Cái gọi là đặt mình vào nguy hiểm, là chỉ Thẩm Tư Phi chủ động tiếp nhận khiêu khích của Trang Hải, không quan tâm tới an nguy của bản thân chờ Hạ Tây Châu tới cứu cậu. Hai người có cách truyền định vị khác, không chỉ dựa vào điện thoại di động.
Lúc đó cậu không lo lắng, bởi vì cậu cũng từng cũng luyện võ phòng thân, không thì lúc trước Vương Toa Toa và Hướng Hưng Mẫn gặp nạn, cậu đã không chủ động xông lên.
Hạ Tây Châu chợt nhớ ra: "Nhân viên phục vụ chặn lại em kia là Trương Quang Vinh học sinh của em, té xuống cầu thang không nghiêm trọng. Nhưng hôm ấy cậu ta bất kính với giáo viên, bị ghi lại, muốn đi học tiếp thì hơi khó."
Thẩm Tư Phi hiểu rõ, "Cậu ta là người của Trang Hải, chắc là cũng có quan hệ. Cậu ta muốn bắt em, em tránh ra, chắc cậu ta oán hận em vì bất mãn?"
Cậu lại nghĩ: "Anh không làm chuyện khác người gì đấy chứ? Tuy rằng học sinh bị ghi tội, mà không trái pháp luật, anh không thể..."
"Anh không làm gì." Hạ Tây Châu nhẹ nhàng nói, "Chỉ dùng đánh nhau ẩu đả làm lí do phế hai chân của cậu ta mà thôi."
Thẩm Tư Phi không lên tiếng, đối với kết cục và nhân sinh sau này của đối phương, bất kể là thổn thức hay là gì, cậu không muốn hỏi nhiều nữa. Mà mấy ngày gần đây cậu phải chuẩn bị đồ đi nước ngoài, tâm tư kích động và nhảy nhót lấp đầy đầu.
Vốn Hạ Tây Châu chuẩn bị máy bay tư nhân, sau khi Thẩm Tư Phi hết khiếp sợ bình tĩnh suy nghĩ lại, vẫn từ chối.
Sau đó cậu phát hiện, từ chối đề nghị này rất có ý nghĩa.
Hai người họ gặp Chân Lâm cùng Alpha của anh về nước ở phòng chờ máy bay khoang hạng nhất. Chân Lâm rất hưng phấn, thay đổi ôn hòa thường ngày, kéo Thẩm Tư Phi tám chuyện, mừng rỡ nói: "Không nghĩ tới gặp được cậu ở đây, cậu cũng đến nước M sao? Đi cùng Alpha của cậu hả? Đăng kí kết hôn xong ra nước ngoài du lịch... tốt thật đó, trùng hợp quá."
Trong phòng chờ máy bay yên tĩnh, anh đè thấp giọng cho nên hai người ngồi rất gần. Thẩm Tư Phi rất thích hơi thở ôn hòa trên người anh, hơn nữa Hạ Tây Châu còn trầm mặc, chẳng nói được mấy câu nên cậu vui vẻ trò chuyện với Chân Lâm.
Sau mười phút, bọn họ phải lên máy bay, Alpha tóc vàng mắt xanh kéo Omega ngốc nghếch nhà mình, dùng ngoại ngữ nói: "Đừng quấn lấy Omega nhà người ta nói chuyện nữa, em quá phiền, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Alpha nhà người ta mạnh như vậy, không vui đâu."
Chân Lâm: ???
Thẩm Tư Phi chớp mắt, Hạ Tây Châu đã ở đằng trước, cậu vội bước nhanh đuổi theo. Hạ Tây Châu lại dừng bước quay người nhìn cậu, không quên nhắc nhở: "Em đi chậm một chút, cẩn thận một chút." Lớn xác như vậy rồi, còn không thận trọng.
Chuyến bay mấy tiếng, đến sân bay nước M. Hôm nay là một ngày nắng sớm, ánh nắng mờ ảo, vệ sĩ và tài xế Hạ gia tiếp ứng đã chờ ở ngoài.
Thẩm Tư Phi đã ngủ một giấc trên máy bay, lúc xuống máy bay vẫn hơi đờ đẫn, nhất thời bị cảnh này làm cho sợ ngây người.
Tổng bộ tập đoàn Hạ thị ở nước M, quả nhiên cực kì uy phong. Hạ Tây Châu nhìn thấu sự khiếp sợ của cậu, nói: "Đừng để ý, không phô trương như vậy đâu. Ông biết anh về, cố ý sắp xếp người đến đây bắt anh. Anh đưa em về ngủ trước."
Thẩm Tư Phi sững sờ: "Đi đâu?"
Hạ Tây Châu: "Đương nhiên là nhà anh, em tới chẳng lẽ còn định vào ở khách sạn?"
