Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương xá Phúc Lộc, thành phố Bắc Hải, trên bầu trời có vài đám mây trông rất mềm mại.
Hôm qua, Tùy Chí Thanh từ Dương Thành trở về quê liền ở bên cạnh bà nội cho đến bây giờ.
Bà nội đã lớn tuổi, bắt đầu có dấu hiệu của tuổi già, luôn luôn không nhớ rõ ai với ai nhưng rất thích xem nhạc kịch. Cho nên Tùy Chí Thanh cùng bà xem vài vở kịch.
"Tri Điểu đâu?" Sau khi xem xong vở Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, bà nội đột nhiên ngẩng đầu hỏi Tùy Chí Thanh.
Vốn đang đưa cho bà nội cháo hạt mè, Tùy Chí Thanh nghe được cái tên này liền sửng sốt một chút, sau đó cười trả lời: "Tri Điểu đang làm việc, đang bận, qua thời gian này sẽ tới thăm bà."
"Hết lần này đến lần khác, đã qua gần mười năm còn chưa tới, con có phải hay không đang gạt bà..." Bà nội cầm chén cháo hạt mè, múc một muỗng ăn, nhíu mày.
"Không phải." Tùy Chí Thanh lắc đầu.
"Cháo hạt mè vẫn là Tri Điểu nấu ngon hơn, cháo của con nấu vừa cứng vừa bị vón." Bà nội vừa nói vừa tiếp tục ăn.
Tùy Chí Thanh không nói thêm gì nữa. Tri Điểu... Mình cùng Hạ Tri Điểu đã sớm tan vỡ từ lâu, thậm chí hiện tại ngay cả Hạ Tri Điểu đang ở đâu cũng không biết, làm sao có thể mang cậu ấy trở về?
Trong lúc Tùy Chí Thanh đang thả hồn theo gió thì có một cú điện thoại gọi đến.
"Bây giờ cậu chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì đi ra đi! Tụi mình đều ở thương xá Phúc Lộc chờ cậu." Lúc Mạnh Nhân nói chuyện, đầu bên kia của điện thoại nghe thấy một trận tiếng cười cùng tiếng còi xe, xem ra hẳn là đang ở trên đường lớn.
"A, Được! Mình lập tức đến liền đây." Tùy Chí Thanh đồng ý đáp.
Cúp điện thoại, không nghĩ nhiều, Tùy Chí Thanh liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra cửa.
"Tri Điểu đâu?" Tuy nhiên ngay lúc này, bà nội ở trong phòng lại hỏi một câu.
Tùy Chí Thanh hơi dừng lại, quay đầu: "Cậu ấy đang bận, qua thời gian này sẽ tới thăm bà."
"A, vậy con đi học đi." Bà nội lại nói.
"Dạ, vậy con đi trước." Tùy Chí Thanh nói xong thở phào một hơi.
Ước chừng khoảng nửa tiếng, Tùy Chí Thanh đã đến nơi mà các bạn học thời cao trung mở tiệc cho mình —— Một chuỗi cửa hàng bốn mùa trong trung tâm Phúc Lộc.
Từ xa xa thì thấy Mạnh Nhân, không đợi Mạnh Nhân gọi, Tùy Chí Thanh liền bước nhanh tới.
"Mau ngồi xuống, ngồi đi!" Mạnh Nhân vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
"Ân." Tùy Chí Thanh mỉm cười đáp lại: "Hôm nay không cần mang theo Vi Vi sao?"
"Đúng vậy a, hôm nay để ba nó trông, cậu cũng không biết giữ con nít khó khăn cỡ nào. Nói thật, có thể không sinh thì đừng sinh!" Mạnh Nhân vỗ bả vai Tùy Chí Thanh, trịnh trọng nói.
"Mình còn đang độc thân, huống chi cái loại chuyện sinh con này mình cũng không có suy nghĩ đến" Tùy Chí Thanh chỉ có thể cười cười.
"Haizz, nhắc đến đây, mình còn tưởng rằng năm đó cậu cùng Lục Triêu Dương sẽ kết hôn, kết quả không ngờ tới..." Mạnh Nhân một tay chống gò má, một tay cầm ống hút trong ly nước trước mặt, thở dài.
