Lúc nhận được tin nhắn, Chu Du đang khẩn trương đến vò đầu bứt tóc—— chiếu theo giọng điệu của Lục Viễn ngày hôm nay, phỏng chừng chiêu giả vờ đáng thương cũng vô hiệu, mà giả sử có dùng được trót lọt, cũng không giải quyết được bản chất vấn đề, cho nên hắn lập tức vội vã lên mạng tra cứu một chút. Ai ngờ càng tra càng thấy tuyệt vọng.
Cư dân mạng hiếm khi nào đồng loạt nhất trí như vậy, dồn dập tỏ thái độ Ma Kết đã chia tay là chia tay, không có khả năng vãn hồi.
Chu Du càng xem càng thẫn thờ, lại sực nhớ chính mình cùng Lục Viễn còn chưa kịp bắt đầu cái gì, vừa toan tra cứu chuyện yêu đương với chòm sao Ma Kết, đã nhìn thấy tin nhắn Lục Viễn gửi đến trên WeChat.
Chu Du bấm vào đọc tin nhắn còn không để tâm mấy, lúc sau nhìn kỹ ảnh chụp màn hình kia, tức khắc trợn tròn mắt.
Trang web trên máy vi tính cùng trang web trên màn hình di dộng giống nhau như đúc, đều là đang hỏi vấn đề Ma Kết bắt cá hai tay......Chu Du thoáng sửng sốt, liền thấy Lục Viễn nhắn đến hai dấu chấm hỏi.
Lục Viễn:?? Ai bắt cá hai tay?
Chu Du: "..." Hắn hơi hoảng hốt, đầu óc xoay chuyển, vội vàng thanh minh nói, "Tôi có một người bạn."
Lục Viễn:...
Chu Du thấy cậu không nói gì thêm, quả thực bị dọa ra đầy người mồ hôi, bèn buồn bực nói: "Cậu đây là cái tình huống gì? Cài phần mềm theo dõi trên máy tính của chính mình sao?"
Lục Viễn không nghĩ đến giờ này mà hắn vẫn chưa nhận ra, đáp lại: "Cài." Cậu trả lời xong nhịn không được lại nói, "Máy tính của cậu cũng cài." Miễn cho hắn lại đi lục soát mấy cái thứ linh ta linh tinh.
Chu Du quả nhiên bị dọa sợ, nhắn lại một chữ ok.
Lục Viễn trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, vốn dĩ muốn nhắn buổi tối tâm sự đàng hoàng, đừng tiếp tục nghĩ loạn, gõ xong lúc sau lại cảm thấy lời này có chút dư thừa, dù sao buổi tối hai người cũng cùng nhau về nhà, có vấn đề gì vẫn nên giáp mặt nói thì tốt hơn cả.
Cậu đổi ý, cất di động đi tiếp tục xem mẫu danh thiếp của công ty quảng cáo. Lật tới lật lui, đột nhiên thấy ở trên bàn một tấm danh thiếp in họ tên của lão Lưu, Lục Viễn ngẩn người, nhìn kỹ hơn một chút, quả nhiên là lão Lưu, bên trên in rõ ràng tên công ty Lý Phục.
Lục Viễn rút ra săm soi cẩn thận, kinh ngạc nói: "Công ty này cũng tới chỗ các cậu làm sao?"
Người phụ trách đưa mắt nhìn, cười giải thích nói: "Vâng, là khách hàng quen của bên đó giới thiệu lại đây. Vốn dĩ đã làm xong một lần rồi, nhưng bên đó không hài lòng, đặt lại lần nữa." Gã dường như đối với công ty kia có chút thái độ, nhịn không được thì thầm nói: "Rõ ràng là dựa theo bản phác thảo có sẵn mà bọn họ yêu cầu, kết quả sau đó lại nói không được, nhân viên thiết kế phải sửa lại, sửa xong rồi cuối cùng đặt hàng cũng ít, tổng cộng đặt còn chưa đến mười hộp."
Lục Viễn hỏi: "Thiết kế ban đầu như thế nào, có thể cho tôi xem không?"
Người phụ trách chỉ vào một chàng trai ngồi cạnh cửa sổ, nói: "Ở chỗ nhân viên thiết kế kia kìa, cậu có thể qua nhìn xem."
