Sau vài ngày nghĩ suy suy nghĩ ta quyết định không drop nữa dù sao cũng viết được kha khá rồi bỏ hơi uổng nhỉ
___________ Vào Truyện___________________
Sau khi Ảnh giải quyết xong vụ án gây rối của Liễu Nhược Lan, thái tử ca ca của nàng ta cũng đã răn dạy lại mọi chuyện coi như chấm dứt nhưng một vài việc không hề như mong muốn của Bạch Phượng Băng là được yên tĩnh một chút thì đôi oan gia ngõ hẹp của chúng ta lại gây gổ như ong vỡ tổ...
- Tiểu tử ngươi không ngờ lại là người đứng sau màn á nha! Tiểu Yên dùng giọng điệu trêu ghẹo nói chuyện với nam nhân đang tiêu soái bên cạnh mình.
- À bà chằn lửa như cô thật chả hơn ai cẩn thận sau này không lấy được phu quân nha. Ảnh không thua kém dùng giọng điệu khinh khỉnh đáp trả Tiểu Yên.
Ngươi ¥¥¥¢¢$$$$
Hai người kẻ qua người lại tranh cãi về vấn đề không đâu thành ra cả đoạn đường từ ngoài thành vào Ma Cung không được yên ổn chút nào. Bạch Phượng Băng ngồi bên cạnh đối diện với cả hai cũng phiền muộn vì cuộc cãi cọ vô bổ này mà nhức đầu day trán phiền muộn. Hồi lâu sau không nhịn được nữa mới cất giọng lạnh lùng quả nhiên hiệu quả %
- Hai người im đi!
Ảnh cũng Tiểu Yên giật mình im bặt hơi sực nhớ đến chủ nhân- tôn thượng vẫn còn ở đây! Ôi sao mà sơ suất quá
- Thần Tôn, Tôn Thượng xin người thứ tội! Cả hai quỳ xuống sàn đệm lót lông cừu dày cúi đầu xin nhận tội với Bạch Phượng Băng.
Còn về Bạch Phượng Băng cũng không truy cứu nhiều nữa phất tay ngọc trắng nõn như tuyết xinh đẹp mảnh mai tuyệt diệu ý bảo cho qua. Nhận được ân xá của cấp trên đứng dậy ngồi nghiêm chỉnh hai bên không ồn ào quá nhưng ánh mắt liếc nhau bốc lửa Bạch Phượng Băng cũng không quan tâm nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Cửa cung cẩm thạch son đỏ vạn năm nên không dễ bị phá vỡ xe ngựa gần đến cửa cung thì bị hai thị vệ giáp bạc đứng chặn đường quát lớn: Là ai không có lệnh không được phép vào Ma Cung! Thị vệ đồng thanh giọng không a du, siểm nịnh... Cũng phải họ không nhận ra là vì Ảnh đi ra thường dùng phép dịch chuyển cho nên hiếm nhìn thấy, các đại thần thì không được phép đi xe vào hoàng cung.
- Tránh đường! Ảnh nghe vọng tiếng của thị vệ truyền vào sợ làm ồn Thần Tôn nghỉ ngơi lạnh giọng xốc màn che nói với tên thị vệ.
Thị vệ sau khi thấy người xốc màn che nên thì hoảng hốt chấp tay: Thì ra là Ảnh đại nhân, xin thứ tội mời người đi qua! Hành động và lời nói thật ăng ý miệng vừa nói tay đã bảo đám lính dưới chướng tránh đường.
Ảnh cũng rất hài lòng vì hành vi tên thị vệ này phất tay vào trong cho lệnh xe rời đi. Thủ lĩnh thị vệ thấy xe ngựa đã vào cung lau lau mồ hôi thở dài" ai mà biết được Ảnh đại nhân đi vô tung tới vô ảnh này lại đi xe ngựa vào cung chứ, khó tránh mình làm sao biết được a mà quy định hoàng cung không cho phép đi xe vào mà... Nguy ghê, nguy ghê! X"
Sau khi qua cửa cung xe ngựa dừng lại một đoạn tại ngã tư đường vào nội cung, Ảnh cho lệnh xe dừng cũng bẩm luôn với Bạch Phượng Băng: Thần Tôn chúng ta phải xuống thôi không thể đi xe vào nội cung, vừa rồi qua cửa cung là đã phá quy định rồi! Càng nói giọng có xu hướng giảm đi.. Ừm! Bạch Phượng Băng cũng không nói gì chỉ ra ý bảo Tiểu Yên đỡ mình xuống xe, Mã Triệu Yên cũng hiểu việc cầm tay đỡ nàng nhanh chóng không quên nhắc nàng cẩn thận. Các thị vệ cung nữ đi qua trông thấy Ảnh đại nhân tuấn tú hơn người khẽ đỏ mặt nhưng khi thấy Ảnh bước xuống xe ngựa không đi ngay mà cung kính với ai đó thì hiếu kì lén nhìn người trong xe, không ngờ người đi ra là hai cô gái hồng y bạch y phiêu dật...
Nữ nhân hồng y phấn nhạt, khuôn mặt xinh đẹp mắt to tròn nhưng thấy được trong đó là sự hoạt bát, giảo hoạt, tóc đen dài thắt lụa hai bên tóc mai bờm ngựa... Có thể sánh ngang với đệ nhất mĩ nhân kinh thành Thị Lang Nguyệt Nhi rồi... Nhưng chú ý hơn hết là thiếu nữ đi sau, bạch y thêu phượng trắng đang che mặt kia tóc ngân tuyết mắt mi nhan đôi kim đồng xinh đẹp nhưng băng sương, lãnh mạc cứ như không có thứ gì làm gợn sóng được đôi mắt đó. Nàng đứng đó không làm gì bạch y phiêu diệu theo gió bay nhẹ khiến nàng thần bí cũng lơ đãng đâu đó tản ra uy áp ghê người... Mặc kệ mọi người ngơ ngẩn suy đoán lung tung Bạch Phượng Băng, Triệu Như Yên và Ảnh đã sải bước tới Long Thiên Điện cung chính của Vương Ma Giới.
Vượt qua hành lang dài khuất bóng người một đoạn Ảnh dùng thuật dịch chuyển tức thời đưa cả hai đi cho nhanh chứ không đi bộ thế này biết mấy canh giờ mới tới nơi ( hơn nữa ai kia đang nóng lòng lắm mọi người đoán xem ai a tác giả cười đểu). Dùng dịch chuyển kểu này đúng là tiện lợi trong chốc lát cả ba đã xuất hiện tại cửa cung Long Thiên Điện, với Triệu Như Yên thì thật kinh diễm nơi đây không giống Phượng Thiên Điện cung điện này cẩm thạch đen bóng loáng tại cột ngoài điêu khắc long oai hùng mãnh liệt, bao quanh là bỉ ngạn hoa rực rỡ như máu... Tóm lại quá mĩ lệ,sa xỉ nha! Riêng Bạch Phượng Băng không biểu cảm gì vì nơi này với cung nàng khác nhau mỗi chữ Long- Phượng thôi mà. ( haiz nữ chính chúng ta lạnh nhạt quá đi nha )
- Tôn Thượng ngài nên tự vào thôi thuộc hạ có việc xin đi trước! Ảnh không biết đã an bài từ khi nào mà xung quanh cung điện chả có bóng ma thuộc hạ nào cả, cũng biết ý lui luôn mà không quên kéo theo bà tám Tiểu Yên biến mất " hắc hắc Thần Tôn đúng là may mắn mà đến đúng lúc Đế Quân đang tức giận phen này mình được cứu rồi, muôn năm ".
Gió nhẹ ngàng thổi qua bậc thềm chỉ còn mình nàng, Bạch Phượng Băng tiếu dung lạnh lùng cất bước đẩy nhẹ cửa bước vào trong...
Qua màn che đỏ huyết cùng những ánh đèn, minh châu nhẹ chiếu Bạch Phượng Băng thấy một nam nhân mặc hắc bào đeo mặt nạ, huyết mâu lạnh lẽo vô cùng, cầm bút lông sói mạnh mẽ khí phách hạ bút phê duyệt tấu chương, nhìn cảnh này làm nàng hơi ngẩn người...
Long Hàn Thiên vốn đang bực bội phê duyệt vài bản tấu sớ mày kiếm nhíu lại vì mấy bản này nói về việc lập hậu cung khiến chàng muốn giết người, nhưng trong lúc lơ đãng cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn mình huyết máu lạnh lẽo khẽ giương lên xem ai to gan giám tự ý vào Long Thiên Điện mà không được chàng cho phép. Nhưng khi bắt gặp kim đồng lãnh mặc đến vô tình có chút ngẩn người nhìn lại, khuynh dung nhẹ thốt tên người.
- Băng nhi!
…………………………………………………………………………
À ừm mọi người chương này ta suy nghĩ mãi mới ra ý tưởng không hay lắm nên mọi người thông cảm nha. Vì suy nghĩ nên cả tuần không ra được một chương