Khí hậu, kiến trúc nước M khác Trung Quốc rất nhiều, mặc dù Thẩm Tư Phi từng xem ảnh và video, mà tận mắt chứng kiến vẫn rất rung động, làm cho cậu cảm thấy mới mẻ và hiếu kì.
Đối mặt với người sinh sống ở cùng thời không nhưng khác địa lý, quả thật có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.
Hạ Tây Châu đưa cậu về biệt thự của mình, không xa tổng bộ tập đoàn Hạ thị, cho nên gần khu phố náo nhiệt. Biệt thự rất lớn, còn có các loại thiết bị công nghệ cao, trí tuệ nhân tạo và hệ thống an ninh trong ngoài biệt thự đều tương đối hoàn mỹ. Ở Trung Quốc thì bởi vì thời gian quá ngắn nên bố trí trong nhà vẫn chưa đầy đủ. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi ngồi máy bay mấy tiếng, uể oải buồn ngủ, lúc này không có sức tìm tòi, tìm được giường của Hạ Tây Châu là nằm xuống. Ga giường đã được giặt, không còn tin tức tố lưu lại, cậu vẫn ngủ thiếp đi ngay.
Hạ Tây Châu phải đi gặp ông Hạ, không nghỉ ngơi với cậu.
Nhưng mà khi Thẩm Tư Phi mở mắt ra, cậu vẫn ôm người ta. Hạ Tây Châu ngồi ở đầu giường, đang lật một quyển tạp chí tài chính, "Dậy rồi?"
Thẩm Tư Phi đẩy người ra, giọng khàn khàn đầy giọng mũi, "Lúc nào rồi?"
Hạ Tây Châu: "Buổi trưa, dậy đi."
Hắn thấy người này còn miễn cưỡng muốn bám giường, ôm cậu lên, lại bị Thẩm Tư Phi ôm eo. Cậu hơi ngẩng đầu, cần cổ trắng nõn, hô hấp ấm áp phả vào vành tai hắn.
Mỗi lần như vậy, Hạ Tây Châu biết rõ, đây là ám chỉ muốn hôn hôn một cái.
Vì thế hắn cúi đầu, cho cậu được toại nguyện, hôn đến khi Thẩm Tư Phi tỉnh táo mà khước từ động tác của hắn.
Phát nhiệt, hoặc là Omega thời gian mang thai ỷ lại và cần Alpha, làm cho bọn họ trở nên mềm mại và quấn quýt.
Hạ Tây Châu nắm gáy Thẩm Tư Phi: "Đi ăn chút gì đó đi, ông bảo anh dẫn em đi gặp ông."
Thẩm Tư Phi tỉnh hẳn.
Đầu thu mát mẻ, cậu mặc áo trắng quần dài, mặc áo khoác rộng ở ngoài, vừa vặn che bụng dưới hơi cong, làm cả người cậu thẳng tắp kiên cường, khí chất lỗi lạc, diện mạo tuấn tú, nụ cười nhu hòa làm người kinh diễm.
Hạ Tây Châu vẫn mặc tây trang đen, anh tuấn bức người, khí tràng cường hãn.
Dù sao trọng tâm của Hạ gia vẫn ở nước M, Thẩm Tư Phi đi gặp ông Hạ cũng sẽ bị những người khác ở Hạ gia nhìn thấy. Ở trong mắt người khác, đây cũng là lần đầu tiên họ sóng vai xuất hiện, ý tứ tuyên bố hết sức rõ ràng. Mà khí chất của cậu và Hạ Tây Châu bất ngờ phù hợp, thoạt nhìn rất xứng đôi.
Dáng vẻ ông Hạ vẫn giống lần trước gặp trong video, cứng cáp như cây tùng, là kiểu cứng nhắc thoạt nhìn nghiêm khắc, không thể dễ dàng bị thuyết phục, mà còn cố chấp phân cao thấp. Chỉ là ngồi ở chỗ đó, ông đã có khí thế không giận tự uy, âm u.
Phòng trà, khói trà lượn lờ.
Bàn gỗ tử đàn, cốc sứ xanh, Thẩm Tư Phi không cần hỏi nhiều cũng thấy được là hàng thật.
Cậu đang quan sát người đứng đầu Hạ gia ngày xưa này, ông Hạ cũng đang quan sát cậu.
Tướng mạo khí chất thượng đẳng, học lực bối cảnh cũng miễn cưỡng xem như là ổn. Nói tới bối cảnh của Thẩm Tư Phi, ông Hạ lại càng hài lòng. Thẩm gia là hào môn, không cần phải nhắc tới, mà Thường gia lại là thư hương môn đệ chân thật, chỉ là bây giờ sa sút, càng dễ khống chế.