Lục Viễn nhanh nhẹn đi qua, cầm trong tay danh thiếp cùng thiết kế ban đầu so sánh một chút, tức khắc phát hiện vấn đề —— kỳ thật hai bản danh thiếp gần như không khác là mấy, chỉ là một cái in chữ phồn thể, một cái in chữ giản thể, ngoài ra ở mặt sau giới thiệu về tập đoàn nhiều hơn, logo công ty cũng phóng lớn hơn một chút.
Lục Viễn cân nhắc trong chốc lát, tức khắc sáng tỏ —— khách hàng của bọn họ không ít người là Hoa kiều (người TQ sống ở nước ngoài), mặc kệ ngày thường là dùng giản thể hay là phồn thể, nhận mặt chữ phồn thể cơ bản không phải vấn đề gì, nhưng giản thể không giống như vậy, dùng quen phồn thể thì rất có khả năng nhận mặt chữ giản thể không ra. Lục Viễn trước đây không mảy may nghĩ tới, dù sao danh thiếp cũng là công ty phát, sau đó tận lực đem ra ngoài phát là được, rất ít khi chú ý đến những chi tiết này.
Cậu bất chợt bừng tỉnh, vội vàng yêu cầu với nhân viên thiết kế: "Đem chữ giản thể trên bản thiết kế của chúng tôi đổi cả thành phồn thể đi." Nói xong lại suy tư một lát, nói bổ sung: "Sau đó MSN và số di động đều xóa hết, chỉ chừa lại số máy bàn công ty là được."
Cậu vừa suy nghĩ vừa nói cho nhân viên thiết kế, sau khi bôi xóa đi rất nhiều chi tiết rườm rà phức tạp, tấm danh thiếp trông sạch sẽ nổi bật hơn hẳn. Công ty quảng cáo không nghỉ lễ /, Lục Viễn cuối cùng lựa chọn chất liệu, lại chốt thời gian đến lấy hàng với người phụ trách.
Lúc đi cậu không chú ý, đến khi trở lại công ty mới ý thức được danh thiếp của lão Lưu danh thiếp còn ở trong tay mình. Trên danh thiếp như cũ vẫn là cái tên quen thuộc, điện thoại liên lạc cũng là dãy số cũ, chỉ là đã một đoạn thời gian rất dài không liên hệ. Lục Viễn từng nghe qua tin tức của lão Lưu từ miệng Tiểu Lý, hình như là ở bên kia khởi đầu không mấy thuận lợi, bởi vì công ty Lý Phục là chính quy, cho nên phòng ban phân bổ thành các bộ phận nhỏ: nhân viên nghiệp vụ, theo dõi đơn hàng, khai báo, ai làm phần việc của người nấy. Lão Lưu sang đó công tác nhẹ nhàng, nhưng đồng thời tiền trích phần trăm được chia trên đầu rất nhiều người, tới tay gã cũng chẳng còn bao nhiêu.
Mà bên Lục Viễn bọn họ tuy rằng chỉ là công ty nhỏ, thế nhưng nghiệp vụ toàn là một người ôm đồm hết việc, từ đầu chí cuối, cho nên mỗi đơn trích phần trăm xuống dưới đều dồn cả về tay, hơn nữa nếu so sánh tỉ lệ trích phần trăm, cũng là công ty nhỏ của bọn họ càng cao hơn..
Tiểu Lý lúc kể đến đây liền cảm thấy may mắn, chính mình tuổi còn trẻ, vẫn là kiếm tiền nhiều mới quan trọng. Lục Viễn trong lòng lại nghĩ đến lý do vì sao lão Lưu trước giờ không chịu liên hệ với mình. Cái ý niệm này khi ấy chỉ là bất chợt lóe qua, hôm nay nhìn đến danh thiếp, tức khắc lại lần nữa cuồn cuộn trào về.
Lúc Chu Du trở về, Lục Viễn đang nằm trên ghế làm việc nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là cảm xúc rõ ràng có chút trầm xuống.
Chu Du vốn dĩ còn vì chuyện máy tính bị theo dõi mà cảm thấy choáng váng, lúc này nhìn thấy bộ dạng của Lục Viễn, lại nhịn không được lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Lục Viễn phất tay một cái.
Chu Du nhìn qua liền biết đây là có chuyện, chỉ là trông điệu bộ ngủ như không ngủ này của Lục Viễn, hắn nghĩ một lúc, quyết định không lên tiếng.
Hắn còn phải cân nhắc sách lược ứng đối của chính mình tối nay, Chu Du mở di động tìm trên mạng " bí quyết cùng Ma Kết yêu đương", càng xem càng chăm chú, khẩn cấp kiểm tra xem còn điểm nào mình đang thiếu để kịp thời bổ sung. Lúc này Lục Viễn đang nghỉ ngơi, hắn cũng thuận tiện sắp xếp dòng suy nghĩ một chút, suy ngẫm buổi tối nên làm thế nào.
Buổi chiều công việc của hắn không nhiều, vừa ngóng cho mau đến giờ tan tầm để được nghỉ, lại có chút lo lắng vì sắp phải đàm đạo với Lục Viễn.
Lục Viễn lúc chiều đi ra ngoài đã là giờ, đến khi trở về là sát giờ tan tầm. Cậu trong lòng cũng đang băn khoăn chuyện tâm sự với Chu Du, vừa đang cân nhắc nên cùng Chu Du ăn ở bên ngoài, hay vẫn là về nhà ăn, vừa nhắc nhở các nhân viên phòng nghiệp vụ, yêu cầu bọn họ lưu lại bảng báo giá, mang về nhà hoặc là tải lên bộ nhớ đám mây (kiểu như Cloud, Google drive).
Bởi vì mang về hoặc lưu vào hòm thư bảng báo giá là thói quen của cá nhân cậu, cho nên khi Lục Viễn bố trí như vậy tự mình cũng không cảm thấy có nơi nào không ổn. Ngờ đâu cậu vừa dứt lời, liền có người tỏ vẻ không muốn, thì thầm: "Rốt cuộc là được nghỉ hay đi làm vậy trời?"
Lục Viễn thoáng sửng sốt, quay đầu lại đưa mắt nhìn người vừa cất tiếng nói, là tiểu A mới đến làm, bởi vì Amy lấy tên bắt đầu bằng chữ A, gã cảm thấy bị người đoạt trước ngụ ý không tốt, cho nên cũng lấy tên bắt đầu bằng chữ A, tuy vậy ngày thường mọi người vẫn gọi gã là tiểu A.
Ban nãy tiểu A nói thầm nhưng thanh âm không nhỏ, những người khác cũng đều nghe rõ.
Lục Viễn nhàn nhạt mà nhìn gã một cái, nói: "Bảo các cậu lưu trong hòm thư hoặc bộ nhớ đám mây, chỉ là phòng trường hợp vạn nhất, nếu khách hàng yêu cầu các cậu có thể trực tiếp gửi sang. Chưa ai nói bắt cậu phải tăng ca."
Tiểu A lại nói: "Thôi không cần đâu ạ, cơ bản là tôi không dùng đến, hòm thư và phương tiện giao tiếp khác của tôi đều thiết lập trả lời tự động, Quốc khánh nghỉ, xin đừng quấy rầy."
Lục Viễn mỗi ngày xem email rồi lại trả lời email đã sớm hình thành thói quen, ở trong mắt cậu việc lúc nào cũng sẵn bên người bảng báo giá cũng là một thói quen nên có, lúc này nhắc nhở cũng là có ý tốt, ấy vậy mà thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có người ý kiến ý cò.
Tiểu A lại nói: "Công tác là công tác, nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, dù sao tôi cũng cảm thấy kỳ nghỉ còn phải túc trực email chính là cưỡng chế tăng ca."
"Việc này không mang tính chất cá nhân," Lục Viễn trong lòng nén giận đến đòi mạng, lại không thể không nhịn xuống cơn giận dữ, mỉm cười nói, "Với tư cách là người từng trải, tôi cho các cậu lời khuyên, cũng không phải an bài công tác." Cậu nói xong dừng lại một chút, cười như không cười nhìn tiểu A nói, "Nếu thật sự là an bài công tác, cậu chống đối như vậy, tôi đã sớm cho cậu cút khỏi đây."
Lục Viễn tuy rằng cười đến là ôn hòa, thế nhưng mấy chữ cuối cùng phun ra đều như là ngưng tụ hơi lạnh.
Amy vừa thấy manh nha tình hình không ổn, vội vàng "hầy" một tiếng thở dài nói: "Hầy chắc là do em nghèo, hiện tại còn ước gì kỳ nghỉ đột nhiên nhảy ra mấy cái đơn đây. Gửi mail báo nghỉ đều viết thêm một dòng khách có việc thì cứ tùy thời gọi điện thoại cho em. Em cân nhắc cả rồi, ra được một đơn em sẽ tự thưởng cho mình đôi giày cao gót hôm trước vừa thấy đã thích mê, ra được hai đơn em liền đổi ngay túi xách mới."
