Từ ngày cùng Tuyết Tình chia tay, Trần Thành liền ở trong mật thất chăm chỉ luyện công, mà Ngô Vọng Trung cũng luôn ở cùng Trần Thành trong mật thất, một tấc cũng không rời, cả ngày ngoại trừ lúc truyền thụ võ nghệ cho Trần Thành, nếu không uống rượu cũng là ngủ. Cuộc sống tiêu dao như vậy thật ra Ngô Vọng Trung lại rất ưa thích, hưởng thụ vô cùng, ngược lại Trần Thành lại luyện công đến mất ăn mất ngủ, bởi vì nàng hiểu được chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể bao vệ mình cùng bảo hộ người khác.
Một ngày nọ, Ngô Vọng Trung vừa mở đôi mắt mông lung ngủ dậy, liền nhìn thấy Trần Thành một tay cầm kiếm, xoay tròn độ, tay trái chém ngang, thật không ngờ đây là "Phá đao chưởng", Ngô Vọng Trung cả kinh nhảy dựng lên, trợn to hai mắt nhìn.
Trần Thành nâng kiếm lên, kiếm kia liền rời khỏi tay sau đó xoay tròn hướng tới phía trước, Trần Thành xoay người quét ngang một cước, nháy mắt lại tung song chưởng, hô to, sau đó liền tung hơn mười chiêu liên kích, tiếp tục thả người quét ngang, duỗi tay phải ra, nhận lấy kiếm trở về, tiếp tục hai tay hợp lại mà chém ra một đạo khí hướng vào phía tường đối diện mà tới, tự thân triển khai khinh công lui về, trường kiếm trong tay lại tạo ra vài đạo khí chém tới, chỉ nghe phía trên tường tạo ra thanh âm "Ba, ba, ba...". Tiếng vang chấm dứt, trên tường xuất hiện vài vết kiếm hằn sâu, Trần Thành tra kiếm lại vào vỏ, khinh phiêu rơi xuống đất vững vàng.
"Oa...Tiểu Sanh nhi, đây là chiêu thức gì a! Nhìn ra "Phá đao chưởng" lại hình như không phải "Phá đao chưởng", lại còn kết hợp kiếm chiêu?". Chờ Trần Thành đứng vững, Ngô Vọng Trung liền bật lên, chạy tới trước mặt Trần Thành không ngừng hỏi.
Trần Thành khẽ mỉm cười nói: "Sư phụ, đây là do đồ nhi kết hợp mấy chiêu thức lại thành một bộ kiếm pháp". Trước kia Trần Thành có đọc sách một thời gian, thích nhất là đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, đọc qua tiểu thuyết Kim Dung không ít, tự nhiên cũng biết đến Song Thủ Hỗ Bác () của Chu Bá Thông. Còn nữa, xem nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp như vậy, nàng biết được loại võ công lợi hại nhất đó là chính là không có chiêu thức, bởi vì cái gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, cho nên Trần Thành đem toàn bộ kiếm pháp mà mình học được dung hợp lại, kiếm tùy tâm sinh, gặp chiêu tiếp chiêu, kẻ thù không hiểu được chiêu của ngươi, mà ngươi lại biết chiêu thức của người khác, đấy mới là lợi hại.
(): Môn võ công kỳ dị chỉ dành cho những người có đầu óc hoàn toàn vô tư, trong sáng do Chu Bá Thông sáng chế.
"Đây là kiếm pháp do ngươi sáng chế? Đến, tiếp chiêu cùng sư phụ một chút!". Ngô Vọng Trung hưng phấn lên.
Trần Thành liền cười khổ: "Sư phụ, ta quên mất rồi".
"Cái gì?". Ngô Vọng Trung kinh ngạc kêu: "Ngươi sáng chế ra kiếm chiêu mà lại không nhớ kỹ?".
Trần Thành lại cười khổ: "Sư phụ, chiêu thức vừa nãy là do đồ nhi tùy tâm mà sinh ra, cũng không dụng tâm nhớ kỹ".
"Mệt, thật không hiểu nổi...". Ngô Vọng Trung vỗ vỗ bắp đùi mình: "Tuyệt diệu chiêu thức như vậy mà nha đầu ngươi lại không nhớ kỹ". Ngô Vọng Trung đấm ngực chán nản.
Thấy vậy, Trần Thành bỗng nhiên thấy buồn cười, lên tiếng nói: "Sư phụ, ngươi cũng không cần vì một vài chiêu thức kia mà rối rắm, bởi vì cái gọi là cảnh giới cao nhất đó là thoát khỏi rào cản, kiếm tùy tâm sinh, chưởng tùy tâm phát, gặp chiêu tiếp chiêu, để đối phương đoán không ra chiêu, đấy mới lợi hại nhất, vì thế đồ nhi đem những kiếm chiêu chưởng pháp mà sư phụ dạy mấy ngày qua tất cả dung hội lại, tùy ý ra chiêu, chiêu pháp vừa rồi chính là các chiêu thức hợp nhất lại".
Nghe Trần Thành nói, Ngô Vọng Trung cũng gật đầu đồng ý, cảm thấy dị thường hữu lý, nghĩ võ học của mình cũng nhất định là đến cảnh giới, cũng giống như nước đến miệng bình, tiếp tục cũng vô pháp đột phá, phỏng chừng cũng còn không kiểm soát nổi. Nghĩ vậy, Ngô Vọng Trung đột nhiên ra quyền, hướng Trần Thành đánh tới, Trần Thành cả kinh liền triển khai khinh công lùi về sau, đồng thời hai tay xuất chưởng, ngăn cản Ngô Vọng Trung đang song chưởng liên kích tới mình...
Nháy mắt, hai thân ảnh liền bay qua các gian phòng hẻo lánh, chỉ nghe tiếng rung động trên tường, vách tường nháy mắt liền bị hằn lên vết kiếm, đằng kia lại bị lõm đi một khối, trong chớp mắt, vách tường đã đầy vết thương chồng chất.
Giây lát sau, hai người đã xuất ra không dưới trăm chiêu, cuối cùng hai người đột nhiên tách nhau ra bay đi, rơi đến một chỗ, cách nhau mấy trượng xa, vừa rơi xuống đất, Ngô Vọng Trung liền cười lớn nhảy dựng lên: "Ha ha ha ha...Hay, chưởng pháp rất hay, kiếm pháp rất hay, lão nhân ta xem ra không thể trêu chọc được ngươi nữa ha ha ha,...Hay lắm, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, ha ha ha...". Ngô Vọng Trung cười lớn vang vọng.
Trần Thành thấy Ngô Vọng Trung như thế, đột nhiên có điểm chột dạ, vừa rồi theo phản xạ cũng không chỉ trêu chọc, mà còn dùng thêm chút sức, không biết sư phụ lão nhân gia kia có tức giận không, bởi vì trong quá trình đánh nhau kia, Trần Thành hơn sư phụ nửa chiêu.
Ngô Vọng Trung ngưng cười, thân ảnh chợt lóe, liền tiến lên trước mặt Trần Thành, nghiêm túc nói: "Lão nhân không còn chiêu thức nào để truyền đạt nữa, ngươi hiện tại nội lực vẫn chưa đủ, cho nên hiện tại vi sư sẽ giúp ngươi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, tăng lên nội kình". Dứt lời, không đợi Trần Thành kịp phản ứng, đã đưa tay điểm huyệt vị trên người Trần Thành, sau đó chưởng lên mỗi huyệt đạo trên người nàng, cuối cùng song chưởng hướng lên lưng Trần Thành, đưa vào cơ thể Trần Thành nội lực của mình, trợ giúp đả thông hai mạch. Nơi tiếp xúc giữa tay và lưng, nội lực như hồng thủy dũng mãnh của Ngô Vọng Trung truyền vào, mỗi kinh mạch của Trần Thành không ngừng chạy...
Ngô Vọng Trung đỏ bừng cả khuôn mặt, cuối cùng hét lớn một tiếng, ra sức song chưởng, trào ra nội lực mãnh mẽ, nháy mắt liền thu tay lại, cả người nằm chết dí trên mặt đất, thở hổn hển.
Trần Thành nhảy dựng lên, lập tức quỳ xuống, hai tay ôm quyền: "Đa tạ sư phụ đã giúp đệ tử đả thông hai mạch Nhâm Đốc".
Ngô Vọng Trung thở hổn hển, cười hắc hắc, ngồi dậy: "Cảm tạ cái gì, lão đầu tử ta chỉ có ngươi là đồ đệ duy nhất, không giúp ngươi thì giúp ai, hơn nữa lão đầu tử ta đều là có mục đích hết". Nói xong lại nằm xuống đất cười cười.
Trần Thành có điểm không rõ, sư phụ muốn nàng làm gì? Trừ bỏ bảo nàng gả cưới, hay lấy mạng nàng thì mọi chuyện khác nàng đều tận lực làm được.
Ngô Vọng Trung nằm nghỉ đủ rồi, nhảy dựng lên, nghiêm mặt nói: "Đệ tử Hải Thương phái Tiết Hoàng Sanh quỳ xuống nhận lệnh".
Trần Thành nghe xong cũng nhanh chóng quỳ xuống, không biết sư phụ lão nhân ông ta muốn làm cái gì.
Ngô Vọng Trung lại nói: "Ta là chưởng môn đời thứ chín của Hải Thương phái - Ngô Vọng Trung, hiện đem chức chưởng môn truyền lại cho đệ tử thứ mười Tiết Hoàng Sanh, sau này, Tiết Hoàng Sanh chính là chưởng môn của Hải Thương phái, thỉnh Tiết Hoàng Sanh mau đón nhận lệnh bài".
Nghe Ngô Vọng Trung nói như thế, Trần Thành liền kinh ngạc không thôi, há hốc mồm, không biết thế nào cho phải.
Ngô Vọng Trung nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Trần Thành, không kiên nhẫn mà nói: "Mau cầm a! Lão nhân gia ta cầm mỏi tay".
"Nhưng mà sư phụ, vị trí chưởng môn này, ta làm sao đảm đương nổi?". Trong lòng Trần Thành đúng là không tới nửa phần niềm tin có thể đảm đương trọng trách này. Nàng biết là một người bình thường cũng không thể tiếp tục làm người bình thường mãi được, nhưng nàng không có yêu cầu lớn lao gì, chỉ cần làm ăn không đụng trúng kẻ tiểu nhân, tiền lương đủ ấm no, như vậy là đủ tồn tại rồi, chỉ cần mình cùng người mình quan tâm khỏe mạnh, vui vẻ sống qua từng ngày, có thêm vợ hiền tri kỷ đã là đủ. Nàng thật không muốn làm chưởng môn gì đâu a!
"Ngươi không làm ai làm? Lão đầu tử ta chỉ có đệ tử duy nhất là ngươi, ta không truyền cho ngươi thì truyền cho ai? Chẳng lẽ truyền cho mấy...sư huynh đồng môn? Ta cũng không biết bọn hắn bây giờ ẩn cư ở địa phương nào, lão đầu tử ta lười tìm, dù sao hiện tại cứ vậy đi, lệnh bài kia ta đã trao ra, ngươi không nhận cũng phải nhận, lão đầu tử ta mệt mỏi, ngủ đây!". Nói xong, liền đem lệnh bài để xuống đất, tùy tiện tìm một chỗ nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Thấy vậy, Trần Thành thật sự là đau đầu không thôi, chỉ có thể nhặt lên lệnh bài, hai tay ôm quyền vái chào: "Đệ tử nhất định sẽ dốc hết sức, không cô phụ sự chờ mong của người".
Ngô Vọng Trung khóe miệng nhếch nhẹ, trong lòng đắc ý không chịu nổi, bây giờ hắn đã có thể hoàn toàn tự tại, có thể thích gì làm đó rồi.
Đêm nay, Trần Thành rốt cục suy sụp mà ra khỏi mật thất, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng khuyết lại suy tư, bế quan tu luyện cả tháng nay, không biết có chuyện gì phát sinh hay không...
Bởi vì hiện tại trời cũng đã khuya, Trần Thành chỉ có thể trở về phòng mà ngủ một giấc thật ngon, thẳng đến đến mặt trời đã lên cao mới chịu tỉnh lại, nhanh chóng rửa mặt chải đầu chuẩn bị xiêm y , sau đó cho người gọi Chu Nham tới.
Nhìn thấy Chu Nham, Trần Thành liền hỏi: "Gần đây có chuyện gì phát sinh hay không?".
Chu Nham nhíu mày, từ từ mở miệng: "Sư huynh, mấy ngày trước, phái Hoa Sơn bị diệt môn".
"Cái gì?". Trần Thành kinh ngạc từ ghế đứng lên: "Diệt môn? Làm sao có thể? Hoa Sơn chẳng phải là một đại môn phái hay sao? Là ai có khả năng?".
Diệt môn? Tin tức này có chút mông lung, Trần Thành quả thực bán tín bán nghi.
"Hoa Sơn phái mấy ngày trước quả thật là bị diệt môn, đối phương còn dùng mồi lửa đem toàn bộ nhà cửa trong phái đốt sạch, một đêm trở thành bình địa". Chu Nham bẩm báo chi tiết.
"Là ai làm?". Trần Thành cau mày, trong lòng liền nghĩ đến đám người đã đuổi giết nàng.
"Không biết, nghe nói là một đám người bịt kín mặt". Chu Nham suy tư xong, lại nói: "Ta nghĩ, có phải là cùng đám người đã ám sát sư huynh không?".
Trần Thành cũng suy tư một lát, lại hỏi: "Các môn phái khác có động tĩnh gì không?".
"Hoa Sơn bị trừ khử, Ngũ Nhạc kiếm phái đứng đầu phái Hành Sơn đưa thiệp mời tam đại chưởng môn kiếm phái còn lại cuối tháng này tụ tập ở Hành Sơn, cùng bàn kế hoạch báo thù".
"Còn các môn phái khác?". Trần Thành nghĩ, Hoa Sơn là một trong Ngũ Nhạc kiếm phái, để tự bảo vệ nhau, bọn họ tự nhiên sẽ tụ tập lại, không biết các trụ cột chính trong giới võ lâm có hành động gì không.
"Các môn phái khác đều không có động tĩnh, phỏng chừng đều đã có tính toán trong lòng cả rồi".
"Còn Bích Hải cung?". Trần Thành nghĩ, chuyện lớn như vậy, Bích Hải cung chắc chắn sẽ phái người tìm hiểu, hẳn là có tin tức.
"Bích Hải cung? Cũng không có". Nói xong, Chu Nham như nhớ tới điều gì: "A! Đúng rồi! Tuyết Tình cô nương hôm trước vừa đến Phán Thành, hiện tại đang ở Thiên Nhất".
Nghe được Tuyết Tình đến, Trần Thành trong lòng lại vui vẻ, nhưng lại nghĩ đến đôi mắt Tuyết Tình lúc ly biệt trước kia, rốt cục cũng không vui vẻ được, chỉ thản nhiên nói: "Ta biết". Ngừng lại một chút, Trần Thành lại hỏi: "Đàm Nguyệt Đường khai trương chưa?".
"Vâng, đã khai trương nửa tháng trước, sinh ý cũng không tệ lắm, người của Tham Nguyệt Lâu đều giả làm tiểu nhị tại đây".
"Được, tốt lắm, đêm nay ngươi cùng ta đến Thiên Nhất một chuyến, chúng ta đi tìm Tuyết Tình". Tuy rằng Trần Thành vẫn không thể hoàn toàn minh bạch tình cảm trong mắt Tuyết Tình là gì, nhưng là, bằng hữu chính là bằng hữu, nàng sẽ không vì những suy nghĩ khác mà lãng tránh, cố ý không thân cận, đối với nàng mà nói, mọi chuyện cần rõ ràng với nhau, so với trốn tránh vẫn tốt hơn, còn nữa, trước mắt đều là suy đoán của chính mình. Trần Thành xem ra, người cổ đại có tư tưởng hẳn là vẫn tương đối bảo thủ, tuy rằng chuyện kia ở thời này không phải không có, nhưng dù sao vẫn là số ít, vả lại cũng phần lớn phát sinh trong cung đình, việc cùng giới tính yêu mến nhau xác suất vẫn còn thấp, đều là không khả năng.