Tùy Chí Thanh nghe xong cũng chỉ cười: "Nhân sinh, không phải luôn là như vậy sao?"
"Đúng rồi, Tri Điểu đâu? Cậu ấy những năm gần đây trốn ở đâu rồi? Sao lại không có tin tức của cậu ấy? Năm đó hai ngươi chẳng phải rất thân thiết sao?" Lúc này một trong những nam sinh tên Chương Chính mở miệng hỏi.
Đối với chuyện này, Tùy Chí Thanh trầm mặc không nói.
Mình cùng Hạ Tri Điểu quen biết ở sơ trung, cũng chính là năm . Lúc ấy hai người học chung một lớp học, sau đó cũng đều rất thích vẽ tranh, còn trùng hợp cùng Tùy Chí Thanh tham gia một lớp học vẽ tranh, thật là kỳ diệu.
Lúc ấy điều kiện gia đình của Hạ Tri Điểu rất khó khăn, bố mẹ luôn cãi nhau ầm ĩ, kinh tế gia đình lại kham khổ. Mà cậu ấy tính tình thì e lệ, trong trường học mãi không có bạn bè, tồn tại giống như là không khí.
Bất quá, Tùy Chí Thanh đối Hạ Tri Điểu so với bản thân mình còn tốt hơn, thỉnh thoảng bị người khác trêu ghẹo nói mình quả thực là đem Hạ Tri Điểu nâng trong lòng bàn tay, sợ đau.
Điều khiến mọi người không ngờ đến chính là thời điểm khi hai người đang học Đại Học thì quan hệ thân thiết bị sụp đổ. Bởi vì một người con trai tên Lục Triêu Dương, cũng chính là bạn trai lúc đó của Tùy Chí Thanh. Mặc dù trong cuộc tình này bọn họ cả tay cũng chưa từng nắm qua nhưng cũng là đang quen nhau.
Kỳ thật đoạn thời gian kia luôn có người nói cho Tùy Chí Thanh, nói là trông thấy Lục Triêu Dương thường xuyên mua đồ cho Hạ Tri Điểu, kêu Tùy Chí Thanh chú ý. Nhưng Tùy Chí Thanh cảm thấy không có gì, bởi vì mình đối với Hạ Tri Điểu hết lòng tin tưởng.
Thế nhưng sau đó...
Chuyện phát sinh ngày đó cho đến tận bây giờ trong ký ức của Tùy Chí Thanh vẫn còn như mới. Lúc ấy Tùy Chí Thanh đang cùng Lục Triêu Dương yêu đương, tuy nói rằng đang yêu đương vậy mà ngay cả nắm tay một chút cũng không có nhưng cũng tính là yêu đương. Thế nhưng Tùy Chí Thanh lại phát hiện, bạn tốt của mình - Hạ Tri Điểu cùng Lục Triêu Dương dây dưa không rõ.
Ừ, chính mình trông thấy Hạ Tri Điểu cười hỏi Lục Triêu Dương: "Nếu hai chúng ta tiến tới, A Thanh làm sao bây giờ?"
Lục Triêu Dương trả lời: "Mình sẽ... cùng cậu ấy chia tay. Quen cậu ấy thật không có ý nghĩa, tay cũng không cho nắm, chúng mình mỗi lần hẹn hò đều là ở thư viện đọc sách..."
Chẳng trách, chẳng trách khi mình yêu đương, Hạ Tri Điểu thường cãi nhau với mình. Hạ Tri Điểu chắc là đã sớm thích Lục Triêu Dương cho nên nhìn thấy mình liền chướng mắt.
Lúc ấy Tùy Chí Thanh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.
Sau đó Tùy Chí Thanh lập tức cắt đứt với Hạ Tri Điểu và Lục Triêu Dương. Xóa hết tất cả tài khoản cũng đổi luôn số điện thoại di động.
"Năm đó hai ngươi thật là thân thiết a..." Nhưng mà Chương Chính vẫn còn đang tiếp tục nói.
"Đừng nói chuyện này nữa được không?" Vì vậy Tùy Chí Thanh đột nhiên cắt ngang lời cậu ta.
Trông thấy sắc mặt Tùy Chí Thanh không tốt, vì vậy Chương Chính lập tức yên lặng.
