Mưa đổ như thác làm Chance ướt như chuột lột khi chàng chạy ào từ chiếc xe Jaguar màu bạc đến cửa có mái nửa tòa nhà của chàng ở Tulsa. Chàng dừng lại để rũ bớt nước mưa chảy ròng ròng, và đưa tay vặn nắm cửa. Nhưng cửa vừa mở từ bên trong và người gác gian là Andrews hiện ra, mặc cái áo mưa và cầm một chiếc dù đen.
- Ông Stuart, tôi đang đem dù ra.
- Bây giờ không cần nữa. Cô Colton đâu ạ? Tôi không thấy chiếc xe Mercedes khi tôi lái xe đến.
- Thưa ông, cô ấy đi mua sắm về cách đây phút – Andrews đón lấy cái cặp ở tay ông chủ, rút khăn mùi xoa ra – Máy bay đã đáp một giờ trước khi trận bão tới.
- Anh trở lại đây lâu thế kia à? – Lucianna lên tiếng trách móc từ cầu thang. Cô không đi xuống hết mà cứ đứng ở đó.
- Anh có mấy việc phải xem qua cùng Sam và Molly.
Nụ cười nhanh nhảu của chàng khi cô bước xuống gần không xóa hết được vẻ ưu tư trên nét mặt. Làm ngơ, Lucianna bắt đầu đưa hai bàn tay bá cổ chàng thì đụng ngay vào áo vét ướt đẫm, nàng rụt lại:
- Anh yêu, anh ướt cả người rồi.
- Trời đang mưa bên ngoài em không biết sao.
Lucianna quay lại người gác cửa:
- Andrews, vặn nước nóng cho ông Stuart tắm.
- Đừng làm gì cả Andrews – Chance ra lệnh ngược lại – Chỉ cần lấy sẵn cho tôi mấy cái áo quần sạch và khô.
- Thưa ông, vâng.
- Anh có chắc chắn vậy không? – Lucianna thì thào và nép sát vào chàng, nhưng cẩn thận tránh để bộ đồ ngủ satin của cô đụng vào quần áo ướt của chàng – Em định tình nguyện kỳ cọ kỹ lưỡng cho anh… và làm nhiều việc khác nữa.
Cô luồn hai bàn tay vào dưới áo vét và sờ vuốt bên ngoài áo sơ mi của chàng trong khi Andrews lặng lẽ đi lên cầu thang để đến dãy phòng của chủ nhân.
Chance giữ hai tay Lucianna lại và kéo bỏ ra ngoài.
- Để khi khác – Chàng nói, bác bỏ cả sự tấn công và đề nghị của cô.
Bị khựng lại một lát, cô cười to để che đậy sự ngượng ngập và nắm tay chàng dẫn để lên cầu thang.
- Một ngày nào đó anh sẽ hối tiếc đã cư xử với em như vậy, Chance Stuart. Em không thường nói ra những đề nghị như thế đâu.
Khi chàng không trả lời bằng kiểu nói bông đùa như vậy, cô liếc nhìn chàng với vẻ suy nghĩ, cô tìm hiểu tâm trạng ưu tư của chàng. Sau bao nhiêu năm, cô tưởng mình đã biết hết các trạng thái tâm hồn chàng. Nhưng lần này cô phân vân không hiểu, cuối cùng cô hỏi:
- Có chuyện gì không ổn chăng Chance?
- Dĩ nhiên không, sao em nghĩ vậy?
- Em có cảm giác có chuyện gì làm anh phiền muộn.
- Anh chắc là do trực giác của phái nữ đấy thôi.
- Anh yêu, anh không thể chối cãi em là phụ nữ. Và bản năng của em cho em biết có chuyện gì đó đang làm anh bực mình và tạo ra những nếp nhăn quanh miệng anh kia kìa.
Chàng nhìn cô một lát, không phủ nhận cũng không xác nhận. Bỗng một tiếng sấm nổ đánh ầm làm rung chuyển tòa nhà.
- Vậy thì em quy trách nhiệm cho trận bão, và sự xáo động trên bầu trời – Chàng nói.
Bỗng nhiên Lucianna biết chuyện đang làm chàng bực tức thế nào cũng dính dáng đến Flame. Cô nổi giận đùng đùng, và nổi ghen. Cô quay nhìn nơi khác vì biết đối đầu với chàng cũng vô ích. Flame Bennett là một đầu đề không bao giờ chàng chịu đề cập đến với cô, dù là một cách đại khái. Chàng đã gặp nàng rồi chăng? Đã nói chuyện với nàng ta chăng? Nhưng không thể có được, chàng đã từ sân bay đi thẳng về đây. Không, chàng đã gặp Sam và Molly trước khi về nhà. Vậy thì trong cuộc họp mặt ấy ắt hẳn đã bàn về Flame? Cô chưa hề thù ghét ai dữ dội như thù ghét Flame, nhưng cô biết cách làm sao cho Chane quên nàng ta. Chỉ cần có một khung cảnh thích hợp.
Hai mươi phút sau, Chance đứng trước cái giường có kích thước rất lớn, và nhét vạt áo sơmi sọc vào trong quần kiểu Ý. Ngoài trời, trận bão đã lắng dịu, chỉ còn mưa không ngớt. Một ánh sáng chớp lóe ra khiến chàng nhìn vào cửa sổ ướt đẫm nước mưa. Trong đầu óc chàng, hình ảnh ấy lại hiện ra. Chàng rời sân bay sau khi gặp Sam và Molly. Một ánh chớp làm bầu trời đêm sáng rực lên và trong ánh sáng ấy, chàng thấy chiếc xe Lincoln màu xanh nhạt ở bãi đậu xe và người phụ nữ từ xe đi ra, tay cầm chiếc dù che mưa đang đổ xuống như thác. Dáng hình và điệu bộ rất quen thuộc, đúng là Flame, chàng biết ngay dù không thấy mặt. Chỉ có một lý do để nàng đến sân bay: Malcom bay sang ở với nàng cuối tuần.
Từ phòng khách kế bên vẳng sang tiếng bốp của nút một chai rượu sâm panh vừa mở, làm tan biến hình ảnh vừa hiện ra trong trí óc chàng. Chance vội quay mặt đi khỏi cái giường, nơi nàng đã trải qua mấy đêm quý báu trong vai vợ chàng, quay lưng lại những kỷ niệm ấy.
Một bộ cửa hai cánh dẫn vào phòng khách. Chàng bước đến kéo cửa mở ra. Andrews ngẩng lên nhìn chàng rồi tiếp tục rót sâm panh vào hai ly chân cao, chai rượu bọc quanh bằng hai cái khăn để thấm bọt rượu tràn ra. Thấy chàng, Lucianna đang nằm dựa trên ghế nệm dài vội nhỏm dậy và lấy một tư thế dễ quyến rũ, hai tay vịn vào nệm, hai vai đưa về phía đằng trước, đầu ngửa ra sau, hỏi:
- Dễ chịu hơn chứ hả anh? – mắt cô lướt trên người chàng đầy vẻ ái mộ.
- Đã khô rồi – Chance đáp và bước vào phòng trong khi cô ta bưng hai ly rượu lên, đứng dậy tiến về phía chàng.
- Sâm panh à? Nhân dịp gì? – Chàng hỏi khi cầm ly rượu cô trao.
- Anh yêu dấu, có dịp nào khác để chúng mình uống sâm panh nữa đâu? – Cô ta hỏi lại, và chạm ly vào chàng.
Chance đưa ly lên môi, nhưng rượu nổi bọt vừa chạm vào môi, chàng giơ ly ra:
- Quỷ thần ơi… - Chàng không nói hết câu, và nhìn Lucianna với vẻ tức giận.
Cô ta cười vang khi thấy phản ứng của chàng.
- Đó là rượu sâm panh làm từ trái đào, anh yêu dấu, không phải thuốc độc đâu.
Chàng quay phắt lại người hầu đang bỏ chai sâm panh bọc kỹ trong cái khăn lên kệ cạnh xô nước đá. Chàng hỏi:
- Ở nhà còn bao nhiêu rượu loại này nữa, Andrews?
- Ông chỉ thị cho tôi mua hai thùng khi…
- Đem vứt hết đi! Vứt tất cả!
Andrews lắp bắp:
- Nhưng… thưa ông…
- Tôi đã bảo vứt hết đi!
Chance đặt ly rượu lên cái bàn bằng nhựa mạnh quá đến nỗi chân ly gãy đôi, làm rượu tràn xuống tấm thảm và cái ly văng xuống sàn, vỡ tung từng mảnh. Nhưng chàng hình như không để ý, sải bước ra ngoài.
- Chance, anh đi đâu? – Lucianna gọi, cô vẫn còn sửng sốt và bối rối.
Chàng dừng lại ở ngưỡng cửa và quay lui. Mặt chàng lạnh như tiền:
- Vào phòng thư viện – Và nhìn Andrews – Ai gọi điện thoại thì đừng kêu tôi. Tôi không muốn bị ai quấy rầy cả.
Chàng đóng cửa đánh rầm. Lucianna giật nảy mình, nhìn chăm chăm vào ly rượu sâm panh trong tay cô. Cô hỏi:
- Ông bảo anh mua rượu này khi ông đem cô ta về đây, phải không Andrews?
- Vào khoảng đó, thưa bà – Anh ta trả lời.
Lucianna bước tới chậu để rượu, đổ hắt ly rượu vào xô nước đá và nhìn trừng trừng vào y:
- Tại sao anh còn đứng đó? Anh đã nghe ông Stuart nói rồi chứ? Vứt hết đi, vứt ngay bây giờ!
Cô quay lưng lại, khoanh hai tay trước ngực, trong tay còn chiếc ly không.
Giao động một lúc rồi có tiếng chốt cửa đóng lại. Một mình trong phòng, Lucianna đứng nhìn sững cái ly trong tay, cơn tức giận nổi lên, cô liệng nó vào tường và bịt hai tai để khỏi nghe tiếng thủy tinh đắt tiền vỡ tung ra từng mảnh vụn.