Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Viễn cảm thấy mình trong mắt Chu Du có lẽ chính là cái đồ thận hư.
Thức đêm thận hư, ăn mặn cũng thận hư......
Chu Du lại nói: "Sáng mai làm cho cậu món cháo hạt sen."
"Trị thận hư sao?" Lục Viễn thở dài.
"Không phải," Chu Du nói, "Trị tâm tình ý chí không yên."
Đã có một thời gian rất dài Lục Viễn hay tỉnh dậy từ trong mộng mà nhịp tim đập loạn, cậu đi bệnh viện kiểm tra, kết quả các chỉ số đều hết sức bình thường, bác sĩ đề ra kiến nghị là áp lực quá lớn, ngày thường nên thả lỏng và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nghỉ ngơi nhiều hơn thì Lục Viễn làm được, nhưng thả lỏng thì... Cậu cũng không biết bản thân nên dùng biện pháp gì để thả lỏng. Cậu cho rằng mình làm việc như thế này là bình thường, áp lực chính là động lực, mọi người đều như vậy cả.
"Chuyện kia không cần phiền toái như vậy," Lục Viễn nói: "Bệnh này của tôi trị không được, từ lúc ở trong bụng mẹ đã mang bệnh rồi."
Chu Du bị dọa cho khiếp đảm, "ớ" một tiếng quay đầu nhìn cậu, "Cậu bị bệnh gì?"
"Mao bệnh," Lục Viễn liếc hắn một cái, cười cười nói, "Chỉ có Mao gia gia mới trị khỏi được thôi."
"..."
Chỗ này ý Tiểu Viễn là bạn í bị bệnh mê tiền =)) 毛爷爷 (Mao gia gia) ý nói hình chủ tịch Mao Trạch Đông được in trên mặt tờ tiền Nhân dân tệ.
Chu Du trước kia không cảm thấy Lục Viễn mê tiền như thế, thậm chí có một đợt hắn tiết kiệm tiền mua giày thể thao mới, Lục Viễn một mặt chê cười hắn không chơi bóng mà bày đặt mua giày, một mặt lại mỗi ngày giữa trưa chạy đi mua mì về cho hắn. Tiệm kia bán mì sợi với hải sản tươi nên giá cả không hề rẻ, mà lúc ấy hắn và Lục Viễn chỉ vừa mới đàm phán hòa bình không bao lâu, cho nên sau một tháng được ăn trưa miễn phí, Chu Du trong chớp mắt cảm thấy hình tượng Lục Viễn vĩ đại hơn nhiều.
Trong mắt hắn, Lục Viễn là một người thật sự trượng nghĩa, mà không chỉ có trượng nghĩa, hơn nữa làm việc gì cũng ra tay hào phóng, tinh thần sảng khoái. Cho nên lần trước Lục Viễn nói với hắn bản thân thức đêm tăng ca là để kiếm tiền, lại nói sợ rằng phía Lý Phục đãi ngộ không tốt cho nên không muốn đến hỗ trợ, Chu Du vẫn luôn bán tín bán nghi trong lòng.
Chính là đến tận lúc này Lục Viễn còn nói như vậy, hiển nhiên là có vài phần nghiêm túc.
Chu Du kinh ngạc nói: "Cậu...... là có chuyện gì cần tiền sao?"
Lục Viễn đang muốn về thư phòng, không quá rõ ràng ý tứ của hắn, quay mặt lại lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn hắn.
"Nếu cần dùng tiền, cậu còn thiếu bao nhiêu cứ nói với tôi, tôi cho cậu mượn." Chu Du nói, "Nếu không phải là thiếu tiền, vậy thì càng đừng liều mạng như thế, thời điểm thích hợp thì vui chơi một chút, thả lỏng một chút, cậu xem, đến Lý Phục còn xin đi nghỉ phép kìa."
Lục Viễn nôn nao, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải thốt ra một câu: "...... Cảm ơn."
"Đừng khách khí," Chu Du giả bộ nghiêm mặt, "Cậu lại thức đêm......"