Chỉ là tính tình cậu quá kiêu ngạo, không giống Omega khác tuyệt đối phục tùng Alpha của mình còn ngoan ngoãn nghe lời. Cậu lại cố tình quen mê hoặc người ta, làm cháu ông xoay vòng.
Ông Hạ điều tra Thẩm Tư Phi rõ ràng từ lâu, làm cho ông không hài lòng là vấn đề con cái.
Ông Hạ nói: "Ngồi đi."
Hạ Tây Châu kéo Thẩm Tư Phi đến bàn trà đối diện ngồi xuống, tự mình rót trà cho ba người, "Ông bảo con đưa người tới, con đưa đến."
Thẩm Tư Phi nghiêm mặt nói: "Ông Hạ, chào ông."
Ông Hạ nheo mắt lại, như là sống lâu đến tinh quái, ánh mắt sắc bén: "Thẩm tiên sinh, đây là lần đầu tiên tới nước M à? Thích ứng được không?"
Sắc mặt Thẩm Tư Phi mềm mại, thoạt nhìn lễ phép cực kỳ: "Trước đây chưa từng tới, tôi mới ngủ một lát, rất tốt."
Ông Hạ hỏi mấy câu về tình hình gần đây, lại nói chuyện của cậu và Hạ Tây Châu, "Cậu biết người già hay nói nhiều rồi đấy. Không chỉ nói nhiều, còn làm chuyện gì cũng gấp. Thẩm tiên sinh là Omega đã trưởng thành, nếu thích cháu trai tôi như thế, đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu há miệng muốn trả lời, bị ông Hạ chặn miệng: "Nếu con nói đỡ cho nó, vậy thì đi ra ngoài đi."
Thẩm Tư Phi cầm tay hắn ở dưới bàn, nhéo nhẹ lòng bàn tay hắn một cái động viên, sau đó lấy giấy kết hôn điện tử đẩy lên bàn: "Không dám giấu giếm, tôi đã kết hôn với Tây Châu rồi."
Ông Hạ lúc này sửng sốt, sắc mặt lại khôi phục bình thường, "Hoá ra đây là nguyên do năm phần trăm cổ phần."
Thẩm Tư Phi khẽ nhíu mày, không tiếp lời.
Sắc mặt ông Hạ âm trầm, hiển nhiên là không vui. Loại cảm giác bất an tất cả thoát ly khỏi bàn tay, sẽ có người rình gia sản của ông trong bóng tối lại tới nữa rồi.
Ông lạnh nhạt, ngữ khí không tốt lắm: "Đánh dấu vĩnh viễn lúc nào?"
Thẩm Tư Phi: "Vẫn chưa."
Sắc mặt ông Hạ quái lạ: "Thẩm tiên sinh thực sự là Omega thông minh, có phải là coi trọng mình quá không? Cầm cổ phần nhà tôi trong tay, lại không muốn đánh dấu vĩnh viễn, tương lai chẳng lẽ còn định ly hôn với Alpha? Chuyện hoang đường như thế, lần đầu tiên tôi thấy đấy."
Hạ Tây Châu lại cau mày, ông Hạ nhìn hắn nói: "Nếu con muốn nói đỡ cho nó, thì cút ra ngoài."
Thẩm Tư Phi lại bóp lòng bàn tay hắn, cười châm chọc: "Lúc ông Hạ điều tra tôi, khẳng định không nhận được một tin."
Cậu nhìn ông Hạ, không lộ vẻ sợ hãi chút nào, một loại cao ngạo và tôn nghiêm nào đó khắc sâu trong xương hiển lộ không thể nghi ngờ, "Hơn nửa năm trước tôi đệ đơn xin tin tức tố Alpha nhân tạo, đồng thời đã được thông qua xét duyệt, chỉ thiếu chút nữa là lấy được tin tức tố. Lúc đó tôi cũng quyết định tương lai sẽ cắt bỏ tuyến thể. Tôi hi vọng trước khi tôi là Omega, đầu tiên tôi là người."
Một người có tôn nghiêm, có quyền lựa chọn và tự do bình đẳng.
Không phải máy đẻ, không phải là thú cưng bị nuôi nhốt hoặc là vật phẩm của Alpha. Mặc dù dưới điều kiện pháp luật toàn cầu tỏ rõ Omega có quyền lợi ngang với Alpha và Beta, vẫn cứ có quan niệm cố hữu cho là Omega kết hôn thì lại có ý nghĩa bị Alpha đánh dấu vĩnh viễn đồng thời phải dựa vào đối phương cả đời.
Thẩm Tư Phi nói: "Năm phần trăm cổ phần là Tây Châu lấy của mình cho tôi, không liên quan đến ông, ông không có quyền chỉ trích. Ông cũng không cần lo chuyện đời sau của Hạ gia, tôi nguyện ý sinh con cho anh ấy."
