Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—— khó trách! Khó trách làm nũng sư tỷ hoài như vậy!! Động một tí là muốn sư tỷ cùng nhau tắm rửa!!! Còn lấy được lý do vô cùng hoàn hảo là tiết kiệm nước!!!! Hoá ra ngươi coi trọng nhân gia đã lâu!
Trong lòng Đặng Dĩ Manh đang gào thét. (。ŏ﹏ŏ)
Đi xuống nhìn bình luận bên dưới chương, trừ bỏ mấy bình luận cảm thấy tác giả có độc, cũng có một số độc giả vô cùng cao lãnh nhắn lại: "Sớm đã có dự cảm", một số độc giả lại thực đáng yêu: "Bách hợp vạn tuế ≧▽≦", đương nhiên cũng mạo phạm tới một vài người đọc: "Má ơi, thể loại là ngôn tình không sai chứ, vì cái gì đã ngôn tình còn trộn lẫn cả bách hợp. So với mấy tác giả ngốc viết tiểu thuyết bách hợp trộn lẫn với đam mĩ cũng chẳng khác gì, nếu không phải mê mẩn hình tượng soái khí của nữ chủ, tôi đã báo cáo tác phẩm này rồi"
Đặng Dĩ Manh lướt xem xong khu bình luận, vẫn cảm thấy trong lòng muốn nghẹn muốn chết. ಥ‿ಥ
Uyển tỷ hẳn là không biết suất diễn của tiểu sư muội phát triển theo hướng này đi? Tới lúc diễn sẽ tạo ra kinh hỉ tới cỡ nào, kích thích tới cỡ nào. Đã vậy, Uyển tỷ còn cư nhiên theo phe của đoàn phim, khuyên cô đi hỗ trợ diễn vai tiểu sư muội.
Cô tưởng tượng một chút, bản thân ôm lấy cổ của Đại Uyển, khóc nức nở mà nói ra mấy lời thoại phiên bản Quỳnh Dao như "Giang sơn là của ngươi, ta cũng là của ngươi". Quả thật cảm thấy một loại kích thích lạ thường, thân thể run run mấy lần, cánh tay còn nổi da gà.
Mới lúc nãy, Khúc Ưu nói đặc biệt thành khẩn
"Nếu bây giờ đang ở phim trường Hoành Điếm [] hoặc mấy chỗ chụp ảnh khác, muốn tìm một cô gái nhỏ nhắn dễ thương không phải chỉ mất một giây là giải quyết xong à. Cố tình.." đè thấp thanh âm "Quách Đạo lại vác tất cả chúng ta ra nơi núi cao sông dài này mà đứng, mấy cô nương ở nơi này đẹp thì đẹp đó, nhưng mà ai nấy đều quá khí phách, tất cả đều theo một hình tượng là nữ tướng quân, hoàn toàn không có cái loại cảm giác yểu điệu của Thủy Dung, muốn tìm, nếu có nhiều thời gian khẳng định sẽ tìm thấy, chỉ là em cũng biết rồi đó Đại Uyển, toàn bộ tổ của chúng ta ở đây một ngày thôi, kinh phí cũng đã rất lớn rồi, không thể tốn thêm được. Nếu ở quá lâu, bên người sản xuất sẽ nói ra nói vào" Kéo lấy góc áo của Đặng Dĩ Manh "Em xem, không phải đang có sẵn một Thủy Dung sao, chúng ta hợp tác vui vẻ nha Tiểu Đặng!"
Đặng Dĩ Manh ôm di động, dán cả ngực vào nơi đó, quai hàm phồng phồng, ngơ ngác mà nhìn trần nhà, sau một lúc lâu mới bĩu môi lầm bầm lầm bầu: "Mới không cần cùng mấy người hợp tác vui vẻ"
Khúc Ưu nói, điều bất thường nhất chính là, trước khi xuất phát đã làm kiểm tra sức khỏe, rõ ràng chỉ số thân thể của Tiểu Tề đều thuộc loại tốt nhất trong tổ.... Nhìn thể trạng cũng không tồi.
Như thế nào nhanh như vậy đã giơ cờ trắng đầu hàng rồi.
—— Tiểu Tề, cô có ý chí chút, nhanh chóng khỏe lên đi nào!
Cô thở dài một tiếng.
Di động vang lên tiếng chuông, là Lưu Điềm.
Đặng Dĩ Manh nối máy nghe: "Điềm tỷ, chị khỏe không"
"Ha ha, chị khỏe" Lưu Điềm nói với giọng nữ sôi nổi bên cạnh "Đừng nghịch", "Manh Manh, Uyển tỷ nhà em sao rồi?"
"Chị ấy, đóng phim tương đối vất vả. Mấy thứ khác cũng ổn" Đặng Dĩ Manh ngồi dậy "Cũng không có bị dị ứng gì trên cao nguyên cả. Mấy loại thuốc em chuẩn bị đều vô ích —— đương nhiên, về việc này em thật cao hứng"
Lưu Điềm 'sách' một tiếng: "Đó là bình thường, tố chất thân thể của Đại Uyển vốn không tồi, chị bên em ấy mấy năm nay, bị cảm còn chưa từng thấy có. Uyển tỷ nhà em nói bản thân không dám bị bệnh"
Mặt Đặng Dĩ Manh dại ra: "Không phải.... Điềm tỷ.... Mấy hôm trước chị ấy mới vừa bị bệnh đó, phát sốt cao tận độ"
Điện thoại đầu bên kia đột nhiên im lặng.
Qua một vài giây, vang lên thanh âm nôn nóng của Lưu Điềm: "Manh Manh, em thật hồ đồ! Chuyện lớn như vậy sao không nói với chị"
Đặng Dĩ Manh có chút không hiểu, bị cảm, cảm không phải là việc rất bình thường sao. Lại nói ngày hôm đó nguyên nhân bị cảm cũng được xác định rõ ràng, nàng chính bởi vì mắc mưa, mới bị bệnh; uống xong thuốc hạ sốt liền khỏi hẳn, cho nên không nói với người đại diện cũng có vấn đề gì đâu?
Cũng đáng tới mức chuyện bé xé ra to vậy hả.... (@_@;)
Quả nhiên Đại Uyển là cây rụng tiền của Lưu Điềm sao. (;;;・_・)
Cho nên bị cảm nhẹ cũng tương đương với tai họa ngập đầu...?
Lưu Điềm biết có thể cô bị dọa ngốc rồi, cùng cô giải thích: "Manh Manh, em cần phải cẩn thận hơn đi, sau khi cảm mạo, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi từ nửa tháng tới một tháng, mới có thể đi tới mấy nơi có địa hình cao như vậy, em biết đúng không? Bằng không sẽ rất nguy hiểm"
Đặng Dĩ Manh khiếp sợ: "Sao, sao....." (ʘ言ʘ╬)
"Cho nên mới nói em là đứa nhỏ ngốc đó, chị bảo em mua thuốc dự phòng, chẳng lẽ em không xem những điều cần lưu ý à?"
Đặng Dĩ Manh oán thầm, hành trình gấp rút như vậy, ngay cả xin nghỉ học cô cũng chưa xin đâu, đã phải đi tới đây, lúc ấy đương nhiên là khẩn cấp xem danh sách thuốc có gì thì mua, nhưng cô vẫn nói: "Uyển tỷ và mọi người trong đoàn phim không phải có làm kiểm tra sức khỏe rồi sao, bác sĩ nói không thành vấn đề, vậy...."
"Nếu bác sĩ hỏi, gần đây cô có phải cảm thấy không thoải mái không. Em đoán Uyển tỷ nhà em sẽ trả lời ra sao"
Đặng Dĩ Manh tưởng tượng một chút, dựa theo tính nết của Đại Uyển mà đoán ra, vẻ mặt đưa đám nói: "Không có. Chị ấy sẽ nói, tôi khỏe mạnh vô cùng" щ(ಥДಥщ)
"Chính là nó đó"
Đặng Dĩ Manh phảng phất thấy Lưu Điềm đang đỡ trán ở đầu dây bên kia.
Nuốt nước bọt một chút, kìm nén không được muốn đi qua xem Đại Uyển bây giờ còn khỏe mạnh không.
Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng lần thứ hai: "Đặng Dĩ Manh, bây giờ chị giao cho em một nhiệm vụ, em nghe cho kỹ đây"
"Em nghe nè" ಥ‿ಥ
"Em cần thiết phải đi theo Uyển tỷ giờ, một khi phát hiện em ấy có dấu hiệu cậy mạnh, hoặc là mấy triệu chứng linh tinh như ho, đều ngay lập tức phải cảnh giác, thực thi cứu viện, minh bạch sao"
Đặng Dĩ Manh tự hỏi hai giây, giờ, nói cách khác là không phân biệt ban ngày với ban đêm đúng không... Tức khắc lại thấy có chút thẹn thùng quỷ dị "Chính là từ khi chị ấy tới nơi này, đã diễn qua cả cảnh đánh võ, không có việc gì, hẳn là...."
"Đâu ra lắm lí do vậy" Ngữ khí của Lưu Điềm bỗng nhiên cường thế lên "Nhanh chóng đi coi giữ mau"
Khương Tự Uyển ở trong phòng luyện tập kéo duỗi cơ thể một lúc, tới lúc ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi, mẹ đã gọi video cho nàng. Hai người thăm hỏi lẫn nhau, Khương Phương Phương phu nhân biết được tọa độ bây giờ của nàng, có lẽ đối với sinh lực cường đại của nàng rất có lòng tin, nên không quan tâm nàng có thích ứng hay không, chỉ hỏi có phải rất vất vả không, thuận tiện thay nàng đi chùa Đại Chiêu bái lễ, cầu một phần nhân duyên.
"Khương phu nhân, tình duyên của mẹ đã bao giờ bị đứt, còn cầu nhân duyên cái gì? Việc gì phải chấp nhất với kết hôn vậy?" Kỳ thật Khương Tự Uyển có một câu chưa nói ra: Chẳng lẽ trước kia ăn chưa đủ khổ.
Ai ngờ Khương phu nhân cười đến cực kì cởi mở: "Mẹ đâu có chấp nhất chứ. Làm mẹ già, quan tâm chuyện chung thân đại sự của nữ nhi bảo bối, có cái gì sai"
Khương Tự Uyển xoa xoa ấn đường "Không cần"
Thấy thái độ lãnh đạm của nàng vẫn trước sau như một, Khương phu nhân lại hỏi: "Mấy cái bạn trai tai tiếng đó, rốt cuộc ai mới là thật? Có người con thích không?"
Khương Tự Uyển lắc đầu: "Mẹ vừa nói rồi đó. Đều là tai tiếng"
"Vậy gần đây, có gặp được người làm con động tâm không nha" Ngón tay Khương phu nhân trêu đùa mái tóc quăn nâu mới nhuộm "Vì sao một con người ham thích với yêu đương như mẹ, sinh ra con giống như quái vật lãnh đạm vậy? Cô có phải nữ nhi của người khác không đấy?"
Khương Tự Uyển không đi phản bác lại câu nói vui đùa còn tồn tại luận điệu vớ vẩn mang tính sinh vật học của mẹ, chỉ cắn môi suy tư một lát, sau lúc lâu lộ ra nụ cười nhạt: "Gần đây, thật ra có một đối tượng rất đáng yêu"
Đối tượng! Hai mắt của Khương phu nhân tỏa sáng: "Tiến triển như thế nào?
Đại Uyển đồng học có chút đau đầu: "Đừng. Cũng không biết chỉ số thông minh của đối phương có hạn, hay là EQ quá cao, không lộ dấu vết mà nói sang chuyện khác, con nói bóng nói gió nói thích, muốn thử xem phản ứng của em ấy, vậy mà em ấy hoàn toàn không tiếp thu được chút nào"
Đương nhiên cũng không loại trừ có một chút giảo hoạt. Hy vọng nhìn thấy khuôn mặt vật nhỏ nhanh chóng biến hồng....
Khương phu nhân trợn mắt trắng: "Cô đi học người ta nói bóng nói gió làm cái gì? Lão nương truyền cho cô cái khuôn mặt giá trị trăm tỉ, dáng người giá trị ngàn tỉ, để cho cô chơi ngạo kiều đấy à? Trực tiếp đè người cho mẹ! Trên thế giới này còn có người cô chọn trúng mà bắt không nổi sao?" Cười lạnh một tiếng "Xin lỗi, không phải mẹ cô khoác lác, thật không có"
Đại Uyển bị sự hào phóng của mẫu thân đại nhân làm cho ngẩn ra. Ha hả cười khẽ: "Có chút ý tứ"
Khương phu nhân lúc này bỗng lộ ra khuôn mặt ngượng ngùng giống tiểu nữ hài, cắn môi dưới vẫy vẫy tay với màn hình: "Mommy muốn đi hẹn hò, con phải cố gắng nắm chắc ha"
Tắt điện thoại, Khương Tự Uyển đắp mặt nạ, một bên xem kịch bản, một bên cầm bình nước khoáng, lấy nó như cái tạ, tay nâng lên cao luyện tập cơ. Không để ý bên ngoài cửa 'đốc đốc đốc' vang lên ba tiếng.
"Ai" Nàng hỏi.
"Uyển tỷ" Thanh âm như ruồi muỗi của vật nhỏ "Là em"
Nàng đi qua mở cửa, chỉ thấy vật nhỏ ôm một cái thảm, co quắp mà đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Có việc?"
"Từ, từ giờ trở đi, em...." Đặng Dĩ Manh nuốt nuốt nước bọt "Em sẽ ở cạnh chị giờ. Chiều muộn, buổi tối cũng không đi"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[] Phim trường Hoành Điếm: là phim trường tọa lạc ở trấn Hoành Điếm, thị xã Đông Dương, thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hiện nay, đây là phim trường rộng nhất thế giới.
Một số hình ảnh trong phim trường
(Cung vua tần)
(Thanh minh thượng hà đồ - tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết thanh minh)
Hình ảnh của chùa Đại Chiêu - Tây Tạng
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời editor: Còn chưa đầy hai tháng nữa là ed sẽ bước chân vào kì thi quan trọng trong cuộc đời. Vì vậy tiến độ ra chương đã chậm, nay còn chậm hơn QAQ
Hẹn gặp lại các độc giả đáng yêu sau hai tháng nữa nha! (づ ̄ ³ ̄)づ