Sorry mọi người, khi nãy post truyện bị lỗi nên giờ post lại...
Lục Trúc từ chỗ mật thất của Đường Mịch đi ra, cũng như cái xác khô héo đi mãi không có mục đích, nàng cũng không biết mình đã đi được bao lâu, màu nắng dần nhạt đi, mặt trời trên cao rọi xuống cuối cùng lại rọi tới nơi mà Đường Mịch hai người trước kia từng thả diều, trong mắt Lục Trúc tựa hồ nhìn thấy được mình cùng Đường Mịch vừa vui cười, vừa cãi nhau xem diều của ai bay cao hơn...
Vốn đã đau tới chết tâm sao giờ phút này vẫn còn đau chưa dứt, đáy lòng tự nhạo báng chính mình tự gây nghiệt, thật sự không thể sống nữa, hại người lại hại mình, vì cái gì? Vì sao lại để cho ta yêu nàng, nếu muốn ta yêu nàng, lại vì sao không cho chúng ta ở gần nhau? Ông trời, ông là đang trêu đùa ta? Một khi đã như vậy, vì sao ta vẫn còn yêu...
Nước mắt như mưa rơi xuống, thân thể vô lực không thể chống đỡ mà khụy xuống, bi thương khóc rống lên...
Mà Đường Mịch từ khi Lục Trúc rời đi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vệt máu dưới sàn, tâm không chịu nổi mà run lên, trong mắt mang theo một loại tình cảm dạt dào, cả người như thấy được điều gì kinh hãi, kích động lùi về sau, vừa lui vừa lẩm bẩm không ngừng: "Máu...nàng...". Thẳng đến khi thối lui đến cạnh giường thì không thể lui nữa, cuối cùng thân thể từ trên tường trượtt xuống, ngồi dưới đất ngẩn ngơ nhìn ra ngoài. Cứ như vậy cho đến khi ánh mặt trời lặn soi vào phòng...cuối cùng, nàng cũng chậm rãi hồi phục tinh thần, bước một bước dài rời khỏi phòng...
-----------------------------------------------------
Trần Thành nói như thế, Ôn Tình nhìn lại vẻ mặt bi thương của Trần Thành, lường trước hắn có điều trọng yếu cùng mình nói vì vậy đem hắn đến vùng phụ cận trên núi.
Ở giữa núi này có một đồng cỏ lớn, trăm mét không có chỗ ẩn thân, ở đây nói chuyện cũng không sợ bị người khác nghe lén.
Trần Thành vẻ mặt ác liệt đứng thẳng lưng trên vách đá, vạt áo theo gió phiêu động, có vẻ phong trần mà anh tuấn, nếu không mang mặt nạ da người, tất nhiên là tuấn tú phi phàm.
Trần Thành không nói gì, Ôn Tình cũng không, nàng lẳng lặng đứng bên cạnh chờ Trần Thành mở miệng.
Mặt trời chậm rãi đi về phía tây, trời chiều như lòng đỏ trứng dần dần hiện rõ, phảng phất muốn ôm lấy mặt đất, màu cam ấm áp chiếu rọi đỉnh núi, phản chiếu một sắc cam sặc sỡ, dung hợp cùng cây cỏ xung quanh phác thảo ra một cảnh đẹp làm say đắm lòng người. Nhưng mà, trước cảnh đẹp trước mặt, Trần Thành cũng không có tâm tư nào để thưởng thức, Ôn Tình cũng không.
"Có một việc, ta nghĩ sẽ nên nói cùng ngươi, có lẽ ngươi nghe xong sẽ cảm thấy hoang đường". Trần Thành chậm rãi mở lời.
Ôn Tình liền kỳ quái, không hiểu vì sao Trần Thành lại nói như vậy.
"Ngươi có tin còn tồn tại một không gian khác không? Một không gian khác với thế giới này?". Trần Thành nói.
