Trần Thành thông qua lời giới thiệu của Thúy Nhi đối với Tiết gia trang đại khái cũng hiểu nhiều. Tuy rằng Tiết gia trang có nhiều người, nhưng Tiết Nhân lại chỉ mới thu hơn ba mươi đệ tử, trong đó có năm người là thân truyền, trừ bỏ Ngũ Chu Nham, còn lại bốn gã khác so với Tiết Hoàng Sanh lớn tuổi hơn. Ở Tiết gia trang, cũng chỉ có người sư huynh đệ Tiết Hoàng Sanh tương xứng, những người còn lại đều kêu Tiết Hoàng Sanh là Thiếu chủ. Bởi vì Tiết Hoàng Sanh còn có sư phụ thuộc phái Hải Thương, sư phụ là "Văn Tửu Tiếu" Ngô Vọng Trung.
Hải Thương phái là một môn phái ẩn trong giang hồ, không có địa chỉ cụ thể, môn sinh cũng chỉ có vài sư huynh đệ, mỗi người đều võ nghệ cao cường, đều là giang hồ tuyệt đỉnh cao thủ, mấy người này cũng không có giao thiệp với giang hồ, cho nên người biết được bọn họ không nhiều.
Nhị thúc của Tiết Hoàng Sanh là Tiết Từ, bây giờ là chưởng môn của phái Minh Cát. Phái Minh Cát mặc dù là tiểu phái nhưng đệ tử thu nạp đạt mấy trăm người.
Dưới trướng của Tiết Từ có một đứa con, tên là Tiết Đường, lớn hơn Tiết Hoàng Sanh hai tuổi, lớn lên cũng mi thanh mục tú nhưng từ nhỏ chỉ thích văn không thích võ, về vấn đề võ thuật cũng chỉ nằm ngưỡng thường thường.
"Thúy Nhi, vậy người nói ta sau đây? Ta trước kia là dạng người thế nào?".
Trần Thành nghĩ muốn hiểu rõ Tiết Hoàng Sanh, trừ cái tò mò bên ngoài, cũng muốn tránh ngôn hành cử chỉ sai biệt quá lớn, khiến người ngoài hoài nghi.
"Thiếu chủ là một người ôn nhu, hơn nữa đối với bọn thủ hạ rất tốt".
Trần Thành nghiêm túc nhìn Thúy Nhi, nghĩ nàng sẽ nói tiếp, ai biết Thúy Nhi sau khi nói xong câu kia liền không nói lời gì nữa.
"Không còn gì nữa à?".
"Không có".
Trần Thành không nghĩ tới Thúy Nhi đối với Thiếu chủ của nàng chính là hai câu ngắn gọn, ót có điểm choáng, nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, nàng chỉ là một người nha đầu, biết đánh giá như thế nào? Các nàng chỉ để ý Thiếu chủ có đối tốt với mình hay không thôi, không phải sao?.
"Quên đi, trời tối rồi, ngươi mau về phòng ngủ đi".
Biết hỏi không được cái gì, Trần Thành quyết định đi ngủ.
"Được, Thúy Nhi ngủ ở cách vách, Thiếu chủ có việc gì cứ việc phân phó".
Nói xong liền lui ra ngoài. Phỏng chừng trước kia Tiết Hoàng Sanh cũng không có thói quen hầu hạ đi ngủ, cho nên Thúy Nhi mới có thói quen như vậy thối lui ra khỏi phòng.
Trần Thành đang ở trên giường dự định ngủ một giấc ngon, chợt nghe có động tĩnh, trong lòng phản ứng đầu tiên chính là không phải có quỷ đi? Chẳng lẽ là hồn của Tiết Hoàng Sanh? Nghĩ vậy lưng không khỏi chợt lạnh.
Tuy rằng Trần Thành trong lòng đã tràn ngập sợ hãi, nhưng trời sinh nàng là một người có lòng hiếu kỳ rất mạnh, nếu không đi tìm hiểu rõ ràng trong lòng sẽ không được yên. Vì thế, Trần Thành nhấc màn lên nhìn, chỉ thấy giữa phòng có thân ảnh một người đang ngồi trên bàn tròn, sợ tới mức cả người rút về trong chăn, tính toán làm sao có thể bỏ mặc để tiếp tục ngủ.
Nhưng lần này lại nghe tiếng một nữ nhân ôn nhu:
"Tiết Thiếu chủ không có ý định đứng dậy sao?".
"Mẹ ơi! Sẽ không phải là ma thật đi!".
Trần Thành trong lòng gào lên, nhưng nếu đã bị phát hiện, Trần Thành nghĩ vậy cần nói cái gì đó cho nàng mới phải. Vì thế ra khỏi giường, hướng người đó tiến đến hai bước.
"Ngươi...Xin chào! Thỉnh...Xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?".
Tuy rằng Trần Thành đã cưỡng chế nội tâm sợ hãi, nhưng khi mở miệng nói chuyện vẫn khó tránh khỏi cà lăm.
"Tiết Thiếu chủ khi nào thì lá gan lại nhỏ như vậy?".
Người nọ cũng không thèm nhìn Trần Thành đặt câu hỏi.
Nghe nàng vừa nói như thế, Trần Thành cũng không nghĩ ngợi gì liền hỏi:
"Ngươi biết Tiết Hoàng Sanh sao?".
Nghe được Trần Thành hỏi như vậy, nàng kia đem thân vòng vo nghiêm túc đánh giá Trần Thành. Lúc này Trần Thành cũng phát hiện cô gái này trên mặt cũng vây chiếc khăn màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt thủy tinh trong suốt mà sáng ngời. Đôi mắt ấy giống như trân châu bảo thạch sáng chói trong đêm tối, hình như có lực vô cùng hấp dẫn nào đó khiến Trần Thành bất tri bất giác hãm sâu vào trong.
Nàng kia phỏng chừng đã phát hiện Trần Thành đang si ngốc nhìn mình, lập tức đem mặt rời đi:
"Ngươi là thừa nhận mình không phải là Tiết Hoàng Sanh?".
Nghe nàng kia nói chuyện, Trần Thành phát hiện mình thất thố, mặt như bị phỏng, hơi điều chỉnh tâm tình một chút, ngồi xuống đối diện nàng, bởi vì Trần Thành biết nàng không phải là quỷ quái.
"Kỳ thật ta cũng không biết mình là ai, nhưng là mọi người kiểm tra cơ thể của ta đều nói là phải, ta cũng không biết có phải bọn họ đang hù ta hay không".
Trong lòng Trần Thành nói, bởi vì theo như bọn họ nói, có khi nào bọn họ kết phường lên lừa gạt nàng. Nhưng trực giác cho nàng biết, chuyện này không phải giả, bọn hắn làm gì phải tốn công phí sức lừa gạt nàng làm chi, nàng lại không có gì để lừa cả. Nhưng không có biện pháp khác, thôi thì Trần Thành chọn cách biết người biết ta.
Nàng kia ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Trần Thành, cảm thấy người này ngôn hành cử chỉ không giống với Tiết Hoàng Sanh nàng từng biết. Tiết Hoàng Sanh ngôn hành cử chỉ đều nhẹ nhàng hữu lễ, mà người trước mắt thì nói chuyện rất tùy ý.
Thấy nàng kia không nói chuyện, Trần Thành nghĩ nàng không tin lời mình nói, trong lòng liền suy tư xem kế tiếp nên nói gì cho phải, tuy rằng nàng cảm thấy thân thể này của mình, nhưng đột nhiên nội công từ đâu mà có? Nàng không thể không khỏi hoài nghi sự tình này.
Trần Thành quyết định sau cùng chính là đem mình làm Tiết Hoàng Sanh, thế giới này nên có một thân phận khác, cho nên hắn cảm thấy nên nói gì đó cho cô gái này.
"Bên ngoài ngôn hành cử chỉ có thể làm giả, thậm chí vết sẹo trên tay cũng có thể làm giả, nhưng là chỉ riêng nội công của thân thể không dứt, bởi vì bọn họ nói thân thể ta chính là thiên theo chân kinh, đây là nội công mà người trong giang hồ đỏ mắt mới học được, cũng là một độc môn công tâm pháp của Hải Thương phái, nếu là có người đem ta đánh cho tàn phế, để cho ta mất trí nhớ, bọn họ cũng không tốt đến nổi đem nội công bỏ lại trên cơ thể ta đi? Đây không phải là tiện nghi hơn cho ta sao? Hơn nữa nội công này không phải người muốn có là có".
Trần Thành cứ thế phân tích, hy vọng đến nhường này vị nữ tử kia có thể nghĩ mình là Tiết Hoàng Sanh. Bởi vì nàng biết thiên theo chân kinh thì trên đời này chỉ có Ngô Vọng Trung cùng mấy sư huynh đệ biết, sư phụ nàng cũng không đem loại này lan truyền ra ngoài.
Sau khi nói xong, Trần Thành chứng kiến nàng kia vẫn không có nói chuyện, nghĩ đến hay là nàng không tin, mới vừa muốn mở miệng ra nói gì đó, đột nhiên ngực nàng bị người kia vỗ một chưởng, cảm giác cả người trực tiếp bay về đằng sau. Trần Thành nghĩ lần này chết chắc rồi, nhưng là trong khi đang chuẩn bị tiếp đất, cảm giác có một cổ lực đem nàng đỡ lấy, nên nàng an ổn xuống đất vững vàng.
Trần Thành đối với chuyện này hết thảy sợ ngây người, nàng có điểm không tin được, nhưng nàng lại có thể chân thật chiêm nghiệm được, chẵng lẽ cái này người trong tiểu thuyết gọi là nội công cao thâm?
Trần Thành xem nhẹ vì sao lại chưởng nàng một chưởng, chỉ đối với nàng kia hâm mộ võ công rất cao thâm, hưng phấn chạy đến trước mặt nàng:
"Võ công này gọi là gì thế? Võ công ngươi tốt như vậy, dạy ta hai chiêu đi?".
Nàng kia sau khi tung chưởng kia, đã xác định Trần Thành trong thân thể có thiên theo chân kinh, người trong giang hồ khó có với tới. Chẳng lẽ hắn thật sự là Tiết Hoàng Sanh? Đang suy tư, Trần Thành đột nhiên chạy tới nàng mời nàng giáo huấn võ công cho hắn, nàng trước mắt đối với người này, đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.
Thấy nàng kia không nói gì, Trần Thành ngẫm nghĩ cũng lạ, nội công cao sâu như vậy, người khác như thế nào còn giảng giải lí lẽ tôn giáo cho ngươi! Nghĩ một cái, dù sao ta cũng có thiên theo chân kinh, ta chỉ cần tập luyện tốt, khẳng định không tồi. Trần Thành tự an ủi chính mình.
Nàng kia vừa chứng kiến Trần Thành vừa mới một bộ dạng hưng phấn, lập tức trở nên thất vọng, cảm thấy tên này chơi rất tốt, ít nhất so với Tiết Hoàng Sanh trước kia còn đáng yêu hơn.
Nàng kia đã đạt được mục đích đến đây, đứng lên chuẩn bị rời khỏi, Trần Thành vừa thấy, bật người bắt lấy tay áo của nàng:
"Ngươi phải đi à?".
Nàng kia nhìn hắn, còn nhìn mình bị hắn níu tay áo, nàng nghĩ mình sẽ tức giận đem người hắn đánh bay đi, nhưng nàng phát hiện nàng cũng không chán ghét người nọ cầm lấy ống tay áo của mình, đối với điểm này còn có tí kinh ngạc, nếu đổi thành Tiết Hoàng Sanh lúc trước như vậy nàng sẽ nhất định chưởng mạnh hắn một cái. Bởi vì nàng đối với Tiết Hoàng Sanh lúc trước không có hảo cảm, cảm giác hắn chỉ là một tên ngụy quân tử.
Trần Thành phát hiện nàng kia không nói gì, trong não đột nhiên nghĩ đến cổ đại "nam nữ thụ thụ bất thân", bật người đem tay kia rụt trở về, xấu hổ nói:
"Cô nương, thực xin lỗi, ta không phải cố ý mạo phạm, cái kia...Chúng ta còn có thể gặp lại không?".
Giờ phút này nàng thực sự chán nản vì niên đại này không có điện thoại. Mỗi lần từ biệt đều không biết có cơ hội gặp lại hay không.
Xem vẻ mặt không muốn của Trần Thành, nàng kia cảm thấy người trước mắt ngu ngốc một cách đáng yêu, trong lòng không khỏi nảy sinh đáp ứng ý nghĩ của hắn.
"Ngươi còn muốn gặp lại ta sao?".
Nghe nàng vừa nói như thế, Trần Thành dùng sức gật đầu: "Ân! Ân!".
"Vậy thì...Tối mai, ta ở miếu Quan Âm cách Tiết gia trang trăm dặm chờ ngươi, quá hạn không tiếp".
Tiếng nói vừa dứt, nàng kia theo cửa sổ lắc mình mà ra, thân ảnh biến mất trong bóng đêm.
Trần Thành si ngốc nhìn thân ảnh nàng biến mất khỏi đây, chính bản thân cũng kỳ quái tại sao mình lại có cảm giác này.