Ăn xong bữa ăn cơm này, Mạnh Nhân không cho Tùy Chí Thanh trả tiền, duỗi tay đè chặt tay Tùy Chí Thanh đang ở ngay chỗ khoá kéo, vỗ ngực hào khí nói "Mình trả".
Sau khi rời khỏi nhà hàng, mọi người tựa như thời cao trung vừa đi trong quảng trường Phúc Lộc vừa tán gẫu.
Nhiều năm qua đi, quảng trường Phúc Lộc từ cũ kỹ, tồi tàn trở thành một bộ dạng đèn sáng rực rỡ. Quả thật là một nhân chứng tốt nhất chứng kiến dòng chảy của thời gian.
Nghe nói là đã sửa chữa vô số lần, bất quá cái tượng đá con hươu cùng ông già vẫn còn đứng ở trung tâm như cũ, còn xây thêm đài phun nước.
Nhìn cái tượng đá kia, Tùy Chí Thanh liền nhớ tới một hồi ức ở quá khứ, khi đó mình vẫn còn thân thiết với Hạ Tri Điểu. Dù sao hai người vẫn thích cùng nhau dạo phố, mua một chút quà vặt, sau đó ngồi ở ven đường của quảng trường Phúc Lộc vừa ăn vừa tám chuyện.
"Chờ sau này mình thành công, mình sẽ nuôi cậu!" Lúc ấy mình nói với Hạ Tri Điểu.
"Thế nhưng nếu chẳng may mình đem cậu ăn cho đến chết thì làm sao bây giờ?" Hạ Tri Điểu hỏi.
"Yên tâm, mình sẽ có khả năng nuôi nổi cậu!" Tùy Chí Thanh nói.
Không để ý đã là tám giờ tối.
Xung quanh tượng đá bắt đầu dâng lên từng cột nước cao thấp không đồng đều, còn pha lẫn vầng sáng hồng từ ánh đèn, chiếu trong con mắt của Tùy Chí Thanh, toát ra vẻ xinh đẹp.
Cuối cùng, Tùy Chí Thanh vuốt vuốt mái tóc ở trán, thu hồi tầm mắt lại.
"Đúng rồi, A Thanh, lần này cậu về nhà khoảng bao lâu?" Lúc sau Mạnh Nhân lại hỏi.
"Khoảng ba tháng." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Kỳ thật, hiện tại Phúc Lộc cũng phát triển rất tốt, trở về cũng được, không nhất định phải quay lại Dương Thành a." Mạnh Nhân nói tiếp.
"Thế nhưng ở trong nhà kiểu gì cũng sẽ bị hối cưới, còn ở Dương Thành thì núi cao Hoàng Đế xa, thanh tịnh." Tùy Chí Thanh vừa nghĩ đến hai vị tổ tông kia ở trong nhà bức hôn đã cảm thấy đau đầu.
"Tốt thôi, vậy sau này nếu mình rảnh rỗi sẽ đến chỗ cậu ở ăn nhờ ở đậu, có được hay không?" Mạnh Nhân kéo cánh tay Tùy Chí Thanh hỏi.
"Ha ha, được chứ. Có điều bạn cùng phòng trước kia của mình đã chuyển đi, chủ nhà nói muốn tìm người thuê mới, mình còn không biết bạn cùng phòng mới sẽ ra sao. Nếu như đến lúc đó người kia không phản đối, mình sẽ dẫn người vào nhà, cậu cứ tới ăn nhờ ở đậu." Tùy Chí Thanh cười nói: "Không đúng, phải gọi takeaway!"
"Ha ha được! Vậy cứ quyết định như thế!" Mạnh Nhân cười đưa cánh tay đặt trên vai Tùy Chí Thanh.
Trong lúc này, ở một căn phòng của một tiểu khu cũ ở Dương Thành.
"Hạ tiểu thư, nơi này chính là căn phòng cuối cùng trong ngày hôm nay, phòng ở là xây những năm tám mươi, cảnh vật chung quanh cũng như vậy. Hơn nữa nơi này không có thang máy, cô cũng nhìn thấy, nhất định phải ở nơi này sao?" Người môi giới phòng ốc đi đến chỗ kéo rèm cửa ban công phòng khách, xoay người mỉm cười nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
"Vâng." Ở dưới ánh đèn, một nửa khuôn mặt mềm mại của Hạ Tri Điểu bị che khuất, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi, đó là trợ lý của Hạ Tri Điểu - Diệp Thiên.
"Được rồi, nếu như cô thích nơi này thì để tôi gọi chủ thuê nhà tới. Sau đó chúng ta ký hợp đồng, cô thấy thế nào?" Người môi giới ăn mặc chỉnh tề, cung kính hỏi.
"Được." Hạ Tri Điểu gật đầu.
Vì vậy người môi giới lấy di động gọi một cú điện thoại.
Chân mang một đôi giày cao gót, người mang một chiếc váy xẻ tà với áo tơ tằm màu ôliu, mái tóc Hạ Tri Điểu mềm mại buông xõa, đi đến ban công nhẹ nhàng tựa vào nơi đó, nhìn ra bên ngoài.
Mấy phút sau, môi giới buông điện thoại xuống, xoay đầu lại cười nói: "Chủ thuê nhà lập tức sẽ đến đây. Hạ tiểu thư, cô ngồi xuống nghỉ một lát đi."
"Được, cám ơn." Hạ Tri Điểu nói xong, xoay người lại, chậm rãi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Diệp Thiên thì tò mò nhìn chỗ này, ngó chỗ kia.
Vải sô pha màu xanh nhạt, phía trên lót một tấm đệm len trắng đơn giản. Căn phòng này tuy cũ nhưng bố trí rất nghệ thuật, dọn dẹp lại sạch sẽ cho nên Hạ Tri Điểu vừa nhìn đã thấy ưng ý.
Nửa giờ sau, chủ thuê nhà chạy đến, mọi người nhanh chóng ký xong hợp đồng trong vòng nửa năm.
"Hạ tiểu thư, đây là chìa khoá, cô cất kỹ vào." Môi giới sau khi nói xong, lấy chìa khóa từ chủ thuê nhà đưa vào tay Hạ Tri Điểu.
"Được rồi, cám ơn." Hạ Tri Điểu mỉm cười, gật đầu.
"Đúng rồi, nơi này khách trọ là..." Lúc sau, Hạ Tri Điểu hướng về một phòng ngủ chỉ chỉ.
"Cô cứ việc yên tâm, cô gái này là một người làm nghệ thuật, tác phong đứng đắn. Gần đây phải về nhà chăm sóc bà nội, một thời gian nữa mới trở về." Chủ thuê nhà cười tủm tỉm như cũ.
"A, tốt. Cám ơn." Hạ Tri Điểu cười nói.
"Vậy, nếu như Hạ tiểu thư không còn chuyện gì khác, chúng tôi đi trước." Môi giới chỉ ra bên ngoài.
"Được." Hạ Tri Điểu gật đầu, tiễn mọi người rời đi.
"Kia, chị Tri Điểu, chúng ta bây giờ làm gì?" Diệp Thiên hỏi.
"Về khách sạn trước đi." Hạ Tri Điểu trả lời.
"Đúng rồi, chị Tri Điểu, vì sao chị muốn ở nơi này vậy?" Ánh mắt Diệp Thiên nhìn ra bên ngoài, nghĩ trăm lần cũng không hiểu.
Cái cư xá này nhìn rất... Cũ.
Hạ Tri Điểu nghe xong, rời ban công, đi đến bàn trà.
Đã bao nhiêu năm chưa trở về nước? Chắc là khoảng mười năm rồi. Đã từng thề sẽ không trở về, cuối cùng mình vẫn trở về, sau đó còn đi tới khu dân cư nơi Tùy Chí Thanh học năm đó.
Rõ ràng là hận Tùy Chí Thanh, bởi vì Tùy Chí Thanh đột nhiên lại cắt đứt liên lạc với mọi người, đột nhiên lại đẩy mình ra khỏi thế giới của cậu ấy, cũng không cho mình một lời giải thích.
Vậy mà mình còn chạy đến khu dân cư nơi mà cậu ấy đã từng ở, còn không phải là tự tìm ngược sao? Rõ ràng nói cả đời cũng không muốn gặp lại cậu ấy nhưng mình vẫn quay trở về.
"Hay là..." Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng Hạ Tri Điểu vẫn trả lời theo trái tim của mình: "Là bởi vì một người nào đó."
-----------------
Ngày --