Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[] Kinh vi thiên nhân (惊为天人): 'Kinh vi' có thể hiểu là kinh ngạc vì, còn 'thiên nhân' là người trên trời, ý chỉ thần tiên. Cả câu ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
[] Tá vị: Nghĩa là đạo diễn sẽ quay những góc khuất để đánh lừa thị giác người xem
[] Pháo hôi (炮灰): Đây được xem là từ ngữ trong tiểu thuyết mạng tại Trung Quốc. Được dịch ra là vật hi sinh hoặc là bia đỡ đạn. Nhân vật pháo hôi chính là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.
[] Bánh tráng Jianbing: được biết đến như một loại bánh crepe đặc trưng ở đất nước Trung Quốc có hương vị khó lẫn so với bất cứ món ăn vặt nào nơi đây. Món bánh tráng này được mọi người ưa thích là bởi vì độ giòn tan, nóng hổi khi mới ra lò hào quyện với nhân bánh bùi bùi của nó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm tinh mơ, Lê Bối Bối nghe thấy tiếng đập cửa.
Tối hôm qua cô chơi game đến bốn giờ sáng, ai chẳng có chút tính tình lúc mới rời giường chứ, cô chuyển tư thế ngủ, dùng hai cánh tay của mình bịt lỗ tai. Nề hà âm thanh của cái người ngoài cửa kia còn xuyên được vào não cô, "Cứu mạng...... Tớ không cầm chìa khóa, Bối Bối, Bối Bối có ở đấy không hả."
Cô nhảy xuống giường phát ra một tiếng 'oạch', vừa nắm tóc vừa đi mở cửa. Quả nhiên nhìn thấy con nhóc Đặng Dĩ Manh kia đang vô cùng đáng thương đứng ở ngoài cửa, cái thứ này, có phải là 'thần tích thủy' trong truyền thuyết không vậy, cái miệng nhỏ bẹp lại kia vĩnh viễn giống như chỉ cần giây sau thôi là khóc òa lên rồi, cho dù ý chí sắt đá vô cùng cũng không nhịn được mà mềm lòng ba phần, ai đó tự động thanh trừ cảm xúc không kiên nhẫn vì bị quấy nhiễu mộng đẹp, kéo cô đi vào, vẻ mặt thương tiếc mà nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, vì sao giờ đã về rồi? Là người yêu cậu làm chuyện gì sao?"
Đặng Dĩ Manh vừa nghe, tức khắc biểu hiện trên khuôn mặt phải nói là thập phần xuất sắc, "Là đi công tác. Đâu ra người yêu."
Lê Bối Bối 'hừ' một tiếng, "Lần sau gặp phải, nếu không giúp cậu giáo huấn hắn một chút, tớ sẽ không dùng họ Lê nữa!"
Đặng Dĩ Manh biết Phích Lịch Bối Bối rất dễ dàng nhập diễn, mạch não là cái loại có dùng tám con ngựa kéo cũng kéo không về, dứt khoát không thèm để ý cậu ấy nghĩ gì nữa, chỉ đem rương hành lý kéo lại gần, sáng ngời nói, "Bối Bối, cảm ơn cậu, rương của cậu thật sự là bảo bối đấy."
Vẻ mặt Lê Bối Bối thực đắc ý: "Còn phải nói à."
"Lần này tớ thật sự chơi lớn rồi." Đặng Dĩ Manh nhớ lại những ngày ở cao nguyên đóng phim, tuy rằng mới chỉ cách một đêm mà thôi, lại có cảm giác không chân thật, như mới bừng tỉnh sau cơn mộng. Hiện tại cũng không cần trương dương làm gì. Im lìm phát đại tài là được rồi. Chờ phim được công chiếu, nếu suất diễn của tiểu sư muội không bị cắt mất, đến khi qua được ải của bên phát thanh truyền hình, lúc đó hãng mời các bạn cùng phòng đi ra ngoài ăn một buổi.
Lúc Đặng Dĩ Manh ngồi xổm xuống sắp xếp lại hành lý, Lê Bối Bối cũng đã sớm bò lên giường rồi, Đặng Dĩ Manh nhìn xung quanh, nhẹ nhàng hỏi: "Chỉ có cậu ở kí túc xá à. Mọi người đâu."