"Lại thức đêm nữa thì thận coi như phế," Lục Viễn xem như sợ hắn nhắc mãi, dở khóc dở cười nói, "Tôi biết rồi, đêm nay tôi còn có việc, đợi trả lời mail xong liền nghỉ ngơi."
"Tốt rồi." Chu Du phất phất tay, "Phải chú ý hiệu suất."
Lục Viễn: "......"
Hai người trước tiên chúc nhau ngủ ngon, rồi ai về chỗ người ấy. Bởi vì bà Lục dọn vào phòng ngủ của Lục Viễn, cho nên Chu Du vừa lúc tạm thời ở tại phòng khách. Lúc này sô pha giường còn chưa kéo ra, Chu Du vào phòng bếp chuẩn bị trước nguyên liệu làm cháo hạt sen, lại trở về xếp gọn một nửa tấm bình phong. Thời gian vẫn còn sớm, Chu Du một chốc một lát không có việc gì làm, nghĩ ngợi một hồi rồi dứt khoát lôi laptop của mình ra, đặt ở tay vịn sô pha định bụng cắt nối biên tập một đoạn video ngắn.
Chu Du không đăng nhiều video lên mạng, nhưng kỳ thật đã ghi hình không ít.
Nấu ăn xem như một sở thích của hắn, cũng không biết làm sao đột nhiên cảm thấy hứng thú, vì thế hắn tìm đến người thầy dạy nấu ăn đầu tiên của mình —— một người bạn của cha hắn. Người chú này có tổ tiên là ngự trù cung đình, Chu Du đi theo học được không ít, đặc biệt phần lớn là các món dược thiện, thế nhưng mấy món đó bình thường hắn chỉ làm chứ không quay lại, mấy video quay lại đều là các món cơm gia đình học ở chỗ những người thầy khác.
Chẳng hạn như bằng hữu cùng đi câu cá, hàng xóm thuê nhà lầu trên, chủ trang trại tình cờ gặp được trong một chuyến du lịch,...... Chu Du theo bọn họ học được mấy món ăn ở quê hương người ta, cho nên món nào cũng đậm chất bản địa. Mà hắn học xong cách thức làm cũng không buồn thêm thắt cải tiến gì cả, học được cái gì thì làm y nguyên cái đó. Cho nên có người đánh giá video nấu ăn của hắn dùng ba chữ —— "rất bài bản".
Từ nguyên liệu cho đến cách làm đều rất bài bản, nhưng cũng xác thực không có điểm gì mới mẻ, cho nên Chu Du chỉ có một lượng fan hữu hạn, mỗi lần đăng bài lên bình luận phía dưới cũng không nhiều lắm.
Bình luận nhiều nhất gần đây vẫn là bài đăng lần trước chia sẻ canh gà, đại khái trước kia mọi người đều quen với việc hắn cao lãnh, cho nên khi hắn đột nhiên đăng một thứ không phải video, những người này sôi nổi nhắn tin cho hắn, nội dung không có gì khác, chủ yếu chỉ là thúc giục hắn đăng video mới.
cao lãnh: lạnh lùng, kiệm lời, khó với tới.
Chu Du còn chưa nghĩ ra nội dung quay cho video mới, dứt khoát từ trong đống video cũ lục ra một cái hướng dẫn làm "lương bạn bát ti", món này cách làm đơn giản, hiện tại thời tiết nóng nực, mọi người học xong liền có thể áp dụng ngay. Chu Du cắt nối biên tập rất đơn giản, cơ bản chỉ dùng phần mềm có sẵn trên máy tính cắt lấy một đoạn video ngắn, sau đó xuất ra file rồi lại dùng một phần mềm khác thêm một chút nhạc nền cùng với phụ đề.
Mấy công việc này thường ngày hắn làm rất nhanh, nhưng mà bởi vì hôm nay tâm trạng hơi sốt ruột, lại không mang theo con chuột, cho nên có chút không quen.
Thời điểm Lục Viễn ra ngoài thấy Chu Du còn ở đằng kia ôm máy tính, một bộ dạng hết sức tập trung tinh thần mà có chút bất ngờ, bình phong không chắn hết, cho nên cậu dứt khoát thò đầu lại gần nhìn thoáng qua.
