “Dạo này em đi giao du với nó phải không, thường ngày không nói gì em rồi. Em xem xem bây giờ là mấy giờ rồi mà em còn dám khoá cửa, trèo tường đến nghiện rồi à.”
“Sau này tan học thì đừng có chạy lung tung, theo anh về nhà. Cuối tuần cũng sẽ có tài xế đưa đón em.” Nhạc Tiên Dẫn cốc đầu Nhạc Doanh Khuyết, “Phải giám sát em với Cố Trầm gặp nhau. Ba mẹ sẽ đánh em thật đấy, em thành thật cho anh.”
Hết chương .