"Không phải vậy đâu." Thanh âm của Bối Bối mơ hồ.
Đặng Dĩ Manh gật gật đầu, lau mồ hôi. Có lẽ An Uyển về nhà thăm ba mẹ. Những người khác, chắc đến vài phần là hẹn hò. May mắn cô còn có cái căn cứ này để về, nếu không buổi sáng mà cùng với Đại Uyển oan gia ngõ hẹp, vậy thì thật sự rất xấu hổ. Aizz. Vì cái gì cô lại chọn một bộ phim mãnh liệt như Adele để nhập môn cho lớp phim kéo hả trời.
Tuy rằng hai chị gái đó đều đẹp tới ngây người. Nhưng vấn đề là, lại để Đại Uyển biết cô xem loại điện ảnh này.
Đại Uyển sẽ nghĩ thế nào đây?
Nếu là lực sĩ, vậy sẽ có gan đối diện với nhân sinh ảm đạm, cũng có gan nhìn thẳng máu tươi đầm đìa.
Nhưng cô không phải lực sĩ. Cô thực sự không dám đối mặt đâu.
Dứt khoát bắt chước Lê Bối Bối, cởi áo khoác ra, hướng trên giường mà tới, chui đầu vào ổ chăn. Nhất định sẽ bớt ngàn sầu.
Lại nói tới Khương Tự Uyển lúc rời giường vào sáng nay, chỉ thấy cánh cửa của phòng Đặng Dĩ Manh mở ra. Trong phòng không có một bóng người.
Vốn tưởng em ấy đang chơi dưới tầng một, ai ngờ đi xuống dạo quanh một vòng, cũng chẳng thấy bóng người đâu. Khác mỗi trong phòng bếp có một nồi cháo giữ ấm.
Mở di động nhìn xem, à nè, là vật nhỏ để lại một tin nhắn, "Uyển tỷ, em về ký túc xá đây. Chị phải nhớ ăn cơm sáng đó nha. Buổi sáng tốt lành moah moah."
Lại còn moah moah.
Cô nhóc này đang làm cái quỷ gì vậy.
Sau khi tập thể dục buổi sáng, Khương Tự Uyển ngồi ở bàn uống cháo, nhưng vẫn chưa chờ tới lời giải thích của em ấy.
Đôi lông mày nhíu lại, quyết đoán gọi điện.
Ba giây sau, đầu giây bên kia có một thanh âm nhỏ sợ hãi nghe điện thoại: "Uyển, Uyển tỷ."
"Em biết hôm nay chị còn có công việc đúng không?" Đại Uyển nhàn nhạt hỏi
Đặng Dĩ Manh ở đầu dây bên kia lại bắt đầu nói lắp, "Biết, biết."
"Em làm trợ lý thế nào vậy?" Đại Uyển hiếm khi nói chuyện mang theo trách cứ, "Em muốn chị đến phim trường một mình đúng không."
Tại ký túc xá, Đặng Dĩ Manh đã sớm ngồi dậy rồi, sợ hãi nói: "Em bây giờ đến liền, cũng gọi quản lý Tiếu cùng tới."
"Ừm." Một chữ ngắn ngủi, nhưng bên Đặng Dĩ Manh lại thần kì nghe hiểu thành 'Như vậy mới được chứ'.
Được rồi, Đặng Dĩ Manh vừa thay quần áo vừa nghĩ, xem phản ứng của Đại Uyển, có lẽ, cái thanh tiến độ kia cũng không phải Đại Uyển làm. Là trước lúc cô vào phòng tắm trượt tay, kéo cái thanh tiến độ tới nơi đó cũng không chừng.
Uyển tỷ, nhất định rất mệt. Chắc chắn hôm qua đã sớm nghỉ ngơi rồi. Thanh tiến độ gì đó. Đều là ảo giác mà thôi. Chắc chắn là do thế lực thần bí khác làm.
Cứ như vậy an ủi, nội tâm tức khắc cảm thấy nhẹ nhàng không ít. Vội vội vàng vàng gọi điện cho Tiếu quản lý.
Tiếu Khoa Ngải lái xe tới trước cửa nhà Đại Uyển, chỉ thấy Đặng Dĩ Manh cũng thở hổn hển đạp xe đi tới. Có lẽ vì vận động quá sức, trên mặt có hai luồng ửng đỏ nhàn nhạt, khí sắc trông rất đẹp mắt.
Thấy cô đạp xe ra sức như vậy, nhịn không được nhìn cô cười: "Manh Manh à, chờ bộ diễn này của em được công chiếu, em hot rồi, vậy sẽ có đoàn đội của riêng mình, sáng tinh mơ, lúc ra cửa cũng cần có người bảo vệ, còn có tài xế chuyên môn đón đưa."
Đặng Dĩ Manh nghe tới 囧: "Tiểu Ngải, anh có phải chưa ngủ tỉnh không. Nổi tiếng nào có dễ dàng như vậy? Mới diễn vai phụ một cái đã có vận đỏ, vậy chỉ có những người có nhan sắc kinh vi thiên nhân [] như Đại Uyển mới được như vậy."
Tiếu quản lý nháy mắt phải với cô: "Anh là người đại diện đấy. Tin tưởng mắt nhìn người của anh đi. Anh cũng có nói một câu với chị Điềm, kể về chuyện em đi đóng phim, chị ấy còn nói tốt tốt tốt, muốn kí hợp đồng với em đấy." Vươn tay phải, "Anh ở nơi này cùng em định ra trước rồi đó, nếu em muốn đi kí hợp đồng với công ty quản lý, vậy không được chạy sang nhà khác đâu đấy, chỉ có thể là Hoa Dung của tụi anh thôi."
Đặng Dĩ Manh lùi về sau hai bước: "Em sẽ không ký hợp đồng gì đâu. Đây là bộ diễn cuối cùng của em rồi. Đi, chúng ta đi đón Uyển tỷ thôi."
Tiếu Khoa Ngải lại một lần nữa chớp chớp mắt phải, "Một lời đã định rồi đó." Vừa nói vừa làm tư thế mời.
Đặng Dĩ Manh thấy mặt của Khương Tự Uyển, càng thêm tin tưởng cái vụ thanh tiến độ bị điều chỉnh hôm qua, là do cô tưởng tượng ra mà thôi.
Đại Uyển căn bản không có chút khác thường nào có được không.
Thậm chí lúc ngồi trên xe, đi tới phim trường, vẻ mặt của Uyển tỷ vẫn luôn điềm đạm tự tại. Cũng không có lộ ánh mắt kỳ quái nào đánh giá cô.
Hôm nay suất diễn là ở thành ngoại ô phía Bắc.
Trừ bỏ cái phó bản thứ bảy, mấy suất diễn sau, đều cần dựa theo trình tự mà tới.
Ban đầu thì suất diễn của hai ngày nay, đều nói rõ về đại tiểu thư Hoàng Phủ, yêu ghét rõ ràng, tính tình nóng nảy, cùng với vị nam chủ xui xẻo kia phải chịu bỏ đá xuống giếng để tiểu nhân chà đạp như thế nào.
Đại tiểu thư lên phố, nhìn thấy tự dưng cái tay thứ ba ở đâu xuất hiện trộm mất túi tiền của một bà cụ, tức khắc bùng nổ rồi, rút cái roi da ra liền đánh một trận.
Tuy rằng chỉ là tá vị [], cái roi uy vũ sinh phong của Đại Uyển vẫn chưa chân thật mà rơi xuống người của người nọ, nhưng mà làm một pháo hôi [] chuyên nghiệp, hắn lại kêu tới vô cùng thê lương phi thường thê thảm. Đến mức đã đạt tới cấp bậc người nghe phải thương tâm người nghe phải rơi lệ.
Đặng Dĩ Manh đứng ở một bên xem tới điên cuồng vỗ tay.
Chờ đến khi Uyển tỷ hạ tràng đi ra, Đặng Dĩ Manh tới đón, ánh mắt có chút sợ hãi, "Uyển, Uyển tỷ."
Đại Uyển ngồi xuống, bật cười, "Em sợ cái gì. Chị không nỡ đánh em."
"........" Không phải ý này. Đặng Dĩ Manh ho khan hai cái, thẳng lưng, nghiêm túc giúp Đại Uyển bổ sung kem chống nắng, xong lại đưa cho chị ấy một cốc nước có độ ấm vừa đủ.
