Tình Duyên Trái

chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôn Tình đánh ra một chưởng kia liền bị tay Cao Hồng cứng rắn cản lại, chỗ cổ tay bị va chạm như bị nham thạch bắn trúng rất đau nhứt, cảm giác được tốc độ chưởng đầy uy lực của Cao Hồng sắp đuổi tới, trong lòng cả kinh, lập tức thu tay toàn thân né tránh, không dám cùng hắn trực tiếp nghênh chưởng, sợ hãi, nội công quả thật thâm sâu.

Cao Hồng cũng không dự định cho Ôn Tình có cơ hội né thoát, tiến thêm một chưởng, thân hình Ôn Tình chợt lóe, tay lần đến eo lưng rút ra một thanh bảo kiếm, nháy mắt đâm tới Cao Hồng.

Thân ảnh Cao Hồng chợt lóe, tránh thoát kiếm chiêu, người đã ở bên trái Ôn Tình, Ôn Tình lại di chuyển kiếm, trực tiếp hướng đến Cao Hồng lần nữa...

Trần Thành thả người bay lên, rút ra từ sau lưng Linh U kiếm được buộc sẵn, vụt qua không trung rút kiếm đâm tới trên người Cao Hồng...

Nháy mắt ở mảnh đất trống trước miếu điện chỉ còn thấy ba thân ảnh day dưa lóe sáng, tốc độ nhanh như điện giật, làm cho người ở ngoài không thể thấy rõ chiêu thức của bọn họ, cũng không biết tình hình chiến đấu thế nào.

Nhưng Trần Thành cùng Ôn Tình bên trong lòng đều biết thực lực rõ ràng của mình đều kém quá xa đối phương, chiêu thức của mình đều bị đối phương dùng chưởng phá giải hết, lại không thể chống chọi, khổ sở không thể nói nổi.

Trần Thành tuy rằng không hoàn toàn biết chiêu thức đối phương, nhưng hai tay vẫn liên tục phối hợp mong có thể ngăn cản được chưởng pháp của đối phương, nhưng nội lực của Cao Hồng quá hùng hậu, làm cho mình cũng chỉ có thể né sang một bênh.

Ôn Tình đọc hơn trăm cuốn võ lâm bí tịch, hơn nữa kinh nghiệm đối địch cũng không thiếu, mấy chiêu thức của đối phương cũng không quá nề hà gì nàng, nhưng nàng lại e dè trước nội lực của Cao Hồng, bị buộc không thể đến gần hơn được nữa.

Hơn mười chiêu tung ra Cao Hồng đột nhiên đổi chưởng pháp, tay phải nắm chặt, duỗi thẳng hai ngón tay, chưởng pháp đổi thành kiếm chiêu, hai ngón tay đảo qua đảo lại liền mang một đạo khí mạnh mẽ tới, giống như kiếm vô hình, hướng hai người đánh tới.

Trần Thành cùng Ôn Tình đều cả kinh, chẳng lẽ đây gọi là kiếm từ tâm sinh, vận khí vi kiếm?

Hai chiêu trôi qua, Ôn Tình đột nhiên nhìn chiêu thức có chút quên mắt, tựa hồ như đã gặp qua, trong đầu giật mình một cái, giật mình sợ hãi, quả nhiên đây là chiêu thức của Khải tâm kiếm. Ôn Tình lúc trước có được quyển thượng của "khải tâm kiếm phổ", tuy rằng y sư đã dặn không được học nhưng mà mình cũng lật xem qua, bên trong mấy chiêu thức kiếm đều biết một phần. Quyển thượng và quyển hạ của "khải tâm kiếm phổ" hỗ trợ lẫn nhau, quyển thượng chứa kiếm chiêu, quyển hạ chứa tâm pháp, nếu chỉ có một trong hai quyển sẽ không phát huy được toàn bộ uy lực của Khải tâm kiếm thật sự, mà Cao Hồng lần này lại uy vũ dùng Kiếm chiêu đùa giỡn, chắc chắn mười phần đã học hết "khải tâm kiếm phổ". Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Tình sợ hãi tột độ, nếu hai chiêu này trôi qua, mình cùng ngốc tử chắc chắn sẽ chết. Vì thế nhanh tiếng hô: "Ngốc tử, ngươi đi mau".