Ôn Tình càng ngày càng không rõ, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
"Có lẽ, khi gặp duyên cớ nào đó, ngươi sẽ thoát ly khỏi không gian đó, đưa thân vào một nơi xa lạ khác".
Ngừng lại một lát, lại nói: "Một ngàn mấy trăm năm sau xã hội hiện đại hoàn toàn bất đồng nơi đây, đó là một xã hội có khoa học kĩ thuật rất phát triển, có lầu cao vạn trượng, có phi cơ bay trên trời cao ngàn trượng, có ô tô đi được cả ngàn dặm...con người nơi đó sinh hoạt rất bình thường, mỗi ngày đều liều mạng làm việc vì ấm no, ta trước kia chưa từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ thay đổi, nhưng là trong một lần công tác, ta té xỉu, khi tỉnh lại thì mọi thứ đã thay đổi, không còn là cuộc sống ta từng biết trước kia, không còn cha mẹ để yêu thương, không có bằng hữu, không có lầu cao ốc, không những thế ta còn bị đưa vào thân thể của một người có hoàn cảnh lạ lẫm, chính mình nhưng cũng không phải là mình. Ở trong thân xác này, mọi thứ đều không thuộc về ta, mặc dù mọi người cưng chiều ta, cha mẹ yêu thương ta, nhưng là trong lòng ta hiểu rằng, người bọn họ yêu không phải ta, mà là chủ nhân trước kia của thân thể này...". Nói đến đây, Trần Thành hai mắt rưng rưng, quay đầu vắng vẻ nhìn Ôn Tình.
Chỉ thấy trong mắt Ôn Tình không còn lạnh như băng, uy nghiêm như ban đầu, hơn nữa còn có một chút u buồn cùng lo lắng.
Vốn là sự tình ly kỳ như vậy thật khó làm cho người ta tin tưởng, nhưng không biết vì sao Ôn Tình tin, bởi vì nàng hiểu được người trước mắt không phải là Tiết Hoàng Sanh trước kia.
Trần Thành lại quay đầu nhìn nơi phương xa, giờ phút này, khi mặt trời đã muốn bị che kín sau rặng núi, cảnh sắc mê người khi nãy cũng dần nhạt phai. Trần Thành thở sâu, tiếp tục nói: "Tất cả sủng ái, quan tâm, đều không thuộc về ta, thân phận hiển hách, nhà cửa, cha mẹ, sư huynh đệ, sư phụ, thậm chí...quần áo trên người. tiền bạc, đều không thuộc về ta, ta chỉ là thay mặt người khác hưởng thụ chứ nguyên bản mọi thứ không phải là của ta. Mà hết thảy là do Tiết Hoàng Sanh cho ta, ta đã không có biện pháp nào để cảm ơn hắn, điều duy nhất ta có thể làm là giúp hắn trả hiếu, không để cha và mẹ hắn thương tâm mà khó sống, trừ việc đó ra, ta cũng không biết mình có thể làm được gì nữa...". Nói xong, nước mắt Trần Thành tuôn ra, nếu không vì thân phận của Tiết Hoàng Sanh, nói chính xác thì không chừng mình đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.
Lúc này, đột nhiên một bàn tay mang khăn lụa mềm mại ôn nhu giúp Trần Thành lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Đừng tự cảm thấy khó khăn với chính mình, có lẽ tất cả chuyện này chỉ là tạm thời, nói không chừng Tiết Hoàng Sanh phải cảm tạ ngươi mới đúng, không có ngươi làm sao hắn có thể hoàn thành nghĩa vụ của hắn". Thanh âm vô cùng dịu dàng, làm cho Trần Thành cũng không thể tin đây là lời từ miệng Ôn Tình, mà ngay cả Ôn Tình cũng không thể tin được mình nhưng lại có thể ôn nhu như vậy, nàng rất đau lòng khi nhìn người trước mặt như vậy, hắn đau như lòng mình đau, nàng không muốn nhìn hắn bi thương khó sống, nàng tình nguyện giúp hắn giải tỏa.
Trần Thành đưa tay nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt, chăm chú nhìn sâu vào Ôn Tình: "Sau tất cả chuyện này, ta thật sự muốn trở về, trong lòng từng nghĩ có phải chết là sẽ có thể trở về không, có khi ta thật sự muốn thử chết xem sao, nhưng nếu không thể quay về, thì chết cũng được, dù sao nơi này hết thảy đối với ta đều quá mức xa lạ. Nhưng mà...ta lại gặp được ngươi, ngươi làm cho ta cảm giác giống như chúng ta đã quen biết từ vạn năm trước, coi như ngươi lúc nào cũng mang mạng che mặt, ta cũng cảm thấy vô cùng thân thuộc, có dũng khí chờ đợi ngươi. Vì ngươi, cho nên ta mới vướn bận, ta không thể cứ thế rời đi, ta muốn ở bên cạnh ngươi".
Kỳ lạ, làm sao Trần Thành cũng cảm giác như thế này? Ôn Tình trước kia cùng hắn gặp nhau chắc chắn là lần đầu gặp gỡ! Nhưng nàng cũng đối với hắn có cảm giác quen thuộc, giống như nàng và hắn đã quen từ rất lâu, cho nên nàng mới dung túng để hắn càn rỡ nắm lấy ống tay áo của mình, nghĩ về hắn, muốn bảo vệ hắn, nhưng những cảm giác trước kia đều bị nàng xem nhẹ, cho đến hiện tại nàng mới hiểu được, thì ra nàng cùng Trần Thành đều cảm giác giống nhau.
Tràn Thành tiếp tục nói: "Nhưng là...thiên ý trêu người...có khi điều mình mong muốn, hi vọng không nhất định có thể hoàn thành". Trần Thành nhìn sâu vào đôi mắt Ôn Tình, hỏi: "Ngươi tin tưởng lời ta nói phải không? Ngươi sẽ không vì ta không phải là Tiết Hoàng Sanh mà không thân với ta nữa?".
Trong mắt Ôn Tình đều hiện rõ loại tình cảm ôn nhu, chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Làm sao như thế được! Ngươi là ngươi, người mà ta quen biết là ngươi, không phải là Tiết Hoàng Sanh".
"Vậy ngươi có để ý vì thân thể này thực chất của Tiết Hoàng Sanh không?". Trần Thành lại hỏi.
Ôn Tình lắc lắc đầu: "Trong mắt của ta, tất cả mọi chuyện trước kia đều chính là ngươi, không có sự tồn tại của hắn".
Trần Thành nghe xong, chuyển từ bi thành hỉ, nở nụ cười rồi sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, nụ cười lại tắt.
Ôn Tình xem biểu cảm biến hóa trên mặt Trần Thành liền hỏi han: "Làm sao vậy?".
"Ngươi vẫn sẽ như thế này phải không? Mặc kệ ta có là...". Trần Thành chần chờ hỏi, nhưng hỏi chưa tròn câu lại bị Ôn Tình cắt đứt: "Đương nhiên, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, được không? Không cho phép ngươi bi thương, ta thích thấy ngươi vui vẻ". Bởi vì khi ngươi bi thương, sẽ làm lòng ta rất khó chịu, Ôn Tình nghĩ trong lòng.
Nhưng Trần Thành chưa nói xong, điều trọng yếu nhất vẫn chưa nói! Vì thế lại nhanh chóng: "Nhưng mà...nhưng mà...ta chính là...".
Đột nhiên Ôn Tình nhướng mày, ánh mắt khôi phục vẻ quạnh quẽ, thấp giọng nói: "Có người". Nói xong liền kéo tay Trần Thành đến tảng đá phía sau ẩn thân.
Trần Thành liền buồn bực than thở, thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là ý trời sao?
Chỉ chốc lát liền xuất hiện một thanh âm nữ nhân thở hổn hển: "Ngươi đứng lại cho ta...ngươi còn chạy nữa...ta...ta chết cho ngươi xem". Lời này nghe ra thật có tính uy hiếp, giết ngươi không lo, ta chết đi ngươi chắc chắn là lo đi? Trừ khi người nọ hận ngươi bằng không sẽ không thờ ơ.
Trần Thành thầm nghĩ: Thật xảo quyệt! Không biết ai xui xẻo gặp trúng bà cô này.
Chỉ chốc lát một giọng nữ bi thương truyền tới: "Ngươi không phải không muốn gặp ta sao? Không cần đuổi theo".
Thanh âm này? Lục Trúc? Chẳng lẽ nàng cùng nàng kia...? Trần Thành bật người im lặng lắng nghe.
Quả thật hai người kia chính là Lục Trúc cùng Đường Mịch. Đường Mịch từ tầng hầm chạy ra ngoài, tìm kiếm thân ảnh Lục Trúc khắp nơi, những nơi có khả năng nàng đều chạy qua mấy lần, cuối cùng đến địa phương nơi hai người họ thả diều trước kia lại tìm được Lục Trúc. Nhìn Lục Trúc hai mắt vô thần, một mình quỳ trên mặt đất, ngay cả Đường Mịch đi đến bên cạnh cũng không phát giác. Nhìn thấy nàng, Đường Mịch đau lòng, liền đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, hai mắt cũng rưng rưng, run rẩy vươn tay sờ đến khuôn mặt kia, chỉ thấy hai má nhợt nhạt, đau lòng không thôi.
Cảm giác có ngươi động vào, Lục Trúc bắt đầu nhìn lại, chỉ thấy dung nhan thanh lệ trong gang tấc, đột nhiên kinh hoảng nhảy dựng lên, cất bước bỏ chạy. Thấy tình huống như vậy, Đường Mịch cũng hoảng hốt theo, nhanh chóng chạy theo, cuối cùng lại chạy đến chỗ của Trần Thành cùng Ôn Tình.
"Ngươi bây giờ lại muốn tránh né ta? Nếu đã như vậy trước kia vì sao ngươi lại làm thế?". Thanh âm Đường Mịch mang theo tiếng khóc nức nở, mang theo oán hận, đồng thời cũng mang theo đau lòng.
Đợi lâu sau, Lục Trúc chậm rãi mở miệng: "Lúc trước, ta không nghĩ mọi chuyển sẽ diễn ra như thế này, nếu biết ta sẽ không...".
"Ngươi sẽ không cái gì? Ngươi hối hận? Ngươi hiện tại hối hận còn có thể sao?". Không đợi Lục Trúc nói xong, Đường Mịch lớn tiếng cắt đứt.
Lục Trúc chậm rãi nói: "Không, ta không hối hận, nếu trời cao cho ta thêm một cơ hội nữa, ta vẫn chọn làm như vậy, cứ việc vui vẻ thời khắc lúc đó, coi như bi thống kịch liệt thế nào, ta cũng không hối tiếc, chỉ là...thật xin lỗi ngươi, để ngươi vì ta mà thương tâm, mà khó chịu...ta biết coi như ta thiên đao vạn quả cũng không bù lại thương tổn trong lòng ngươi, để không thể làm tổn thương ngươi thêm nữa, ta chỉ có thể biến mất ở thế giới của ngươi, thời gian sẽ hòa tan hết thảy, ngươi sẽ quên ta, một lần nữa bắt đầu nhân sinh của ngươi".
Đường Mịch kêu gào: "Ngươi có quyền gì quyết định nhân sinh của ta? Nhân sinh của ta ngoại trừ ta, không ai có thể làm chủ, là vì ngươi..."
Đường Mịch vừa khóc vừa nói: "Ngươi đã muốn chạy trốn, lúc trước cần gì phải giả dạng nam trang đến lừa gạt tình cảm của ta? Lúc ta yêu ngươi, ngươi lại nói cho ta biết, ngươi là nữ tử, như vậy thì thôi đi, hiện tại ngươi lại nói ngươi muốn biến mất khỏi thế giới của ta? Ta xin hỏi ngươi, ngươi làm thế nào biến mất khỏi thế giới của ta? Biến mất khỏi tâm trí của ta? Biến mất khỏi lòng ta? Ngươi mau nói cho ta biết? Ngươi sẽ làm thế nào?...Ta sẽ phải làm sao? Làm sao có thể quên được ngươi? Làm sao có thể không nhớ tới ngươi? Ngươi mau nói cho ta biết, mau nói cho ta biết làm thế nào...". Đường Mịch khóc to, đến cuối cùng, thanh âm bắt đầu khàn khàn, nhưng vẫn oán trách Lục Trúc.
Nghe Đường Mịch lên án, Lục Trúc lại rơi nước mắt, tội lỗi của mình sâu nặng như vậy, thiên đao vạn quả cũng không bù lại thương tổn do mình gây nên.
Hai người chìm vào yên tĩnh hồi lâu, đều không ai nói gì, thẳng đến lúc trăng tròn treo cao, yên lặng nhìn các nàng.
Cuối cùng, Đường Mịch đánh vỡ sự yên tĩnh: "Ngươi theo ta".
"Đi đâu?". Lục Trúc hỏi.
"Đi chuộc tội của ngươi". Đường Mịch sinh khí.
Lục Trúc thở dài một mạch, trả lời nhanh: "Ân".
Tiếp tục hồi lâu, tiếng bước chân liền biến mất nơi phương xa, trên sườn núi hiện tại chỉ còn Trần Thành cùng Ôn Tình.
Ôn Tình thở dài, lạnh giọng nói: "Nàng cũng là tốt số, đụng phải nữ tử như vậy, nếu là ta, nhất định giết nàng trả mối hận trong lòng, lừa gạt chính là nhục nhã"
Nghe hận ý của Ôn Tình, Trần Thành sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đáy lòng thầm than may mắn, vừa rồi cũng chưa nói ra.
Nhìn Trần Thành không nói gì, Ôn Tình quay đầu nhìn Trần Thành đang ngơ ngác, hơn nửa vẻ mặt còn đang đổ mồ hôi, nhanh chóng quan tâm: "Ngươi sao vậy? Có phải thấy không khỏe chỗ nào không?".
Trần Thành phục hồi tinh thần, nhanh chóng lắc đầu: "Ta không sao, tự nhiên thấy có chút nóng thôi".
Ôn Tình yên tâm một chút, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại hỏi: "Ngươi vừa rồi muốn nói với ta cái gì?".
"A?". Trần Thành cả kinh, lập tức nói: "Không có, không có, không có việc gì...".
Ôn Tình gật gật đầu: "Chúng ta xuống núi đi, ngày mai lại đi Hành Sơn vậy".
Trần Thành lau mồ hôi, trong lòng cảm thấy bất an, lúc trước trở ngại thân phận Tiết Hoàng Sanh, mới bất đắc dĩ giấu diếm, hiện tại đã giải thích xong, có cơ hội thẳng thắn lại sợ phải mất đi ngươi. Kỳ thật, yêu cầu của ta không nhiều, ta không tham vọng quá đáng có thể cùng ngươi cùng nhau nắm tay đến răng long đầu bạc, chỉ cần có thể để ta ở bên cạnh chăm sóc ngươi là đủ. Cho nên, thật xin lỗi, vì chỉ có thể làm bạn cùng ngươi, xin tha thứ ta đã lừa gạt cùng ích kỷ, thật xin lỗi...
-------------------------
( ˘⌣˘)♡(˘⌣˘ ) Trải qua chương vật vã như chết đi sống lại thì cũng tới lúc hai người tình tứ, "tình chàng ý thiếp" không dứt
Đây có thể xem là bước ngoặc lớn cho mối quan hệ giữa Trần Thành và Ôn Tình rồi đó (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