Di động trong túi lại bắt đầu vang lên tiếng chuông.
Là Lê Bối Bối gọi tới.
Đặng Dĩ Manh nghe máy, "Bối Bối."
"Tổ tông của tớ. Cậu lại biến đi đâu rồi hả?" Bối Bối ngứa răng, "Giáo sư Hồ lại điểm danh rồi đấy! Lần này ổng đứng ngay cạnh tớ đây, tớ nói cho cậu biết, tớ không có biện pháp phân thân đâu. Cậu được ghi vào sổ đen rồi đó. Tự coi mà làm đi kìa."
Trong đầu Đặng Dĩ Manh 'oanh' một tiếng.
Sổ đen của giáo sư Hồ.
Thực đáng sợ.
Nghe nói là chẳng những học bổng sẽ bị ngâm nước nóng, luận án tốt nghiệp sẽ bị kẹt lại, ngày thường cũng không để cho người bị ghi vào sổ đen ghi chép viết lách gì cả. Cũng có thể nói là một nửa khoản thu nhập thêm trong ba năm tới đều bị ngâm vào nước nóng đấy.
"Làm sao bây giờ." Đặng Dĩ Manh cúp điện thoại xong, lẩm bẩm.
Trong mấy tràng diễn kế tiếp của Đại Uyển, tâm lý cô đều không được yên, lúc xem lúc không.
Công việc hôm nay kết thúc là bốn rưỡi chiều. Trên đường về nhà, Lưu Điềm gọi tới, Khương Tự Uyển nói chuyện với nàng vài câu, sau khi cắt điện thoại, liền nói một cái địa chỉ cho Tiếu quản lý. Ý tứ là muốn thay đổi tuyến đường đi tới nơi đó.
"Uyển tỷ. Đi tới đấy làm gì vậy?" Đặng Dĩ Manh ngây thơ hỏi.
"Đồ ngốc." Đại Uyển không biết vì sao tức giận, trách cô một câu.
Tiếu quản lý cười nói: "Có phải đạo diễn Lý tìm chị thử diễn không?"
Khương Tự Uyển ừ một tiếng.
"Tôi biết mà, những người khác cũng mời không nổi chị."
Đặng Dĩ Manh nhìn Đại Uyển, thiệt tình cảm thấy bội phục. Một bộ kịch thì đang quay dang dở, đã nghĩ tới diễn bộ tiếp theo là gì rồi. Cần cù như vậy, đời đời con cháu có cảm giác cũng sẽ chăm chỉ vô cùng, Khương Tự Uyển không thể đỏ tới phát tím, vậy quả thực là thiên lí bất dung rồi,
Thấy cô vừa cuộn tay lại với nhau vừa cười ngây ngô, Khương Tự Uyển giơ tay búng trán em ấy một cái, "Như thế nào lại ngốc vậy."
Đặng Dĩ Manh ăn đau, ôm đầu, oan ức chết rồi.
Thẳng cho đến khi tới địa điểm gặp, Đặng Dĩ Manh mới biết được đạo diễn Lý là ai.
Vậy mà lại là cái vị nổi danh quốc tế, quay chụp chủ yếu là những vấn đề nhỏ của xã hội, yêu thương những nhóm người yếu thế, đạt được rất nhiều giải thưởng quốc tế lớn - đạo diễn Lý Cù.
Lý Cù nói là tìm Khương Tự Uyển diễn thử, kỳ thật lại là, đàm phán lịch trình, ngoài ra còn thêm cả phần thuyết phục chị ấy diễn nữa. Đặng Dĩ Manh ở một bên dựng lỗ tai nghe, nguyên lai bộ diễn này, cũng không phải là chế tác siêu cấp gì. Vậy nên đạo diễn Lý Cù muốn trực tiếp mời Khương Tự Uyển ra tay.
Đạo diễn Lý làm người khiêm tốn, lúc nói chuyện thì luôn ép thanh âm rất thấp. Có thể nói là thành thì thầm luôn, Khương Tự Uyển cũng chú ý lắng nghe, thường thường sẽ đáp lời một hai câu.
