Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tự mình có thể làm được... Mình đi rửa tay." Tùy Chí Thanh đưa tay cản một chút, sau đó liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Vừa đi rồi lại đi? Hạ Tri Điểu thẫn thờ ngồi một chỗ, cũng không biết là đã ngồi ở đó bao lâu.
Cuối cùng Hạ Tri Điểu đem tất cả mọi thứ bỏ vào trong thùng rác, sau đó đi về phòng của mình.
Mệt mỏi mở cửa ra, Hạ Tri Điểu đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ. lấy ra hộp thuốc lá, bật lửa châm một điếu thuốc, nhìn chăm chú ra bên ngoài, trầm mặc.
Điện thoại vào lúc này lại sáng lên, hiển thị cái tên của Lục Kỳ.
Lục Kỳ nhắn: "Em nhớ phải ăn uống đầy đủ, còn nữa, hai ngày sắp tới nhiệt độ sẽ hạ xuống thấp, đừng quên mặc thêm quần áo."
Tất cả lời nói đều thể hiện sự quan tâm của người gửi nhưng Hạ Tri Điểu căn bản lại không muốn nhận sự quan tâm của Lục Kỳ. Vì vậy vươn tay cầm lấy điện thoại di động, tắt màn hình, xem như là xong chuyện.
Có đôi khi Hạ Tri Điểu cảm thấy bản thân mình thật khó hầu hạ. Có người quan tâm nhưng lại không chịu chấp nhận. Có đôi khi Hạ Tri Điểu lại cảm thấy bản thân mình vô cùng thật đáng buồn. Không chịu yêu người luôn quan tâm mình mà lại đi yêu cái người luôn thờ ơ với mình.
Nhất định là kiếp trước mình đã phạm phải một tội ác tày trời, bằng không tại sao bây giờ phải chịu đựng hoàn cảnh này?
Ở bên kia, Tùy Chí Thanh sau khi đi vào nhà vệ sinh liền đóng cửa lại, chầm chậm thở dài một hơi, chỉ cảm thấy có chút đau đầu. Nói ra, kỳ thật quan hệ giữa mình và Hạ Tri Điểu từ rất lâu đã trở nên kỳ kỳ quái quái.
Thậm chí là trước cả khi Lục Triêu Dương xuất hiện.
Vốn dĩ hai người cũng thân mật giống như những người bạn thân khác, thế nhưng không biết là từ khi nào, từ lớp mười một hay là từ lớp mười hai hay là từ lúc hai người cùng diễn vở kịch «Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài» kia thì rất ít khi tiếp xúc thân mật giống như lúc trước.
Cũng không biết là do ai mà lại khiến cho hai người trở nên xa cách.
Nói tóm lại, hai người rất ít khi nắm tay nhau, chứ đừng nói đến việc ôm nhau hay là làm những loại khác.
Sau đó vì xảy ra chuyện của Lục Triêu Dương khiến cho hai người phải xa cách nhau mười năm, điều này càng sinh ra cảm giác xa lạ, đột nhiên tiếp xúc gần gũi như vậy làm cho Tùy Chí Thanh không biết nên làm thế nào.
Ngày hôm sau.
Lúc Tùy Chí Thanh thức dậy, cảm giác sưng ở trên tay so với trước đó càng thêm rõ ràng hơn.
Lúc vừa mới bị thương thì còn ổn, hiện tại càng cảm thấy rất đau, bàn tay không dễ dàng cử động, muốn mặc quần áo cũng phải làm từ từ.
Lúc đi vào nhà vệ sinh thì thấy Hạ Tri Điểu trên người mặc đồ ngủ đang đánh răng.
Thấy Tùy Chí Thanh đi vào, Hạ Tri Điểu liền phun ra một ngụm nước, sau đó lập tức xê dịch bước chân qua một bên, vô tình hay cố ý cách xa Tùy Chí Thanh một chút.
Nhìn thấy hình ảnh của nhau trong gương, Tùy Chí Thanh cũng không nói chuyện, chỉ lấy bàn chải và kem đánh răng của mình, chuẩn bị đánh răng.
Thế nhưng lúc Tùy Chí Thanh định nặn kem ra, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, kết quả là kem đánh răng rơi ra mất một mảng lớn, Tùy Chí Thanh thở dài một hơi, lấy cái khăn tay ở bên cạnh chuẩn bị lau dọn.
Thế nhưng ngay lúc Tùy Chí Thanh còn đang ngẩn người, Hạ Tri Điểu vốn dĩ định đi ra ngoài lại đột nhiên quay người lại, lấy kem và bàn chải đánh răng ở trong tay Tùy Chí Thanh, sau khi nặn xong kem liền nhét lại vào tay Tùy Chí Thanh.
"Cám..." Thế nhưng lời cám ơn Tùy Chí Thanh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Hạ Tri Điểu đã xoay người rời đi.
Nhìn cán bàn chải màu xanh lam, Tùy Chí Thanh cúi đầu nhìn bồn rửa tay, thở ra một hơi.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay thức dậy, Tùy Chí Thanh cảm thấy bầu không khí giữa hai người hình như lại kỳ quái thêm một chút.
Thế nhưng cụ thể kỳ quái ở chỗ nào, Tùy Chí Thanh cũng không biết.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tùy Chí Thanh đi đến phòng khách thì nghe được ở phòng bếp bên kia truyền đến một chút tiếng động binh binh bang bang cùng với một mùi thơm bay đến.
Ở trong phòng khách đi vòng vòng một chút, Tùy Chí Thanh cũng đi vào phòng bếp.
Mở ra tủ lạnh, lấy ra sữa bò và bột yến mạch, đóng tủ lạnh lại. Nhưng mà ngay lúc Tùy Chí Thanh đổ bột yến mạch ra, lại đổ ra một tô lớn.
Nhìn cái tô bột yến mạch kia, Tùy Chí Thanh có chút đau đầu che trán.
Hạ Tri Điểu sau khi nhìn thấy, vẫn không có nói chuyện, chẳng qua là trầm mặc đẩy Tùy Chí Thanh qua một bên, sau đó thu dọn mọi thứ.
"Cám ơn." Tùy Chí Thanh nói.
Hạ Tri Điểu vẫn không để ý đến Tùy Chí Thanh, chỉ lấy ra một cái nồi, hâm nóng sữa bò sau đó đổ bột yến mạch vào rồi đưa cho Tùy Chí Thanh, hỏi: "Còn cần giúp gì nữa không?"
Tùy Chí Thanh kinh ngạc, sau đó lắc đầu.
Vì vậy Hạ Tri Điểu tiếp tục không nhìn Tùy Chí Thanh, đem thịt ba rọi bỏ vào trong cái chảo bắt đầu chiên.
Cái chảo này là đồ mới, là ngày hôm qua Hạ Tri Điểu và Diệp Thiên cùng nhau đi mua sắm. Bởi vì trong phòng bếp của Tùy Chí Thanh quả thật thiếu thốn quá nhiều thứ, cái gì cũng không có, Hạ Tri Điểu nhìn thấy thì không thể chịu đựng được.
Nói đến cái cửa hàng kia, dụng cụ nhà bếp vô cùng nhiều, đa dạng đủ loại. Lúc Hạ Tri Điểu đi dạo trong đó thì nhớ đến những lời mà hai người đã từng nói nhau hồi cấp hai, cấp ba...
Nói cái gì mà nếu như sau này hai người đều không kết hôn, vậy thì sẽ ở cùng một chỗ để chăm sóc lẫn nhau. Ngay cả việc trang trí phòng như thế nào cũng đều có nghĩ đến.
Thu hồi suy nghĩ, Hạ Tri Điểu nhìn chằm chằm miếng thịt ba rọi đang chiên rung rung trong chảo, lau con mắt, lấy xẻng ra, lại đánh một cái trứng vào.
Ở một bên khác, Tùy Chí Thanh đem bột yến mạch với sữa bò bưng đến phòng khách để trên bàn, một bên cầm muỗng bắt đầu ăn, thỉnh thoảng nhìn về hướng phòng bếp bên kia.
Một lát sau, một cái đĩa trắng noãn nhỏ được đặt trước mặt Tùy Chí Thanh, bên trong là một cái sandwich.
Tùy Chí Thanh nhìn qua, chỉ thấy Hạ Tri Điểu mặt không đổi sắc, miệng cắn một cái sandwich, sau đó lại đặt xuống, mở máy tính bảng ra nhìn cái gì đó.
Nghe một tràng tiếng Anh. Không phải là xem phim, không phải là xem kịch, mà liên quan đến công việc.
Lúc này Tùy Chí Thanh mới thấy rõ y phục mà Hạ Tri Điểu đang mặc trên người. Còn ở trong một góc phòng tắm Hạ Tri Điểu để các loại mỹ phẩm dưỡng da, những cái đó đều là những loại tốt nhất, đắt nhất.
Tùy Chí Thanh hiểu rõ tại sao Hạ Tri Điểu muốn dọn đi rồi. Bởi vì hiện tại nơi này chính xác không phù hợp với Hạ Tri Điểu. Chưa nói đến nơi này đã cũ kỹ, thậm chí trị an còn không tốt, một nhân vật giống như Hạ Tri Điểu ở lại nơi này, nếu như bị để mắt đến thì vô cùng nguy hiểm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng mười hai, nhiệt độ lại thấp xuống mấy độ.
Theo thời gian, tay của Tùy Chí Thanh cũng dần dần hồi phục, chí ít có thể bắt đầu cầm lại bút vẽ.
Mặc dù có câu nói là ba ngày không vẽ cứng tay nghề, nhưng dù sao Tùy Chí Thanh cũng đã vẽ không ít, hơn nữa đã vẽ tranh từ lâu, do đó chỉ cần hơi luyện lại một chút thì sẽ tốt hơn.
Về phương diện công việc, mấy biên tập đều không ngừng hối thúc. Nhờ vậy mà Tùy Chí Thanh mới thu hồi tâm tư của mình lại.