Lúc Chu Du từ màn hình máy tính nhìn đến khuôn mặt Lục Viễn đang kề sát bên mặt mình liền sửng sốt, hắn nhất thời không phản ứng lại, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn.
Lục Viễn cũng vừa lúc quay sang đối mặt với hắn.
Chu Du trừng mắt: "...... Đậu xanh rau má ~!" Hắn gào lên một tiếng tựa sói tru, quay phắt người lại gập laptop, ôm chặt vào người lùi lại vài bước.
gốc: ngọa tào tào ngao, cách nói trại đi của một câu chửi, kiểu như "tôi thao (ngộ kháo)"
Lục Viễn bị hắn dọa hết hồn, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại: "...... Cậu làm sao vậy?"
"Hù chết tôi mất thôi!" Chu Du vỗ ngực, tức giận kêu lên: "Cậu đi qua đây sao không nói một tiếng?!"
"Tôi gọi cậu rồi mà," Lục Viễn có chút oan uổng, "Gọi cậu cậu không đáp, cho nên tôi mới lại đây."
Chu Du đang tìm mấy bài nhạc yêu thích, cho nên đeo tai nghe.
Mới nãy Lục Viễn đột nhiên xuất hiện đích thực dọa hắn giật mình, nhưng điều càng sợ hơn chính là Lục Viễn đã nhìn thấy laptop của hắn.
Trên màn hình rõ ràng là video nấu ăn, Lục Viễn thông minh như vậy, thật dễ thấy sớm muộn gì cũng đoán ra hắn là ai...... Tuy rằng Chu Du cũng không rõ chuyện mình bị đoán ra thì có chỗ nào không tốt.
"Cậu vừa mới," Chu Du nói chuyện có chút luống cuống, nhìn chằm chằm Lục Viễn hỏi, "Cậu vừa mới nhìn thấy cái gì?? Cậu thấy tôi đang làm gì sao?"
Lục Viễn kỳ thật cái gì cũng chưa thấy, nhưng lúc này thấy Chu Du căng thẳng không thôi, tức khắc hiểu sai, cho rằng hắn đang xem hoàng phiến (phim sếch =))).
Mặc dù cậu đối với việc Chu Du ở chính nhà mình xem thứ này có điểm không thoải mái, nhưng Lục Viễn vẫn ghi công buổi tối đối phương vất vả làm cơm lại rửa sạch bát, cậu không muốn làm Chu Du quá xấu hổ, nghĩ một chút, dứt khoát hạ quyết tâm, ra vẻ hào phóng nói: "Thấy cả rồi."
Chu Du "a" một tiếng, trừng mắt nhìn cậu ra vẻ không quá tin tưởng, lại như có chút xấu hổ.
Lục Viễn lại càng thêm chắc chắn với suy đoán của bản thân, cười nói: "Thật không nghĩ đến cậu là cái loại người này đó. Muốn xem video thì cứ thoải mái mà xem, làm gì đến nỗi sốt sắng thế?"
Chu Du: "......" Hắn không nghĩ tới Lục Viễn thật sự thấy được, vừa nghe đối phương nói trắng ra như vậy, tức khắc có chút lúng túng nói: "Tôi đây không phải là......không định nói cho cậu biết."
"Đã biết thì có làm sao," Lục Viễn ra vẻ săn sóc mà nói, "Thực sắc tính dã, đều là bản năng con người mà, có gì đâu mà phải ngượng ngùng."
Câu này của Mạnh Tử, nghĩa là ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người
Chu Du nghe có chỗ nào quái quái, thế nhưng lại nói không ra là chỗ nào.
Lục Viễn quay đầu đưa mắt nhìn phòng ngủ, trong lòng lại nghĩ, người bước ra ngoài nhìn thấy cảnh này là mẹ mình mới thật là xấu hổ, nhưng nhà cậu lại không có phòng khác, toilet cũng là xài chung...... Lục Viễn nghĩ một lát, dứt khoát nói: "Cậu nếu là thật sự......có nhu cầu kia...... muốn thì vào thư phòng tôi xem đi."