Tới khi cuộc nói chuyện kết thúc, hai người cũng chưa kịp uống một ngụm trà đã được bày sẵn ở trước mắt.
Đạo diễn Lý thân là nữ nhân, mấy năm nay hướng quay chụp, càng thiên về tâm lý trưởng thành của nữ giới, hướng những cô gái phải biết tự mình cố gắng nỗ lực không ngừng để vượt qua quá khứ.
Bộ diễn này cũng được làm theo phong cách nhất quán của nàng, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
"Câu chuyện kể về một cô gái nhỏ mang trong mình giấc mộng nghệ thuật, sau nhiều lần trải qua gian khổ, chìm nổi trăn trở, cuối cùng cũng trở thành một thế hệ bậc thầy trong nghệ thuật." Trở về trên xe, Đặng Dĩ Manh lật lật cuốn kịch bản, tổng kết nói.
Kịch bản này được định ra ở thời dân quốc. Cái niên đại có sự rung chuyển mạnh lại hết sức đẹp đẽ diễm lệ.
Khương Tự Uyển mỉm cười nhìn cô, không đáp.
Đặng Dĩ Manh va phải cặp mắt kia, không có mặt mũi, cúi đầu giả bộ xem kịch bản tiếp.
Đưa hai người các cô về tới nhà xong, Tiếu quản lý cũng cáo biệt.
Dư lại Đặng Dĩ Manh chạy tới siêu thị ở bên cạnh, nhặt mua một mẻ hoa quả tươi, còn mua thêm thịt ức gà, tính toán làm một bữa tối thật ngon cho Uyển tỷ của cô.
Lúc cô cầm theo một túi đồ vật to, dùng thẻ mở cửa phòng, thì nghe thấy trong phòng tắm có tiếng xôn xao của nước. Vì thế ai đó ngâm nga một bài hát, bắt đầu làm salad.
Khương Tự Uyển mặc áo tắm dài đi ra, thấy trên bàn đã dọn xong bữa tối nhìn đơn giản lại dinh dưỡng, nhưng chỉ có phần của một người. Nàng xoa tóc, khẽ bật cười: "Em thì sao?"
Đặng Dĩ Manh đúng tình hợp lý: "Em, em phải về trường học rồi."
Khương Tự Uyển gật gật đầu, "Muốn học tập?"
"Không sai." Đặng Dĩ Manh trịnh trọng gật đầu.
"Không được đi." Đại Uyển cầm lấy dao và nĩa, híp híp mắt.
"........" Không vội, chờ chị ăn xong em lại phản kháng.
Đặng Dĩ Manh ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhìn xem nữ thần ăn cơm.
Tư thái của Đại Uyển ưu nhã, ngón tay thon dài nắm lấy dao nĩa, cũng trở thành một bức họa cuốn tròn hết sức thanh tú xinh đẹp.
Cái đứa nhỏ ở bên cạnh, đã xem tới có chút ngây ngốc rồi.
Vậy nên khi mà Đại Uyển dùng nĩa đưa tới một miếng thịt gà nhỏ, cơ hồ là theo bản năng cô mở miệng ra, nhận lấy.
Nhai tới một nửa mới phát hiện không thích hợp, cô vội đứng lên, hai tay chống mặt bàn, khuôn mặt đỏ tới cơ hồ có thể lập tức nhỏ ra máu, nuốt xong miếng thịt, mới có thể nói chuyện: "Em em em......"
Đại Uyển với dáng vẻ dù bận vẫn ung dung mà cong cong đôi mắt: "Em em em?"
"Uyển tỷ......" Thanh âm của Đặng Dĩ Manh đã có phần nức nở, "Em không phải cố ý."
"Nhưng chị phải." Vẻ mặt Đại Uyển vô tội
Đặng Dĩ Manh muốn điên rồi: "Chị muốn cái gì...... Đùa em rất vui có phải hay không......"
Đại Uyển thực thành thật, gật đầu: "Đúng vậy."
"........." Đặng Dĩ Manh cảm thấy chỗ này không thể tiếp tục ngây người được nữa. Kéo cái bọc nhỏ của mình muốn đi.
"Đi đâu?" Thanh âm của Khương Tự Uyển chợt lạnh vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau