Hiện giờ là mùa xuân hoa đua nhau khoe sắc, cây tranh nhau nẩy lộc đâm trồi, nắng ấm mang theo sự se lạnh của gió đông nhân giới đua nhau tấp nập đón năm mới...
Tuyết Sơn vẫn vậy một mảnh trắng xóa cái lạnh buốt cắt da xé thịt khác xa với vẻ ấm áp kia là sự lạnh giá băng hàn, nhưng mọi thứ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống cả hai nhân vật chính của chúng ta.
Lương đình Băng cung ( tên cung của Băng tỷ) trong lương đình cột gỗ trầm hương ngọc quý giá, bốn bên cột rũ mạn che hồng phấn đính từng sợi chân châu nam hải ( má ơi xa xỉ quá? Ơ mk viết mà ^…^) thi thoảng có gió nhẹ rung lên vui tai. Trên chiếc giường nhỏ lót thảm nhung dày mịn màng hai thân ảnh thân mật ôm ấp chính xác hơn là nam chính của chúng ta ôm chặt thân hình bé nhỏ của nữ chính, nam ngọc thụ lâm phong tuấn mĩ tà mị vô đối, nữ khuynh hoa kinh địa vô song... ( trang phục ta không tả nữa nha mọi người biết rùi mà...). Hàn Thiên hắc bào vòng tay qua thân hình bé nhỏ của Phương Băng đặt lên eo nhỏ hoàn hảo của nàng tay kia đan vào nhau chứng tỏ cả hai đồng lòng vĩnh kết đồng tâm, dĩ nhiên cả hai người không biết đâu sau này du ngoạn nhân giới mới biết bây giờ chỉ là bản năng thôi a!
- Băng nhi nàng muốn đi dạo thử nhân gian thử không?
Hàn Thiên trong đầu nảy ra ý muốn đưa Băng nhi của hắn đi chơi tham quan một vòng, thật ra chàng cũng không thích nơi nhiều người ồn ào rất phiền. Nhưng Chàng muốn Băng nhi của chàng đi tham qian này nọ ở cùng nhau gần một tháng chàng biết nàng rất ít có hứng thú với mọi thứ hay đúng hơn là không có nổi một tia trong mắt nàng...!
- Đi dạo nhân gian ta chưa bao giờ nghĩ tới cũng không có hứng thú!
Phượng Băng nhẹ giọng thốt lên những lời thẳng thừng thật chả có tý rung động nào về mấy việc đó vì từ trước đến nay nàng chỉ ẩn cư thích yên tĩnh không thích người khác làm phiền cuộc sống của mình chỉ có chàng Long Hàn Thiên là ngoại lệ. Trong trái tim lãnh đạm như hồ băng đóng không tan nàng không bao giờ biết từ trước tới nay!
Hàn Thiên nhìn Phượng Băng lắc đầu cũng hiểu được tâm tư của nàng chàng cũng không nói gì nữa chỉ cười nhẹ:
- Băng nhi của chàng thật đáng yêu! ( chỉ anh thấy đáng yêu thui! LHT: lườm;tg: chảy mồ hôi, biến _!!!).
Không gian giữa hai người đang tình xuân ngập tràn ( cũng không hẳn?) thì vài âm thanh khiến khung cảnh này có chút vấn đề.
- Đế Quân thần trở lại rồi!
- Tôn Thượng thần trở về rồi!
Cùng lúc đó hai thân ảnh xuất hiện. Nam nhân lam y thêu trúc tử tím khuôn mặt tuấn tú, xuất minh...
Nữ tử chanh y thêu trúc hoa nhài trang nhã xuất hiện xuyên qua ánh sáng hồng quang đáng yêu, xinh đẹp... Vâng đây chính là hai phụ tá kèm nhân vật trung chính ( gần như nhân vật chính). Triệu Mã Yên và Ảnh ca của chúng ta sau khi bị Thiên ca phạt đi Túy Tiên Đảo giúp lão men hơi quái quỷ tiên nhân kia chế rượu đã vội vàng trở về cả hai gầy hơn trước nhưng hiểu chuyện hơn xưa rồi nhỉ?
Dĩ nhiên đôi oan gia này không dễ hòa giả vậy đâu chỉ qua biết chọn lúc cãi nhau hợp lí hơn thui, cả hai không muốn bị vị chủ tử vô lương vô lãnh nào kia mất hứng lại bị tống đi nơi nào đó nữa đâu... Ô ô số thuộc hạ thật là khổ T^T.
- Hoàn thành rồi?
Hàn Thiên không thèm nhìn hai kẻ than trời oán đất kia thủy chung vẫn ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt sắc, xinh đẹp của nàng tay khác vuốt ve ngũ quan như một thói quen hình thành từ lâu còn lại vẫn ôm eo nhỏ của nàng thật mềm mại, rất thơm chàng rất thích nha!
Phượng Băng vẫn vậy lãnh đạm phong khinh ngước đôi mắt kim sắc tuyết mi nhìn hai thân ảnh phía dưới kia khiến huyết mâu nhưng lạnh giá hũ dấm của ai đó dấm chua lại bây đầy trời ( anh đúng là hũ dấm chua lớn a: LHT: muốn chết sao? Lạnh giá; Tg: lạnh quá, em đi trước hahaha; LHT: lườm...).
Còn Phượng Băng nữ chính của chúng ta hồn nhiên ngây thơ vô số tội vẫn chăm chú nhìn hai người phía dưới chả để ý đến nam nhân đang bốc giấm bên cạnh...
- Tiểu Yên ngươi gầy?
Giọng vẫn lãnh đạm không nghe ra cảm xúc nhưng cũng khiến cho Tiểu Yên thấy ấm áp nước mắt cơ hồ muốn rớt ra ngoài ( trời ạ có thể thôi làm gì cảm động thế??? Tiểu Yên: sao k chủ nhân lần đầu tiên quan tâm ta nha!!! Tg: @). Thật sự muốn tới ôm chủ nhân thân ái mà phát tiết những uất ức trong lòng nhưng cũng chợt nhận ra ai kia mặt than đại băng sơn lạnh lùng đang ôm thân mật chủ của mình, thật may còn kiềm chế được nhưng quá xuất rồi đi?
Tiểu Yên gào thét trong lòng đại mĩ nam nha nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh đơn giản là miễn dịch bên ngoài oài vì nhìn Băng tỷ nhiều cho nên trong lòng không kích động nhiều ừm ừm miễn dịch tốt...
- Tôn Thượng cảm ơn đã quan tâm Tiểu Yên rất vinh dự!
Đùa sao mình không muốn bị Ma Thần hung ôn kia bắt đi nữa đâu.... T_T.
Hàn Thiên hừ lạnh trong lòng cũng rất biết điều đấy! Nhìn tiểu nhân nhi trong lòng dấm chua lại bay đôi tay hữu lực áp lên khuôn mặt nhỏ của nàng xoay về phía trước mặt chàng. Phượng Băng nghi ngờ chớp mắt phượng đẹp nhìn chàng khó hiểu khiến Hàn Thiên tức lắm nhưng không lộ ra ngoài!
Ảnh vừa nãy bị xem là không khí đứng xem kịch cũng cố gắng làm giảm sự chú ý về mình một cách thấp nhất. Nhưng chợt nhớ đến việc gì đó thu lại vẻ xem kịch đến phía trước cung kính bẩm báo:
- Đế Quân, Ma Giới có việc cần người về gấp giải quyết!
Ảnh không nhanh không chậm bẩm khiến không khí ở đây im bặt.
Phượng Băng nhìn Hàn Thiên huyết mâu nhìn chằm chằm nàng kim sắc khẽ động chậm chạp mở lời:
- Thiên! Nếu có việc thì về trước đi!
Hàn Thiên nghe vậy bất đắc dĩ đứng dậy dời đi không quên hôm nhẹ nên môi đào của nàng mà hứa:
- Băng nhi ta giải quyết xong sẽ quay lại tìm nàng, chờ ta!
Nàng gật đầu nhìn bóng đen uy vũ rời đi trong lòng có một cảm giác trỗi dậy.
Luyến tiếc!__
Chương này coi như bù nha!