Cô bé nói chuyện đùa cợt nhằm xoa dịu không khí, tức khắc có người tiếp lời: "Thu không đủ chi đâu nha Amy..."
Tiểu Lý cũng hùa theo khen: "Tôi trực giác cảm thấy Amy lập tức sẽ ra được đơn hàng lớn, thật sự, cả nhà xin hãy tin tưởng trực giác phụ nữ chúng tôi."
Mọi người đều cười rộ lên hi hi ha ha, Tiểu Lý nhân cơ hội lôi kéo đẩy Lục Viễn vào văn phòng, lại nháy mắt ra dấu với Chu Du.
Chu Du còn đang hí hoáy viết ghi chú trên vở, mắt thấy Lục Viễn tiến vào còn bị dọa nhảy dựng, vội duỗi cánh tay che lại. Lục Viễn nhìn thấy trên vở hắn viết một số "", cũng không biết hắn đang làm gì, nén giận trong lòng, dứt khoát cầm chìa khóa xe xuống lầu.
Chu Du mau chóng thu hết đồ đạc vào túi, chạy bước nhỏ vội vàng đuổi theo.
Trông sắc mặt Lục Viễn âm u, hắn cũng không dám nói giỡn, vội vàng quăng túi đồ ra ghế sau, nhanh chân tọt vào ghế phó lái ngồi.
Lục Viễn phiền lòng, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, thấy cặp chân dài của hắn để không được thoải mái, lại nghĩ tới cuộc trò chuyện ban sáng, chỉ vào băng ghế sau nói: "Cậu ra đằng sau ngồi đi."
Chu Du vội vàng lắc đầu: "Không được, tôi an tọa ở đây."
Lục Viễn nói: "Nơi này chật chội, cậu ở đằng sau muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm, không ai quản cậu."
Chu Du lại nhanh chóng lắc đầu nói: "Không cần không cần, tôi còn mong có người quản đây." Hắn thấy Lục Viễn còn muốn nói gì, nghĩ một lúc dè dặt mở lời dò hỏi, "Lúc nãy cái cậu tiểu A kia chọc giận cậu sao?"
Lục Viễn khởi động xe đi ra ngoài, mím miệng không muốn nói.
Chu Du nghĩ một lát lại nói: "Hôm nay cậu xử lý như vậy đã rất khá rồi, giải thích xong nguyện vọng ban đầu của chính mình, cũng đồng thời bộc lộ được thái độ. Tuy rằng hơi ức chế một chút, nhưng mà loại sự tình này mà xử lý kiểu trực tiếp phát hỏa tại chỗ hay làm như không nghe thấy đều không tốt."
Lục Viễn vốn dĩ không muốn kể, nghe hắn nói thế lại bị chọc lên, nhíu mày nói: "Cậu nói xem hắn là có gì ý? Mang bảng báo giá về thì làm sao vậy, lưu bộ nhớ đám mây có thể mệt chết hắn? Không có ý thức lại còn không biết tiếp thu thói quen tốt thì làm nghiệp vụ kiểu gì, làm thế nào mà ra đơn?"
Chu Du nghĩ một lúc, suy đoán nói: "Có phải là hắn không vừa ý ở chỗ đương nghỉ lễ còn bắt hắn xem email không?"
"Nghỉ lễ hắn muốn xem thì xem, không xem ai còn ép được hắn?" Lục Viễn nghĩ vậy càng tức giận, "Tôi chỉ mới nói một câu hắn liền thủ sẵn mười câu, còn não bổ là tôi cưỡng chế hắn tăng ca. Mà nói đi cũng phải nói lại, ngày nghỉ xem một chút email có thể phí của hắn vài giây? Làm nghiệp vụ đừng nói Quốc khánh, ngay cả Tết Âm Lịch trả lời email gọi điện thoại đều là chuyện bình thường, hắn nếu là muốn thanh nhàn vậy thì đừng có đi làm nghiệp vụ?"
"Đúng vậy!" Chu Du hùa theo vỗ đùi: "Muốn thanh nhàn thì đừng làm nghiệp vụ chứ!"
Lục Viễn lại tiếp tục nói: "Mấy năm nay vào thời điểm công trạng trâu bò nhất tôi cũng không dám nói lời này, lại nói cách khác, nếu hắn thực sự không muốn làm, cũng có thể nào đừng dùng cái giọng điệu đó được không? Tôi cưỡng chế sao? Nguyện ý thì làm không muốn làm thì thôi, hắn thế mà còn dám ra mặt chống đối, đây rõ ràng là không để tôi vào mắt!"
"Đúng vậy," Chu Du nói, "Không để cậu vào mắt!"
Lục Viễn lại đáp lời: "Thật muốn xào lăn hắn tại chỗ!"
Chu Du cũng phụ họa: "Xào hắn luôn!"
Lục Viễn: "..." Tuy rằng Chu Du như vậy chẳng khác gì đồ dở hơi, thế nhưng cậu nói ra được trong lòng đích thực cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, không nghẹn khuất.
Cậu cảm giác như phun ra được một ngụm ác khí, lại thở dài, bắt đầu chuyên tâm lái xe.
Chu Du lại hưng phấn nói: "Cảm giác này thật tốt."
Lục Viễn hỏi: "...... Tốt chỗ nào? Mắng chửi người sao? Thật ra ngay cả lúc tức giận tôi nói như vậy, lại không có khả năng thật sự vì chuyện này mà xào hắn." Nói thật thì trong tình huống hiện tại, ai xào ai còn chưa nhất định đâu. Muốn ổn định nhân viên, tốt nhất chính là thôi thúc bọn họ sớm một chút lập được công trạng. Lục Viễn không tự chủ lại cân nhắc đến toàn cục.
Chu Du lại nói: "Không phải mắng chửi người mang lại cảm giác tốt, mà là cậu mắng người trước mặt tôi, như vậy tôi có thể biết cậu đang nói cái gì, có thể bầu bạn với cậu. Bằng không mấy thứ cậu rành rọt, cậu nói cái gì kỳ thật tôi nghe hoàn toàn không hiểu, nghe xong ngoại trừ gật đầu với cổ vũ cậu cố lên, cũng không giúp được gì."
Lục Viễn bất chợt thoáng ngẩn người.
Chu Du nghĩ một lúc lại quay mặt sang nhìn cậu: "Giữa trưa cậu làm sao vậy? Trông dáng vẻ không vui."
"Chuyện đó ấy à, không có gì, chỉ là đồng nghiệp cũ." Lục Viễn vốn dĩ không định nói, thế mà dọc một đường về đến nhà, cậu vẫn thuận theo Chu Du hỏi một câu lại đáp một câu.
Bọn họ một trước một sau bước chân vào nhà, Lục Viễn vừa mở miệng liền nổi hứng kể hết đầu đuôi, nói với Chu Du: "Mọi người đều là đồng nghiệp mấy năm nay rồi, vì cớ gì mà đổi công tác xong lại làm như không quen biết. Quan hệ trước kia cũng không tồi, tại sao hiện tại điện thoại không đổi WeChat không đổi, gã đến một câu cũng không thèm nói với tôi? Thế mà vẫn còn hàn huyên với Tiểu Lý?"
Lục Viễn dừng một chút, nhịn không được hỏi, "Cậu nói xem, là tôi làm người quá kém sao? Sao tôi lại cảm thấy nhân duyên con người tôi lại không tốt như vậy?"
Chu Du kinh ngạc nói: "Không có đâu, nhân duyên của cậu chỗ nào không tốt? Tôi thấy chính là tất cả mọi người đều rất thích cậu mà."
"Toàn vỏ bọc bên ngoài cả đấy," Lục Viễn nói, "Thời điểm tốt lành đồng nghiệp bạn bè xếp thành hàng, vậy mà đến thời điểm không tốt thì sao, ngay cả người nói chuyện còn không có, cũng không có ai chủ động nhớ tới tôi, liên hệ với tôi. Trước đây tôi có một đám bạn, ngày thường cũng hay trò chuyện thân thiết, nhưng mà mỗi lần liên hệ đều là tôi tìm đến bọn họ trước, tìm bọn họ một lần thì nói chuyện một lần, tìm bọn họ hai lần thì nói chuyện hai lần...... Về sau tôi không chủ động, nửa năm trời bọn họ cũng chưa từng liên hệ tôi, sau đó dứt khoát đứt đoạn."
Cậu thấy Chu Du hơi tỏ ra kinh ngạc, nhịn không được xoay sang hỏi: "Cậu chưa từng gặp qua loại tình huống nào như thế?"
"Loại nào?" Chu Du nghĩ nghĩ, "Cậu là nói loại sau sao?"
Lục Viễn tựa người vào ghế dựa, nhướng mày.
Chu Du hỏi: "Nói thật ấy à?" Hắn ho khan, có chút ngượng ngùng nói, "Nhìn chung tôi cũng không phải kiểu người chủ động."
Lục Viễn: "..."
"Ai tìm đến tôi tôi liền tâm sự với người đó, nhưng nếu tôi chủ động tìm đến ai, thì đều là có việc muốn làm, việc xong xuôi liền thôi, không tán gẫu không trò chuyện cũng chả sao cả."
Lục Viễn nhịn không được hỏi: "... Vậy cậu ngày thường cùng ai tán gẫu."
Chu Du ra vẻ đương nhiên nói: "Cậu chứ ai!"
Lục Viễn sửng sốt, nhíu mày nói: "Trước khi gặp tôi thì sao? Cậu không có đám bạn nào lúc rảnh rỗi tụ tập chơi bời à?"
Chu Du nói: "Có chứ, nhưng không phải mỗi ngày đều cùng nhau, khả năng hôm nay là Trương Tam ngày mai là Lý Tứ."
"Thấy chưa," Lục Viễn dang tay ra, "Tôi thì không có."
"Cậu sao lại không có?" Chu Du dựa vào trên bàn sách, dang tay ra phản bác nói, "Cậu không phải còn có tôi sao?"
Lục Viễn giật mình. Lúc này cậu mới nhớ ra chính mình đêm nay còn muốn ngả bài với Chu Du.
Cảm xúc của Lục Viễn có chút phức tạp, rũ mắt trong chốc lát cố gắng nhớ lại lời dạo đầu.
Chu Du cũng chuyển đề tài: "Cậu có biết lão Lưu vì sao không chủ động liên hệ với cậu không?"
Lục Viễn ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cậu vẫn luôn cảm thấy mất mát trong lòng vì điều này, thế nhưng cậu cũng không chủ động liên hệ với gã." Chu Du nhìn Lục Viễn, dịu giọng xuống nói: "Tôi vừa mới nghĩ một hồi, nếu tôi là lão Lưu, tôi đây không chủ động liên hệ cậu, đầu tiên khả năng là bởi vì tôi cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Ở thời điểm công ty gặp khó khăn nhất lại đi ăn máng khác, công ty cũ trước giờ chưa làm gì có lỗi với gã, đã làm người thì ít nhiều gì trong lòng cũng sẽ có chút ngượng ngùng. Nếu như cậu là nhân viên nghiệp vụ thì còn nói được, có điều bây giờ cậu chính là phó tổng."
Chu Du hỏi: "Cậu không phát hiện hiện tại lập trường suy xét vấn đề của cậu cùng người khác không giống nhau sao? Tiểu A chọc cậu tức giận, là bởi vì hắn đứng ở lập trường thuần túy của người làm công, mà cậu hiện tại gần như đứng ở lập trường của người làm sếp... Lão Lưu cũng thế, cậu hiện tại là phó tổng, cơ bản có thể đại biểu cho công ty, gã trước đây đào hố công ty chẳng khác nào đào hố cậu. Thủ tục bàn giao gì cũng chưa làm, đã theo chân Bùi Lập Dũng đi ăn máng khác, nói đi là đi...Không riêng lão Lưu, ngay cả Bùi Lập Dũng cùng những người khác trong đám đó, nhìn đến chủ nhân cũ trong lòng cũng không thể nào không nổi sóng."
Lục Viễn cũng đã suy nghĩ tới điều này, thế nhưng nếu không phải từ miệng người khác nói ra, cậu vẫn luôn cảm thấy bản thân là lấy cớ lừa mình dối người.
"Còn gì nữa không?" Lục Viễn lần này chân thành hơn rất nhiều, nhìn Chu Du nói, "Còn có khả năng nào khác không?"
"Có chứ," Chu Du nói, "Cậu bây giờ tốt hơn gã nhiều, gã cũng sẽ hổ thẹn, ai mà không hy vọng áo gấm về làng, có điều hiện tại tình huống đảo lộn, hắn nếu như là có điểm băn khoăn hay mẫn cảm cũng hết sức bình thường. Tựa như cậu và Lý Phục," Chu Du nói đến chỗ này dừng một chút, nhìn Lục Viễn hỏi, "Ngoài yếu tố tình cảm, cậu cảm thấy cậu là nguyện ý chủ động liên hệ y? Hay vẫn là mong y chủ động liên hệ cậu?"
Lục Viễn nhìn về phía hắn, há miệng, cuối cùng lại cái gì cũng chưa nói, chỉ gật đầu.
"Cậu nói xem, tôi có phải hay không, có điểm xử trí quá theo cảm tính?" Lục Viễn trầm mặc trong chốc lát, mới dựa người vào ghế thở dài nói, "Có đôi khi tôi cảm thấy chính mình nghĩ dọc nghĩ xuôi quá nhiều, trên mặt cái gì cũng không biểu hiện, nhưng trong lòng rất để ý suy nghĩ của người khác, kỳ thật lòng dạ cũng không rộng rãi."
"Không phải," Chu Du lại đứng thẳng người lên, nhìn cậu nói, "Cậu chỉ là không muốn trả giá quá nhiều, lo sợ được mất."
Hắn thấy Lục Viễn hơi hơi sửng sốt, giương mắt nhìn, đơn giản đi qua chỗ cậu ngồi, hai tay chống lên tay vịn.
Chu Du cong lưng, nhìn chằm chằm Lục Viễn hỏi: "Lục Viễn, đêm nay có phải cậu muốn cùng tôi nói chuyện không? Cậu muốn cùng tôi nói chuyện gì?"
Lông mày Lục Viễn nhíu lại, vừa muốn há mồm, lại nghe thấy Chu Du nói tiếp: "Cậu có thể chủ động gọi điện thoại liên hệ bằng hữu, tìm bọn họ tán gẫu, cậu chủ động tìm tôi sao? Lão Lưu là gì của cậu? Tôi là gì của cậu? Tại sao vì một đồng nghiệp cũ không liên hệ cậu có thể để bụng, đến lượt tôi nhằng nhẵng bám dính cậu, cậu lại đẩy tôi ra ngoài?"
Lục Viễn nhịn không được nói: "Không giống nhau..."
"Chỗ nào không giống nhau?" Chu Du nhìn chằm chằm cậu, dồn ép hỏi, "Là đồng nghiệp đã từ chức của cậu quan trọng hơn, hay là tôi quan trọng hơn?"
"... Cậu," Lục Viễn bất đắc dĩ nói, "Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà," Chu Du lại hỏi: "Cậu thích tôi hay là thích gã?"
Lục Viễn đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.
"Cậu thích tôi," Đôi mắt Chu Du không hề xê dịch mà nhìn chằm chằm vào cậu, khẳng định nói, "Cậu thích tôi. Chính là cậu nhát gan, cậu còn ích kỷ, cậu một chút cũng không xử trí theo cảm tính, cậu còn không hiểu mình muốn gì, ai đối với cậu tốt ai đối với cậu không tốt cậu đều không phân biệt được rõ ràng... Cậu là đồ khốn..."
Lục Viễn không tài nào đoán được cuộc trò chuyện sẽ thành ra như thế này, cậu càng nghe càng hốt hoảng, cuối cùng nhịn không được bất chợt giơ tay ra, đẩy Chu Du một cái.
"Ra ngoài!" Lục Viễn dùng sức chỉ vào cửa, hít vào vài hơi mới run giọng nói, "Cậu nói quá đúng, đúng, đúng, tôi là đồ khốn, cậu đi ra ngoài, cậu về nhà cậu đi!"
Ánh nhìn của Chu Du xoáy thật sâu vào mắt cậu, cúi đầu lôi kéo quần áo của mình, quả thực xoay người định đi ra ngoài.
Lục Viễn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng. Hốc mắt cậu tức giận đến nóng lên, còn có chút chua xót, như là khí lạnh ban đêm tràn vào, hai cánh tay cứng ngắt đều đã tê rần.
Lục Viễn an ủi chính mình ở trong lòng, cậu nói, lúc này mới đúng, đây mới là cách mọi thứ vốn dĩ phải diễn ra...
Chỉ là không đợi cậu nghĩ xong, Chu Du lại đột nhiên xoay người hướng cậu đi tới, tim Lục Viễn đập trật vài nhịp, cậu cảm thấy mặt Chu Du có điểm mơ hồ, mơ hồ mà hung tợn, cho nên cậu theo bản năng mà lùi về sau nửa bước.
Chỉ là chưa kịp lùi bước, cậu đã bị bàn tay to của Chu Du dùng sức túm chặt, bị ấn thẳng vào trong lồng ngực hắn.
Chu Du hôn lung tung mà rơi vào trên mặt, trên cổ, trên đôi mắt của Lục Viễn...... Hắn dùng thế lực bắt ép người, động tác vừa trực tiếp lại bá đạo, thế nhưng nụ hôn lên đôi mắt lại như là phiến lông chim rơi xuống trong mưa, mềm nhẹ lại trân trọng.
Lục Viễn lấy lại tinh thần, đột nhiên bị một trận lửa giận không tên bốc tới, cả giận nói: "Khốn kiếp! Cậu đi ngay!" Cậu toan dùng hết sức cố sống cố chết đẩy người ra, mặt còn đụng phải cằm Chu Du một cái, tức khắc bị đau. Tuy vậy bất đắc dĩ hai cánh tay bị siết chặt vào nhau, khoảng cách giữa hai người cũng quá thân cận, cho nên một chút sức lực cậu cũng không dùng được. Lục Viễn thật ra có thể nâng đầu gối lên húc một phát hại Chu Du tuyệt tự, chính là cậu lại không dám, sợ làm Chu Du hỏng thật.
tuyệt tự: tuyệt diệt đường con cháu =))
Lục Viễn cảm thấy bản thân tức giận sắp nổ phổi rồi, Chu Du lại ôm cậu khúc khích cười.
Chu Du nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, thấp giọng nói: "Không biết xấu hổ mà." Hắn nói xong dừng một chút, lại hôn xuống, "Cậu đánh tôi tôi cũng không đi, cậu ở đâu thì tôi ở đó."
"... Cậu hiện tại không đi, sớm muộn gì cũng sẽ đi," Lục Viễn cũng giãy dụa đến mệt mỏi, nhắm mắt lại, thấp giọng nói, "Cậu trước kia đã như vậy, cậu chính là loại người này, cậu quá tự do, cậu chính là Trương Vô Kỵ."
"...Trương Vô Kỵ?" Chu Du ngẩn người, sau đó cúi đầu đem cằm gác lên cổ cậu, khinh thường mà "há" một tiếng, "Khôi hài vậy, ai là Trương Vô Kỵ? Sai bối phận rồi!"
bối phận: thế hệ trong dòng họ.
Lục Viễn nhất thời bị đánh lạc hướng: "Cậu còn muốn làm cha hắn?"
"Tôi là thầy của lão già nhà hắn, Trương Tam Phong." Chu Du mỉm cười, duỗi tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt của Lục Viễn, trong lòng lại ngứa ngáy khó nhịn muốn hôn cậu một cái, "Cậu xem, tôi văn võ song toàn, ra được phòng khách vào được phòng bếp, có thể cùng cậu nói chuyện phiếm lại có thể giúp cậu làm việc, ai dám theo đuổi cậu tôi liền đấu với người đó, nhiều hơn một người cũng chấp luôn." Hắn nói xong một hơi, đột nhiên ghé vào bên tai Lục Viễn, hỏi, "Bảo bối à, làm bạn trai tôi đi?"
===============================
Editor: Aaaaaaaa Tiểu Du tỏ tình rồi hahaha =))
Chú thích thêm về Trương Tam Phong để biết vì sao bạn Du cãi là bạn giống TTP chứ không phải TVK:
Trương Tam Phong là người sáng lập phái Võ Đang. Suốt một đời kể từ năm tuổi, ông đã ôm mối tình đơn phương thầm lặng với tỷ tỷ Quách Tương, nhưng bà lại chỉ một lòng hướng về Dương Quá.
Tình tiết từ bộ truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký có đề cập rằng: "Trương Tam Phong về sau sống trên trăm tuổi, dù trở thành bậc bắc đẩu trên võ lâm nhưng lòng vẫn luôn dành những tình cảm đặc biệt và không bao giờ nguôi nhớ về Quách Tương". Đặc biệt là việc Trương Tam Phong luôn giữ bên mình đôi tượng sắt La Hán do Quách Tương tặng ngày xưa. Đến lúc nguy cấp ông không quên trao gửi lại cho đệ tử, với với dặn đầy tự hào hãnh diện "đôi tượng La Hán này do Quách nữ hiệp tặng ta cách nay đã hơn năm".