Hạ Tây Châu sửng sốt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, mà ánh mắt khẽ dao động.
Ông Hạ cười lạnh: "Omega nào chẳng quen nói lời chót lưỡi đầu môi."
Thẩm Tư Phi không nhìn ông, chỉ nói: "Ông Hạ, tôi mang không ít đặc sản đến đây. Trước đây ông ở quê nhà, nhất định sẽ rất hoài niệm. Hi vọng ông thích."
"Tây Châu đi thôi. Chúng tôi còn có việc, cáo từ trước, hẹn gặp lại lần sau."
Thẩm Tư Phi đứng dậy gật đầu, không nhìn ánh mắt ông Hạ đang nhìn mình chằm chằm, kéo Hạ Tây Châu đi ra ngoài.
Khi bọn họ đi ra cửa, ông Hạ ngồi trên ghế bỗng nhiên cười gằn, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn. Bên ngoài người hầu và thuộc hạ dồn dập vào xem, ông lại chỉ ấn màn hình điện thoại. Hạ Tây Châu gửi mật thư cho ông, chỉ có một câu nói:
Con cái sẽ có, con ruột, đừng động vào em ấy, không thì tôi liều mạng với ông.
Ngữ khí giống hệt ánh mắt của Hạ Tây Châu nhìn ông trước khi đi, lạnh lẽo, không có một tia tình cảm, như con dao sắc kề sau lưng. Ông bỗng nhiên ho khan không ngừng, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn, giữa chân mày còn quấn một luồng tử khí mục nát, như là kéo dài hơi tàn trong bóng tối.
Lại rối loạn một hồi, ông Hạ nuốt thuốc xuống, thở dốc nặng nề. Ông không thể không chịu thua. Ông nỗ lực biến huyết mạch duy nhất thành con rối, cuối cùng vẫn khiến người thoát khỏi tay mình.
Thẩm Tư Phi đi ra biệt thự của ông Hạ, không ai ngăn cản, cũng có nghĩa đã tạm thời chấp nhận. Vừa nãy cậu kiên định tỏ rõ lập trường của mình.
Hai người đi đến gara, Hạ Tây Châu nói: "Em đừng để bụng mấy lời ông ấy nói."
Thẩm Tư Phi lắc đầu, "Em hiểu cả... Nhưng cần nói chuyện kia không?"
Hạ Tây Châu biết là chuyện đứa bé, hắn chỉ nói: "Không cần thiết."
Thẩm Tư Phi cũng hiểu, ông Hạ giữ Hạ Tây Châu lại hoàn toàn là vì kế thừa gia sản và huyết mạch Hạ gia, chẳng có tình thân gì. Thẩm Tư Phi nói: "Em bắt đầu lo... chúng ta có dạy con được không?"
"Được, chúng ta có thể vì nhau và vì con mà trở thành người tốt hơn." Hạ Tây Châu lái xe ra ngoài, "Đi thôi, theo kế hoạch lúc trước, địa điểm du lịch đầu tiên là thành phố điện ảnh HLW."
Ngoại trừ gặp ông Hạ, mục đích của họ chính là tới chơi.
Thẩm Tư Phi hỏi: "Anh không cần đến công ty xử lý công việc à?"
Hạ Tây Châu nói: "Không cần, sau lưng anh có ekip nòng cốt, họ sẽ xử lý sự vụ quan trọng thành báo cáo cho anh, tối anh về xem là được."
Không phải sếp nào cũng ôm hết việc, tăng ca đến đêm khuya. "Huống hồ, anh cảm thấy quan trọng nhất là ở chung với bạn đời của anh, không phải sao?" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thành phố điện ảnh rất lớn, nhiều chủ đề, chơi rất đặc sắc. Thẩm Tư Phi bởi vì nguyên nhân mang thai nên không thể chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mà vẫn còn nhiều trải nghiệm đơn giản vui vẻ hơn. Qua mấy tiếng, tuy rằng cậu uể oải, tâm tình lại khoan khoái, hưng phấn.
Gần hoàng hôn, cậu và Hạ Tây Châu đến bờ biển, gió biển lướt nhẹ qua mặt, mang đến cảm giác ẩm ướt và mát mẻ. Hạ Tây Châu nắm tay cậu, nghiêng đầu hỏi: "Vui không?"
Thẩm Tư Phi tựa vào hắn ngồi xuống, cười khẽ ừ một tiếng.
Hai người ngồi dựa vào nhau, bên tai là tiếng gió và sóng vỗ. Ánh nắng chiều đẹp đẽ, ngoài khơi không xanh thẳm như ban ngày nữa mà có màu lam đậm. Dần dần, đèn trên bờ sáng lên.