Ngụ ý, nếu cậu có thể nhịn thì trước hết chịu khó nhịn một chút.
Ai ngờ Chu Du nghe xong lại ngẩn người, hỏi: "Như vậy có tiện không?"
"..." Lục Viễn nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, vẻ mặt táo bón nói: "... Tiện."
Đã hơn nửa đêm còn phải nhường chỗ ngủ cho người khác xem phim đen...... Lục Viễn càng nghĩ càng cảm thấy mặt nóng lên, may mà cậu tùy thân mang theo di động, tạm thời ở bên ngoài chờ một chút, đợi Chu Du xem xong rồi, cậu lại trở về phòng nghỉ ngơi cũng chưa muộn.
Nào ngờ bên này cậu còn chưa cân nhắc xong, Chu Du dường như đã hạ định quyết định, mở miệng hỏi: "Có muốn cùng xem không?"
Lục Viễn: "!! What???" Cậu hoài nghi chính mình nghe lầm, ngẩng đầu bày ra vẻ mặt hoang mang nhìn hắn.
Chu Du ho nhẹ một cái, có chút thẹn thùng lại có chút khoe khoang mà giải thích: "Như vậy cậu có thể tham dự một chút...... Hơn nữa rất nhiều chi tiết nhỏ...... Cậu muốn xem cũng có thể cho cậu xem."
============================
lương bạn bát ti đại khái là một món salad rau trộn, có lẽ là từ tám loại nguyên liệu khác nhau, mình chỉ tìm được hình này:
Editor: Tội nghiệp bạn Du hào hứng rủ người ta xem clip nấu ăn lại bị hiểu lầm thành rủ coi chung phim sếch =)))
Chương này khá ngắn nên có đôi lời muốn tâm sự một chút. Mình thực sự thích cách Ngũ Quân chọn sử dụng những motif truyện đã quá quen thuộc, gần như là "lỗi thời" như tra công tiện thụ, tình địch biến tình nhân, cưới trước yêu sau,... nhưng lại xây dựng nên một cốt truyện hoàn toàn mới lạ, độc đáo, không đi theo lối mòn, không làm người đọc cảm thấy cliché, nhàm chán. Bối cảnh các câu chuyện cũng rất đời thường và thực tế, mối lo cơm áo gạo tiền, quan hệ gia đình, bạn bè, công việc,... làm người đọc cảm thấy đang thực sự nhìn vào cuộc đời của nhân vật từ nhiều góc độ khác nhau, từ đó hiểu rõ được con người và tính cách nhân vật hơn. Hầu hết các anh công trong truyện của Ngũ Quân đều rất "tồ", dù các anh làm gì cũng xuất sắc, tài trí hơn người, nhưng đụng đến chuyện tình cảm lại thuần khiết đến khó tin, vừa tồ vừa đụt =)), nhiều lúc làm ra hành động làm người đọc tức nghiến răng nghiến lợi bao nhiêu thì đến lúc hiểu ra ngọn nguồn lại chỉ thấy ấu trĩ buồn cười, cũng dễ dàng tha thứ được. Thụ của Ngũ Quân thì khỏi nói, chắc là trừ bộ "Thanh Phong Từ Lai", tất cả đều rất cường, kiểu cao lãnh tinh anh thụ, tự chủ kinh tế, con người lý trí, không bao giờ quỳ gối cầu xin tình cảm, có cảm giác như loài mèo, bề ngoài khốc liệt lạnh lẽo, nhưng bên trong luôn dành một phần ôn nhu cùng mềm mại dịu dàng cho một người duy nhất. À, và khi yêu thì có xu hướng nhiệt tình với chuyện giường chiếu hơn cả công =))
Chỉ có một điều làm mình hơi ức chế, đó là hình như chị Ngũ học chuyên ngành Kinh tế (?), từ bộ "Chia tay" sang đến bộ này cũng đều rất nhiều chi tiết nhắc đến cạnh tranh thương trường, kinh tế vi mô vĩ mô, tranh giành đơn hàng, hạng mục, dự án các thứ, đối với một con học chuyên ngành khoa học cơ bản ra như mình thật sự edit muốn ong cả đầu:"(