Ký ức không trọn vẹn cùng với tiếng mưa xối xả gào thét trong đầu, cảm giác đau đớn đến tan nát lòng lan khắp toàn thân, trước tầm mắt mơ hồ chỉ đầy màu đen tuyệt vọng và màu máu đỏ tươi…
Chỉ còn lại những tiếng gào thét bi thương… sự sợ hãi trong thầm lặng cùng với sự thù hận đến khắc cốt ghi tâm…
Cảm giác đau đớn không thở nổi trong lồng ngực khiến Vệ Cảnh Hành đột ngột bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Đôi môi mỏng khô đến trắng bệch, hắn mở to hai mắt, cảm giác hoảng hốt mãi không dịu đi được, trong đôi mắt trống rỗng lộ ra sự đau đớn đến tận xương tủy, áp lực đến khó nói được thành lời.
Từ khi mẫu thân qua đời, mỗi lần trời mưa, Vệ Cảnh Hành đều bị rơi vào cơn ác mộng đẫm máu đó mà không thể khống chế được.
Hắn đã không còn là cậu nhóc béo tròn yếu ớt của thời nhỏ nữa, mười năm ra trận giết địch, trải qua hàng trăm ngàn trận chiến tàn khốc và những lần tìm được đường sống trong cõi chết.
Cô độc, bi thương, tuyệt vọng, đến khi trong mắt chỉ còn lại sự tàn độc và lạnh lẽo, cho đến khi trong trái tim chỉ còn lại báo thù.
Kiềm chế cảm xúc tàn bạo của mình, Vệ Cảnh Hành siết chặt nắm đấm, hơi lảo đảo đứng dậy đốt trầm hương an thần.
Trong tình trạng bức bối thế này, tất cả mọi động tĩnh đều bị phóng đại đến vô hạn. Hắn đưa tay lên ôm lấy nơi trái tim đang đập mạnh từng nhịp thình thịch thình thịch, hơi mệt mỏi dựa vào cạnh cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào trong màn đêm u ám.
Chiếc đèn lồng trong viện đung đưa theo gió, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, một con mèo con màu vàng nhảy tưng tưng từng bước đến bên cạnh ao đột nhiên lọt vào tầm mắt của Vệ Cảnh Hành.
Vệ Cảnh Hành cũng không biết vì sao ánh mắt của mình lại như đông cứng lại, cứ chăm chăm nhìn về phía ấy, chăm chăm nhìn con mèo vàng nhỏ vừa nãy còn giận dỗi với mình đang dùng tư thế rất kỳ quái ngồi trên phiến đá, chăm chăm nhìn nó ngồi rửa móng vuốt, bắt nạt đám cá trong ao cực kỳ buồn cười, chăm chăm nhìn nó đần mặt ra, đờ đẫn nhìn xuống ao.
Trong một khoảnh khắc, hắn còn có cảm giác như không phải mình đang nhìn một con mèo, mà đang nhìn một con người.
Hắn khẽ mím môi thở dài, có lẽ hắn mơ ác mộng đến nỗi hoa cả mắt rồi, ai ngờ một cơn gió thổi qua, A Nhiên mải ngẩn người nên không cẩn thận, cả cơ thể nhỏ xíu bị thổi bay xuống.
Hắn giật mình, đang định lao ra giải cứu mèo con vừa không biết bơi vừa sợ nước ấy, lại thấy con mèo vàng chân vốn ngắn ngủn kia lập tức xù lông lên, cả thân mèo hoảng hốt bấu vội lấy phiến đá, vụng về luống cuống bò dần lên trên, rồi lại hoảng hốt chạy ra xa bờ ao, sau đó còn sợ đến mức vỗ bồm bộp móng lên ngực, cái đuôi nhỏ màu trắng kinh hãi vẫy lên vẫy xuống.
Cảnh tượng suýt rơi xuống nước vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đó, một chuỗi động tác liền mạch lưu loát đó khiến tâm trạng đang cực kỳ tệ của Vệ Cảnh Hành cũng đột nhiên thoải mái hơn nhiều.
Hắn khẽ cong môi, liếc thấy sắc trời đã vào đêm mới chợt nhận ra, mưa đã ngừng từ lúc nào.
Mùi hương an thần như sương sớm trên núi phảng phất lan tỏa trong gian phòng, Vệ Cảnh Hành có chút không nỡ nhìn thẳng dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo của A Nhiên, cứ lắc lắc lư lư rồi lại bắt đầu ngã nhào xuống đất.
Hắn dở khóc dở cười, trong mắt thoáng có vẻ cưng chiều: “Đúng là con mèo ngốc.”
Gió xuân ấm áp, thổi xanh cả sân vườn.
Nhìn thấy con chuột chết bên cạnh giường mình, Lục Cẩm Diên tức giận túm lấy con mèo vàng mặt đang hí hửng tranh công kia, phát bôm bốp vào mông nó.
“A Nhiên, sao em dám bắt chuột chết đến dọa chị chứ!” nhớ đến cảnh tượng sáng nay vừa ngủ dậy nhìn thấy con chuột chết, sợ đến phát khóc, Lục Cẩm Diên càng tức hơn. “Hôm nay không cho em ăn cá nữa! Ai bảo em dám dọa chị! Mèo hư!”
A Nhiên vặn vẹo người kêu meo meo, mặt đầy vẻ ấm ức.
Một lúc lâu sau, thấy chủ nhân lạnh lùng không để ý đến mình, nó lại vẫy vẫy đuôi bước tới làm lành, cọ cọ vào chân chủ nhân, kéo kéo góc áo của chủ nhân, hai mắt tròn xoe ngập nước vô cùng đáng thương, khe khẽ kêu meo meo.
Lục Cẩm Diên còn nhỏ, cũng dễ mềm lòng, chỉ một lát sau là lại chơi đùa vui vẻ với A Nhiên.
Ai ngờ ngày hôm sau, A Nhiên không bắt chuột về nữa, mà tha thằn lằn về… cứ ngậm nguyên trong miệng rồi nhảy thẳng lên mặt nàng.
Lục Cẩm Diên lại túm đuôi nó, dạy cho nó một trận mới khiến con mèo ngốc thích tranh công, nịnh bợ đó hiểu được sự thật là chủ nhân không cần nó đi kiếm đồ ăn về…
Lục Cẩm Diên vô cùng yêu thương A Nhiên, đại khái có thể nói là, đối với nàng, A Nhiên chiếm giữ toàn bộ sắc thái tuổi thơ của nàng.
Họ dính lấy nhau như hình với bóng, thế nên nàng vẫn còn nhớ rõ, có hôm đi dạo phố, đột nhiên có một con chó hung dữ nhảy xổ ra, khiến Lục Cẩm Diên sợ trắng bệch mặt, hét ầm lên, A Nhiên vốn đang ngủ ngon lành trong lòng chủ nhân lập tức nhảy bổ về phía trước, tát bốp một cái vào mặt con chó dữ kia.
Rõ ràng chỉ là một chú mèo con mới một tuổi, nhưng trong khoảnh khắc móng vuốt của nó lại bùng phát cực kỳ mạnh mẽ và sắc bén, khiến con chó to kia hoảng hốt cụp đuôi chạy mất.
Nàng vẫn còn nhớ, A Nhiên luôn thích lười biếng nằm cuộn tròn lại phơi nắng. Còn nàng thì thích nhất là khe khẽ xoa nhẹ cái bụng ấm áp của nó, vuốt ve cái đầu tròn mềm mại của nó. Thích ngắm nó ngóc đầu lên, nhẹ nhàng vẫy đuôi, hai mắt tròn xoe sáng lấp lánh nhìn mình.
Đương nhiên, mỗi lần định tắm cho nó, con mèo con lúc nào cũng muốn vùi đầu vào lòng mình ngủ đó, lại luôn biến mất tích không thấy bóng dáng đâu. Mỗi lần tắm rửa đều phải hao tâm tổn sức mới lôi cổ được con mèo con đó vào trong chậu nước.
A Nhiên là mèo cái, lần đầu tiên mất tích khiến nàng lo phát khóc, ai ngờ nó lại đi kiếm góc kín đáo, đẻ năm sáu con mèo con. Không chỉ âm thầm đi sinh mèo con, cuối cùng còn tha từng con từng con vào tổ của mình, chiếm cứ một cách cực kỳ đương nhiên.
Lúc đó, bất cứ ai muốn xem mèo con, kể cả phụ thân và mẫu thân, đều bị nó cào hết, bảo vệ đám con của mình cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng chỉ riêng với nàng là nó khe khẽ kêu meo meo đáp lại.
Dù cho lúc đó nàng mới bảy tuổi còn chưa hiểu chuyện, ra sức trêu chọc vần vò đám mèo con còn chưa mở mắt, thậm chí còn nổi hứng dạy đám mèo con leo cây, thì nó cũng chỉ lẳng lặng đứng nhìn mà thôi.
A Nhiên của nàng là như thế đó, luôn luôn ở bên bầu bạn với nàng.bg-ssp-{height:px}
“A Nhiên, lại đây…” Lục Cẩm Diên vẫy vẫy tay.
A Nhiên vốn đang nằm phơi nắng, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt lam nhạt sáng lấp lánh quan sát Lục Cẩm Diên một chút, sau đó lập tức vui vẻ nhảy lên, rúc cái đầu lông xù vào lòng Lục Cẩm Diên.
Lục Cẩm Diên vừa thấy trước ngực động đậy, liền ôm chặt A Nhiên vào lòng.
Con mèo nhỏ xinh thoải mái cuộn tròn mình làm tổ trên đùi nàng, khe khẽ gru gru hai tiếng đầy thích thú.
Nàng hơi nheo mắt, nhìn liễu xanh rì trong sắc xuân hồng trước mặt, bất giác nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của A nhiên, mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng cảm xúc chạm vào tay nàng có gì đó hơi kỳ quái…
Nàng giật mình cúi đầu, đối diện với nàng là đôi mắt của Vệ Cảnh Hành. Hai mắt hắn rất sáng, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm vậy, giọng của hắn nhẹ nhàng, dịu dàng, say lòng như vò rượu lâu năm.
Nàng ngẩn người nhìn hắn, nhìn hắn đang cúi thấp đầu, nhẹ nhàng cọ mặt vào đầu mình.
Hơi thở ấm áp của hắn rất gần rất gần, nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập thình thịch vô cùng mạnh mẽ.
“Meooo!” Khuôn mặt tươi cười của Lục Cẩm Diên cứng lại, lập tức hoảng hốt kêu lên.
Ánh mặt trời rạng rỡ dần lan tỏa, khiến bộ lông trên người cũng ấm áp hơn nhiều. Lục Cẩm Diên ôm lấy trái tim đang đập loạn của mình, dần dần tỉnh lại, nhưng một lúc lâu sau cũng không thể xoa dịu tâm trạng khủng hoảng hiện giờ.
Cảnh tượng chơi đùa với A nhiên đột nhiên lại biến thành mình được Tần vương ôm đi qua đi lại, đúng… đúng là ác mộng mà!!!
Lục Cẩm Diên vỗ ngực bồm bộp, ai ngờ lại nhìn thấy cái móng vuốt tròn tròn xinh xinh khiến nàng khóc không ra nước mắt.
Không phải trong xe ngựa, hoàn cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này khiến nàng run rẩy đưa móng vuốt mũm mĩm lên, há miệng cắn mạnh một cái, đến khi đau chảy cả nước mắt mới kêu ầm lên lăn lộn trong ổ mèo.
Nàng vẫn là một con mèo, một con mèo con tên A nhiên…
Mệt mỏi ngã vào ổ mèo, trong lòng Lục Cẩm Diên chợt dâng trào lên cảm giác vừa hoang mang và bất an vì sao mình vẫn còn trong mơ, trong đầu thì lại tràn ngập những ký ức trước khi bảy tuổi, chúng ùa tới cứ như giấc mơ vừa mới xảy ra hôm qua thôi vậy.
A Nhiên vẫn luôn ở bên nàng, cho đến ngày nó đột nhiên rời đi.
Đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm đó, nàng đã khóc lóc thảm thương thế này, nghẹn ngào gào lên khóc trước mộ A Nhiên, nói rằng sau này sẽ không bao giờ nuôi mèo nữa, không muốn chịu đựng cảm giác đau đớn khi mèo rời xa mình nữa.
Nhưng dù vậy, gặp mèo hoang trên đường, nàng vẫn không kìm được, thoáng dừng bước kêu meo meo vài tiếng, nếu vừa vặn trong tay có chút bánh trái, nàng cũng sẽ không kìm lòng được, lại cho chúng ăn.
Nàng nghĩ, liệu có phải vì mình quá nhớ A Nhiên, nên mới mơ biến thành mèo không, hay là tất cả những chuyện này không phải một giấc mơ, bản thân mình thực sự biến thành mèo?
Nghĩ đến chuyện chính mình đang ở Thanh Châu xa xôi ngàn dặm, hoàn toàn không thể nào quay về đến Kinh thành để xác nhận mọi chuyện, Lục Cẩm Diên chán nản rũ đầu xuống, bụng lại không ngừng vang lên tiếng rột rột.
A Nhiên đúng là đồ tham ăn, lúc nào cũng đói được. Lục Cẩm Diên bực bội sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình, cụp đuôi đi về phía phòng bếp.
Có lẽ vì đã xảy ra tiền án A Nhiên ăn vụng canh gà, nên nha hoàn trong phòng bếp không dám rời đến nửa bước, vừa nhìn thấy con mèo vàng lén lút lảng vảng trước cửa bếp, họ lập tức xua nàng đi như đuổi ruồi đuổi bọ.
Vì muốn nghiêm khắc trừng phạt tội ăn vụng hôm qua, Tần Ly liếc mắt nhìn A Nhiên rõ ràng béo hẳn lên một cái, rồi vứt mấy cái xương đầu cá vào bát nàng.
Lục Cẩm Diên đói chết mất! Dù sao cũng một ngày một đêm không ăn gì rồi, thậm chí còn không uống miếng nước nào. Nhưng nhìn thấy trong bát chỉ còn mỗi cơm thừa với mấy cái xương đầu cả, nàng chán nản rũ đầu xuống, hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn chút nào.
Nàng còn cảm thấy cuộc đời mèo con A Nhiên này thật thê thảm, ít ra lúc trước nàng còn cho A Nhiên ăn đủ loại thịt thơm ngon! Tuyệt đối sẽ không ngược đãi mà không cho nó ăn cơm…
“Đói quá… đói quá đi…”
Mùi thức ăn từ đằng xa bay lại, nha hoàn bê đĩa thức ăn, nối đuôi nhau bày biện bàn ăn trong phòng Vệ Cảnh Hành.
Nhìn có vẻ ngon nhỉ…
Lục Cẩm Diên nuốt nước miếng ực một cái, cào cào bốn móng vuốt đã đói đến mềm nhũn xuống đất, sau đó duỗi dài cái chân ngắn của mình ra, lon ton lẻn theo chân đám nha hoàn vào phòng.
Ăn cơm là đại sự, danh dự là cái quái gì, vứt đi cho xong!
Ỷ vào độ dày của da mặt mèo, Lục Cẩm Diên kêu meo meo bước tới bên cạnh chân Vệ Cảnh Hành, dùng cơ thể lông xù của mình cọ cọ vào chân hắn, hai mắt ngập nước đáng thương nhìn chằm chằm vào Vệ Cảnh Hành và miếng thịt trong tay hắn.
Ngày xưa A Nhiên mà cứ cọ nàng thế này, thì có đồ gì ngon nàng cũng sẽ cho A Nhiên ngay lập tức.
Nàng không tin mình tỏ ra đáng yêu thế này mà Tần vương vẫn còn có thể thờ ơ để nàng bị đói bụng!