Giữa mình và Hạ Tri Điểu giống như là hai người bình thường, đơn giản giống như hai người bạn cùng phòng, không gặp nhau quá nhiều, không quấy rầy lẫn nhau, lúc không có chuyện gì thì sẽ ở trong phòng của mỗi người làm chuyện riêng, trừ khi là lúc ăn cơm nếu không cũng sẽ không đi vào phòng khách.
Nhưng Tùy Chí Thanh lại phát hiện, bản thân mình cho dù làm gì thỉnh thoảng cũng sẽ chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài.
Cây lau nhà bị rơi, đồ vật bị rơi, cửa mở, cửa đóng, Hạ Tri Điểu đi ra, Hạ Tri Điểu trở về.
Những âm thanh nhỏ bé này bất tri bất giác đã trở thành một phần bên trong cuộc sống của Tùy Chí Thanh.
Rõ ràng đã tự nói với bản thân mình đừng cùng với người này dây dưa bất kỳ chuyện gì. Thế nhưng cho dù như thế nào cũng đều không làm được.
Chín giờ tối, mua thức ăn trong cửa hàng giá rẻ ở dưới lầu cách đó không xa xong, Tùy Chí Thanh vừa quay trở lại đúng lúc gặp Hạ Tri Điểu đang quay về. Hai người nhìn nhau, đều cùng kinh ngạc.
Trong tay Hạ Tri Điểu xách theo một đống đồ, không thấy rõ là thứ gì.
Tùy Chí Thanh suy nghĩ một chút, vươn tay ra: "Để mình xách cho."
"Không cần." Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại trả lời hai chữ vô cùng dứt khoát rồi tiếp tục đi lên lầu.
Hành lang tối đen như mực, vì vậy Hạ Tri Điểu hít mũi một cái, giẫm chân một cái làm cho đèn sáng lên.
Trên đường đi, hai người đều tương đối yên lặng.
Lúc leo đến lầu ba, Hạ Tri Điểu liền thở hồng hộc, trên ngón tay đang đông cứng bị cái túi nhựa siết chặt tạo ra mấy dấu màu đỏ.
"Mình nói để mình..."
"Mình nói không cần, tay cậu không phải là đang bị thương sao..." Hạ Tri Điểu lại đem đồ để sang một bên.
Tất cả đồ ở bên trong hầu như đều là đồ ăn mà Tùy Chí Thanh thích ăn.
"Vết thương của mình đã lành." Tùy Chí Thanh trả lời.
Nghe vậy Hạ Tri Điểu đột nhiên kinh ngạc một chút. Đợi vết thương của Tùy Chí Thanh tốt lên mình sẽ rời đi. Lời này chính bản thân mình đã nói.
"A..." Hạ Tri Điểu gật gật đầu, sau đó tiếp tục đi lên lầu, cả người có chút hoảng hốt.
"Tri Điểu!" Ngay khi hai người trầm mặc không nói gì thì lúc đến chỗ tầng lầu có một giọng nam lại đột nhiên vang lên.
Tùy Chí Thanh nhìn về nơi tiếng kêu phát ra, chỉ thấy có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang đứng ở chỗ cửa ra vào. Người này giống như Hạ Tri Điểu, trên người đều mang một loại khí chất không hợp với nơi này.
Hạ Tri Điểu ngẩng đầu, sau đó vô cùng kinh ngạc: "Lục Kỳ? Làm sao anh biết em ở chỗ này?"
"Anh hỏi Thiên Thiên." Lục Kỳ nói xong, nhìn qua Tùy Chí Thanh. "Người này là?"
"Tùy Chí Thanh." Tùy Chí Thanh trả lời.
Vừa nghe thấy cái tên Tùy Chi Thanh, đuôi lông mày của Lục Kỳ không khỏi có chút giương lên.
"Xin chào." Lục Kỳ vươn tay ra cùng Tùy Chí Thanh bắt tay. "Tôi có nghe Diệp Thiên nói qua, em ấy nói Tri Điểu sở dĩ trong khoảng thời gian này cứ nhất định ở chỗ này là do tay của cô vì Tri Điểu mà bị thương, sinh hoạt không tiện, cho nên Tri Điểu mới muốn ở đây chăm sóc cho cô. Nếu vậy, tay của cô bây giờ đã tốt lên chút nào chưa?"
Tùy Chí Thanh nghe vậy kinh ngạc một chút rồi gật đầu: "Tốt hơn rồi."
Hạ Tri Điểu đứng ở một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện, không thể nói nên lời cái cảm giác ở trong lòng mình vào lúc này, chẳng qua là chỉ cắn cắn môi dưới.
"Nếu đã tốt hơn thì được rồi, không có việc gì thì tốt, nhớ chú ý an toàn. Như vậy Tri Điểu, em định khi nào sẽ chuyển đi? Anh và Diệp Thiên dẫn em đi xem vài căn nhà tốt hơn." Sau đó Lục Kỳ lại quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu.
Nhìn mặt đất, Hạ Tri Điểu trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên kéo lại cổ tay của Tùy Chí Thanh: "Mình chỉ muốn biết, cậu hi vọng mình đi sao?"
---------------------------
Vậy là đã hết tết rồi. Thật là buồn quá đi.
Tết này mọi người trải qua có vui không? ️
Ngày --