Trần Thành tuy rằng không biết đối phương đang dùng khải tâm kiếm phổ, nhưng mà nàng lại cảm giác được sự áp bách, nàng biết mình sẽ chống đỡ không xong, nhưng làm sao mà đào tẩu một mình đây? Nàng hiện tại chỉ hy vọng, chính mình có thể chống đỡ một chút để Ôn Tình có thể chạy đi an toàn, vì thế hô: "Ngươi đi mau, một mình hắn để ta đối phó".

Ôn Tình làm sao không biết Trần Thành là đang trấn an mình, trong lòng mắng: Ngốc tử.

Cao Hồng đột nhiên di chuyển kiếm phong, một cổ kiếm liền hướng Trần Thành đâm tới, chân khí kia có dạng kiếm, Trần Thành biết kiếm trong tay không thể ngăn cản, bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy dựng lên, tránh đi một chiêu này. Bay lên quay cuồng một cái, nghĩ muốn bay đến hướng của Cao Hồng, không ngờ nhưng không ngờ đập vào mắt một màn làm cho nàng trong lòng đều lạnh, chỉ thấy Ôn Tình ngã người về phía sau, sức nặng thân thể toàn bộ áp vào trường kiếm bên tay phải. Cao Hồng song chưởng uy lực kinh người,từng chiêu đều lưu tâm đến trên người Ôn Tình, Ôn Tình bất đắc dĩ, vận khí mũi kiếm tay phải, thi triển khinh công thối lui về sau, chống mũi kiếm xuống đất trong nháy mắt đá trên đất từng trận ra tia lửa chói mắt. Ôn Tình tốc độ vẫn kém hơn Cao Hồng, mắt thấy chưởng kia đã nhanh chóng tiến tới nàng, mà nàng cũng cảm thấy chưởng này khó thoát. Nhưng ai ngờ, bóng dáng Trần Thành đột ngột xuất hiện bên người Ôn Tình, vận đủ mười thành công lực tập trung vào song chưởng, khí huyết trong ngực quay cuồng, phun mạnh một ngụm máu lớn. Nhưng mà, nàng biết Ôn Tình đang ở sau lưng mình, nàng không thể lui về sau nửa bước, vì vậy, chân nhanh chóng dùng sức đạp một cái, dưới chân nham thạch hiện một cái hố, liều mạng chống đỡ, gắng gượng đem Cao Hồng cản lại.

Ôn Tình cả kinh, dựng thân lên, còn thời điểm còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy Cao Hồng lại hung ác ra thêm một chưởng, hướng vào ngực Trần Thành, Trần Thành lại thêm một ngụm máu tươi, rải ra đỏ cả một mảnh đất, ngay cả Cao Hồng cũng dính một chút máu tươi chói mắt. Ôn Tình kinh ngạc, ngây người, run sợ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, môi còn chưa kịp kêu lên mắt đã thấy Trần Thành bị đánh văng ra xa. Trong lòng lại hốt hoảng, thân thể theo phản xạ đuổi theo Trần Thành...

Đường Nặc thấy Trần Thành phun một ngụm máu tươi, trong nháy mắt đỏ cả một mảnh, trong lòng hắn cũng run sợ, luống cuống, ánh mắt mở lớn, nhanh chóng vội vàng kêu: "Nghĩa phụ, không được...".

Cao Hồng nghe tiếng, trong lòng ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Đường Nặc, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, mặt đầy sợ hãi ngẩn ra tại chỗ, ánh mắt cũng ngơ ngác chăm chú nhìn vào phương hướng Trần Thành bay xa, không hề nháy mắt.

Cũng là bởi vì lúc này Cao Hồng đang phân tâm, Ôn Tình cũng có thời gian bắt lấy Trần Thành, ngay sau đó vận hết sức lực thi triển khinh công, trong chớp mắt, hai người đã rời khỏi.

Lúc Cao Hồng xoay người, không thấy được bóng người hai nàng, trong lòng thở dài một cái, khẽ lắc đầu. Nặc nhi đứa nhỏ này, vẫn không quên được phần tình cảm kia rồi!

Cao Hồng là yêu thương Đường Nặc, bởi vì hắn giống con trai đã mất của mình, đặc biết là dáng dấp lúc cười, cho nên mang Đường Nặc đi, nhận làm nghĩa tử, tự mình truyền thụ võ công, đem chức Thiếu chủ cho hắn.

Ôn Tình mang Trần Thành chạy như điên, mặc dù nàng muốn nhanh chóng kiểm tra thương thế Trần Thành, nhưng nàng cũng sợ Cao Hồng đuổi kịp, không còn cách nào khác, cho nên nàng chỉ cố chạy càng xa càng tốt, khi đi qua rừng trúc, phát hiện trong rừng trúc một cái miếu thờ cũ nát, vì vậy dừng bước bay xuống trước cửa miếu, lắng tai nghe, xác nhận xung quanh an toàn mới tránh vào trong miếu.

Ôn Tình vội vàng đem Trần Thành để trên sàn nhà, đang muốn kiểm tra thương thế của hắn, chỉ là lúc ánh mắt rơi trên mặt Trần Thành, tim cũng đột nhiên nhảy lên, chỉ thấy da thịt trắng nõn của Trần Thành giờ phút này chỉ toàn là màu đỏ, không phải đỏ bình thường, đôi môi mê người giờ phút này cũng đỏ như muốn rỉ máu. Nhìn bộ dạng Trần Thành như vầy, nàng tim đập không biết làm sao, run rẩy sờ gò má Trần Thành, tay chạm một mảnh nóng bỏng, nàng cả kinh rụt lại tay, tròng mắt xinh đẹp mở thật lớn, trong mắt toàn là vẻ hoảng sợ. Chẳng lẽ...chẳng lẽ là Chích Viêm Chưởng thất truyền đã lâu?

Kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, Ôn Tình nghe Trần Thành phát ra tiếng ho khan, định thần lại, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Thành, phát hiện khóe miệng Trần Thành có chút máu đỏ tươi, nàng cả ngươi bắt đầu mãnh liệt tan vỡ, hai tay che miệng lại, không để cho mình khóc, trong mắt không tránh khỏi tràn ra giọt lệ trong suốt, một giọng, hai giọt,...Trong nháy mắt, mặt đã đầy nước mắt. Đối mặt với bộ dáng Trần Thành như vậy, nàng là lần đầu tiên cảm thấy không biết chữa trị làm sao.

Không thể hoảng, không thể hoảng, nhất định có biện pháp, trong đầu nhanh chóng tìm cách chữa trị. Đột nhiên nàng nghĩ tới sư bá đã từng cùng nàng nói trong Bích Hải cung có Hàn Băng Thạch có thể ức chế lửa độc, nếu như mượn Hàn Băng Thạch, lại dùng Hàn Ngưng Chưởng bức ra lửa độc, lại nằm đó mấy ngày khẳng định là trị được Viêm Chưởng lửa độc này.

Nghĩ đến phương pháp cứu chữa, trong lòng hỗn loạn đã hơi tiêu tan, nhưng lại nghĩ Bích Hải cung đường xá xa xôi, không biết hắn có thể chống đỡ nổi hay không, Ôn Tình nâng tay run rẩy, quyết định kiểm tra thương thế của hắn trước, tạm thời nghĩ biện pháp áp chế lửa độc.

Ôn Tình run rẩy đặt trên thắt lưng Trần Thành, kéo ra thắt lưng trên eo nàng, kéo theo một chút ngoại sam dính máu, buông ra thắt lưng đã đỏ tươi, tay đưa đến áo lót bên trong, trong lòng chần chờ một chút, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua thân thể nam tử, trong lúc này có chút ngượng ngùng xấu hổ, nhưng cứu người là quan trọng, tay dừng ở cổ áo mấy giây, trong lòng thấp thỏm, kéo từ từ xuống, Từ từ, Ôn Tình phát hiện, rọi vào mắt nàng không phải là thân thể nam nhân cường tráng, mà là da thịt mơn mởn bị nhuốm màu đỏ vì máu. Sự phát hiện này làm Ôn Tình như bị điện giật, tay kéo áo lót như bị lửa đốt thụt về. Ánh mắt nàng không thể tin được, trong đầu chỉ xuất hiện một chữ: Không, sẽ không, sẽ không, Ôn Tình lập tức phản bác ý tưởng trong đầu, nhất định không phải, nhất định là hắn bị thương, mới có lớp băng quấn này.

Vì muốn chứng minh sự thật, Ôn Tình thuyết phục lấy hết dũng khí đưa tay, run rẩy trước ngực Trần Thành dừng lại, không dám đi về phía trước. Trong lòng dùng dằn vài giây, cuối cùng nhắm hai mắt lại, để hai tay lên ngực Trần Thành, cảm giác mềm mại truyền đến, để cho Ôn Tình như bị một quả cân đánh vào não, toàn thân đau đến tê dại, đột nhiên ngã xuống đất, mở đôi mắt kinh hoàng, không có cách nào nhìn thẳng vào ngực Trần Thành, như gặp được việc kinh khủng nhất thế gian, hốt hoảng lắc đầu, không ngừng nói: "Đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật...Ngươi lừa gạt ta, ngươi lừa gạt ta...".

Bỗng nhiên, Ôn Tình đứng dậy, kinh hoảng thất thố chạy ra khỏi miếu thờ, không vận dụng khinh công, chỉ chạy như điên vào rừng, chạy như không muốn nghĩ đến nội tâm đang hốt hoảng, cuối cùng hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên đất. Ngoài miệng thấp giọng nói: "Đây không phải là thật, ngươi lừa ta, người lừa ta...".

Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là rất nhanh chóng, trong đầu Ôn Tình lại hiện ra dung nhanh đầy máu của Trần Thành, trán nhăn lại; trong miệng tràn ra máu tươi; vệt máu trên người...Biểu tình chịu đựng lửa độc kia, tất cả đều xua tan hận ý trong lòng, nàng không thể để người kia chết, đúng, nàng không thể chết. Ôn Tình từ dưới đất đứng lên, lại chạy trở về trong miếu. Nhìn Trần Thành nằm dưới đất, lòng Ôn Tình rất loạn, nhìn cảnh này, nàng đau lòng hận không thể đem thương tích kia chuyển qua cho mình, phụng bồi nàng đỡ đau. Nhưng nàng cũng hận, hận không thể cầm kiếm đâm mười ngàn nhát lên thân thể kia, chém mười ngàn đao. Nhưng mà, trong lòng nàng biết, nàng không muốn người kia chết. Nàng tự nhủ, đem nàng cứu sống, chỉ để nàng chết trên tay mình.

Ôn Tình di chuyển bước chân nặng nề, từng bước từng bước đến gần Trần Thành, quỳ bên cạnh nàng, đưa tay ra. Định cởi ra vải thưa trước ngực kiểm tra vết thương, đột nhiên ánh mắt lại nhìn thấy cây sáo bên hông. Ôn Tình kì quái, mang cây sáo nhặt lên, nàng cho tới bây giờ không biết là Trần Thành biết thổi sáo, bên hông còn có một cây. Đột nhiên tầm mắt di chuyển đến nơi có khắc một bông tuyết, trong đầu "Oanh" một tiếng, kinh ngạc ngây người tại chỗ, một hồi lâu đầu óc mới chậm rãi có tư tưởng, nàng biết cây sáo này, nàng biết chủ nhân nó là ai. Trong đầu đột nhiên xuất hiện chủ nhân cây sáo cùng một công tử hoa lệ đứng nói chuyện cùng nhau, công tử kia ánh mắt mềm mại cùng công tử nọ trò chuyện, cười chúm chím nhìn hoa y công tử, hoa y công tử rời đi người kia còn nhìn theo không chớp mắt. Nàng kinh hãi, đáy lòng xông ra cảm giác chua xót còn đau đớn, ánh mắt kinh ngạc nhìn dung nhan Trần Thành, tâm đau xót, rất khó chịu, được lắm...Tại sao? Ngươi thật sự là người kia sao? Ngươi cùng nàng là quan hệ gì? Vì sao vật phẩm tùy thân của nàng lại ở trong ngực của ngươi? Nếu như ngươi cùng nàng...Vậy ngươi xem ta là cái gì? Nàng có biết thân phận của ngươi không? Hay chỉ có ta không biết? Ngươi lừa gạt ta, ngươi vì sao phải lừa gạt ta?...Thật nhiều câu hỏi trong đầu Ôn Tình, cả người ngơ ngác nhìn Trần Thành, nước mắt cứ trôi xuống. Nàng đầu tiên cảm thấy bản thân không thể cứu chữa, thật giống như cả thế gian nháy mắt trống rỗng, chỉ có mình ngồi tại nơi tối nhất thế giới, không có sinh linh. Nàng không biết mình nên làm thế nào, nàng cảm thấy mệt quá, chẳng qua là chỉ khóc, khóc như một đứa trẻ bị người đời bỏ mặc.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Tèn ten =))) Khởi đầu của ngược rồi đấy và mọi người có lẽ đã hiểu phần nào lí do của ngược rồi chứ =))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio