Hôm sau, tôi thức dậy trong vòng tay của Lục Trạm.
Tối qua, anh ôm chặt tôi, bắt tôi gọi anh là chồng hết lần này tới lần khác.
“Bà xã.” Anh đưa tay lên, dịu dàng vuốt ve gò má tôi: “Em có biết, anh vẫn luôn đợi em nói với anh không?”
“Sao anh không giận em?” Tôi cứ khóc mãi: “Em lừa dối anh, tại sao anh không giận em.”
“Giận chứ.” Anh ôm tôi vào lòng, thở dài: “Sao không giận…”
“Giận em tại sao không chịu nói cho anh biết, giận em nói đổi là đổi, không chút lưu luyến.”
Anh xoa đầu tôi: “Thậm chí anh còn trách bản thân trao nhầm tấm chân tình, nhưng anh không buông được em.”
“Em cứ nghĩ…” Tôi bật khóc: “Người anh thích… là chị ấy, em chỉ là hàng nhái, em… em…”
“Ngày //, là hôm đó phải không?”
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên, nhìn anh qua làn nước mắt.
Hôm ấy ở trong b ệnh v iện, đó là lần đầu tiên tôi gặp anh dưới thân phận của “Lư Thanh Thanh”.
“Đồ ngốc…” Anh cụng trán vào trán tôi, thở dài.
“Nhưng…” Tôi càng ngơ ngác hơn: “Rõ ràng trước đây, anh… anh…”
Rõ ràng người anh thích là Lư Thanh Thanh.
Nhưng anh lại không cho tôi cơ hội hỏi rõ, dưới sự tấn công mãnh liệt của anh, tôi có cảm giác đầu óc trống rỗng, gần như không có năng lực nghĩ đến bất cứ điều gì.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi mệt lả, nhắm mắt lại, mơ màng thiếp đi.
“Vợ ơi, nếu em phát hiện ra.” Anh cọ cằm vào trán tôi: “Thật ra… anh cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, liệu em còn thích anh không.”
Tôi mở mắt, ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.
“Ngủ đi.” Anh hôn lên trán tôi: “Hãy ngủ một giấc thật ngon.”
Ngờ đâu, giấc ngủ này kéo dài tới gần trưa.
Lâu lắm rồi tôi không dậy muộn như thế.
Cơ thể đau nhức, ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem tôi mới biết điều dưỡng đã gọi cho mình ba cuộc điện thoại.
Tôi lo lắng, lập tức gọi lại.
“Cô Doãn, không có chuyện gì đâu, vừa rồi tôi gọi cho cô để thông báo chiều nay b ệnh v iện phải khử trùng, không được thăm bệnh, tôi định hỏi xem sáng nay cô có đến không.”
“Tôi có.” Tắt điện thoại, vội vàng tìm quần áo rơi tá lả dưới đất.
Đột nhiên có một lực rất mạnh từ phía sau kéo tôi vào một vòng tay ấm áp, anh nâng cằm tôi, còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị nụ hôn của anh chặn lại.
Hôn xong, anh xoa đầu tôi rồi bảo: “Anh đưa em đến b ệnh v iện trước, sau đó sẽ đi mua đồ ăn trưa, trưa nay em muốn ăn gì?”
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi nhìn vào mắt anh.
“T h ị t xắt sợi xào ớt.” Tôi vòng tay ôm cổ anh: “Phải thêm cả trứng tráng xắt sợi nữa.”
Anh cười, hôn lên trán tôi: “Được, vợ anh muốn ăn gì, anh sẽ mua cái đó.”
Lúc đi tới phòng bệnh, chị điều dưỡng đang nói chuyện với bố.
“Ông quả là có phúc, có hai cô con gái ngoan như thế, lại còn xinh xắn, lần trước lúc ông nguy kịch, hai đứa nó đã tới chăm ông đấy…”
“Chúng giống nhau quá, tôi cũng không phân biệt nổi ai ra ai…”
Chị ấy ngẩng đầu lên, trông thấy tôi, vội đứng dậy, cười nói: “Cô Doãn tới rồi, tôi đi giặt quần áo đây.”
Tôi ngồi xuống giường, bố đưa tay lên, sờ mắt tôi.
“Sao mắt lại sưng thế này.”
Tôi cười, nắm tay ông: “Con không sao, do ngủ không ngon thôi ạ.”
“Chị con…”
Tôi im lặng, gật đầu: “Con gặp họ rồi, chị, còn cả mẹ, con đều gặp rồi.”
Bố gật đầu, nhắm mắt lại, thở dài: “Tiểu Triệt, là bố có lỗi với con.”
Ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc bắt gặp Lục Trạm đang xác theo túi đồ ăn đi tới.
“Anh đã nói chuyện với bác sĩ bên này với Hải Thành rồi, bác sĩ ở Hải Thành khuyên nếu bố đã tỉnh lại, cứ để bố ở lại đây quan sát thêm một thời gian nữa, đợi khi nào sức khỏe ổn định hơn hãy chuyển viện.”
Tôi gật đầu: “Vâng.”
“Sao vậy.” Anh cúi đầu nhìn tôi.
“Bố…” Tôi do dự nói: “Đã kể cho em nghe một câu chuyện cũ.”
“Hửm.” Lục Trạm nắm tay tôi, ngồi xuống chiếc ghế dài trên hành lang b ệnh v iện: “Chuyện gì?”
“Ông ấy… bảo em đừng hận người mẹ đã sinh ra mình, nói thật ra hồi em còn nhỏ mẹ đã từng dẫn theo Lư Thanh Thanh về một lần, nhưng vì khi đó bố mẹ vừa mới đánh nhau với người ta, mất việc trong nhà máy, hôm nào cũng say, thế nên khi mẹ quay về, bố đã đổ hết bất hạnh của mình lên đầu bà, sau đó đuổi bà đi.”
“Về sau, bà cũng không bao giờ quay lại đó nữa.”
Vừa rồi trong phòng bệnh, bố nắm tay tôi, lau nước mắt cho tôi: “Tiểu Triệt, thú thật rất nhiều lần bố đã nghĩ, nếu năm đó bố không đuổi mẹ con đi, chắc hẳn con sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, cũng không phải theo bố, vất vả như thế.”
Lục Trạm ôm vai tôi: “Vợ, mọi chuyện qua cả rồi.”
“Vâng.” Tôi tựa đầu vào vai anh: “Em chỉ thấy rất lạ.”
“Lạ chỗ nào.”
Tôi ngồi thẳng người dậy: “Chẳng phải là quá trùng hợp sao? Bố bị người trong nhà máy nói đểu nên mới đánh nhau, trùng hợp là khi đó mẹ lại hối hận, dẫn Lư Thanh Thanh quay về.”
Lục Trạm im lặng: “Ý em là…”
“Còn cả chuyện của Liêu Phàm nữa.” Tôi nói: “Liêu Phàm vào viện vì đánh nhau với người ta, cùng với chuyện của bố em năm đó… em luôn cảm thấy, luôn cảm thấy…”
“Nhà họ Lư.”
“Gì cơ?” Tôi ngẩng đầu lên.
“Em đang nghi ngờ, năm đó bố em bị người ta nói đểu, đánh nhau, bị đuổi việc, có liên quan đến nhà họ Lư phải không?”
Tôi gật đầu, do dự nói: “Em nhạy cảm quá đúng không?”
“Cũng chưa chắc.” Anh lắc đầu: “Theo những gì anh biết, Lư Ninh là một người thâm sâu, khó dò, để đạt được mục đích của mình ông ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, liệu bây giờ còn tìm được người làm việc trong nhà máy năm xưa không?”
Tôi và Lục Trạm đi đến khu ký túc xá của nhà máy năm đó, có rất nhiều nhân viên cũ năm ấy bây giờ vẫn còn sống ở đây.
“Cháu nói Trương Hổ hả?” Một ông cụ lắc đầu nói: “Nhiều năm trước nhà máy đóng cửa, cậu ta bỏ đi rồi, cũng không biết đi đâu.”
Tôi và Lục Trạm quay qua nhìn nhau, thở dài: “Quả nhiên, lâu quá rồi.”
Ông cụ nhìn kỹ mặt tôi: “Cháu… là con gái của Doãn Hạo à?”
Tôi ngẩn người, gật đầu nói: “Ông nhận ra cháu sao?”
“Trông cháu giống bố lắm.” Ông ấy cười ha hả: “Dẫu sao chỗ này cũng nhỏ, người đẹp trai như cậu ta cũng rất ít.”
“Cháu tìm Trương Hổ à.” Ông cụ híp mắt: “Đừng có nói là vì chuyện năm đó đấy nhé.”
“Ông cũng biết chuyện năm đó bố cháu đánh nhau với Trương Hổ rồi bị đuổi việc đúng không?” Tôi vội hỏi.
“Haiz, chuyện này…” Ông cụ ho vài tiếng: “Nói thế nào đây nhỉ, nói biết, đúng là có biết một chút…”
Lục Trạm tiến lên, mời ông cụ một điếu thuốc, tiện thể nhét cả hộp thuốc vào tay ông ấy luôn.
Ông cụ nhìn hộp thuốc, gật đầu với Lục Trạm, rất hài lòng.
Ông ấy từ từ nhả khói, bình tĩnh nói: “Thật ra chuyện năm đó, cũng từng có một nhóm người tới tìm ông.”
“Nhóm người?” Lục Trạm nói: “Là ai?”
“Tôi cũng không biết là ai, thật ra chuyện vợ của Doãn Hạo bỏ trốn, thời gian đó cũng chẳng có mấy ai hứng thú nhắc tới, nhưng tự dưng một ngày nọ có người tới cho tôi một khoản tiền, bảo tôi lấy chuyện vợ Doãn Hạo bỏ đi ra nói đểu, đánh nhau với cậu ta.”
“Tôi là kẻ chính trực, không thích làm mấy chuyện này. Tôi nói không làm, có thể người đó nghĩ tôi nhát gan, sợ hãi nên bảo tôi, tôi chỉ cần nói đểu cho cậu ta đánh nhau là được, sau này chắc chắn nhà máy sẽ đuổi việc cậu ta, sẽ không ảnh hưởng tới tôi.”
“Người đó có đặc điểm gì không? Ví dụ như giọng địa phương, quần áo hoặc là tuổi tác…” Tôi vội hỏi.
Ông cụ xua tay: “Chuyện này cũng lâu lắm rồi, tôi chẳng còn nhớ nữa. Sau đó tôi bị điều chuyển đến nhà máy huyện bên, hai năm sau quay về mới biết, vì đánh nhau với Trương Hổ nên Doãn Hạo mới bị đuổi việc, cái thằng Trương Hổ, đúng là chẳng ra sao…”
Tôi bỗng hiểu ra.
Khi đó, Tạ Thiến từng hối hận.
Tuy không biết vì lý do gì nhưng quả thật bà ấy đã từng hối hận, dẫn theo Lư Thanh Thanh quay về, muốn bắt đầu lại từ đầu với bố.
Khi đó, Lư Ninh đứng đằng sau chuyện này, hoặc giống như những gì Lục Trạm nói, ông ta hiểu rõ bản tính con người, biết làm cách nào mới có thể kích động được bố, khiến bố không thể nào chấp nhận Tạ Thiến, cũng khiến Tạ Thiến trông thấy bố trong bộ dạng thê thảm nhất.
Cứ như thế, Tạ Thiến không có đường lùi, chỉ đành dẫn theo Lư Thanh Thanh quay trở về nhà họ Lư ở Hải Thành, cũng không dám quay lại huyện An nữa.
“Rất giống với phong cách làm việc của Lư ninh.” Về đến nhà, Lục Trạm nói.
“Dù có đoán được là ông ta thì chúng ta cũng không có bằng chứng.” Tôi nói: “Lâu quá rồi, vả lại, quả thật người năm đó đ ánh nhau bố em…”
“Liêu Phàm thì sao?” Anh nói: “Liệu chúng ta có tìm được bằng chứng từ chỗ Liêu Phàm không?”
Tôi ngây người, bỗng nhớ ra, lúc đó b ệnh v iện đã đưa điện thoại ví tiền của Liêu Phàm cho tôi.
Chỉ là tôi chưa từng động đến chúng.
“Về Hải Thành, em tìm thử xem.”
Nói tới đây, tôi chợt nhớ tới một chuyện.
“Anh…” Tôi bước tới, do dự nói: “Đã hai ngày anh không về rồi, chị em bên kia, liệu…”
“Em đừng lo.” Anh quay người lại, ôm tôi vào lòng: “Anh và Lư Thanh Thanh không có gì hết.”
Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Anh nghĩ, anh không về, cô ấy sẽ càng vui hơn.”
“Là sao?” Tôi không hiểu.
Anh thở dài: “Em nghĩ hai người không thích nhau, tối nào cũng chung chăn chung gối, liệu có vui được không?”
Nói xong, anh lại cười nói: “Em xem, mấy hôm nay cô ấy có gọi, hoặc nhắn cho anh một tin nào không?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, vẫn không hiểu anh đang nói gì.
Anh kéo tôi ngồi xuống bên cạnh.
“Thật ra.” Anh thở dài: “Nhà anh kết thông gia với nhà họ Lư, vốn không như em những gì nghĩ đâu.”