“Tần Duật, anh làm em đau.” Quách Phương cau mày.
Tần Duật tức giận buông tay, ánh mắt chán ghét: “Biết đau? Tôi còn tưởng da của cô rất dày, mất mặt còn không sợ lại thấy đau?”
Được rồi, cái danh độc miệng sánh với nộc độc cá nóc của Cao Viễn Thành phải nhường lại cho Tần Duật thôi.
Cô cười nhạt: “Tần Duật, anh nói vậy không thấy quá đáng với em sao?”
Nụ cười nhẹ nhàng như vậy lại có thể làm Tần Duật rối bời. Cẩn thận nghĩ lại hình như anh cũng nói hơi nặng lời thật. Tần Duật quay về hướng khác không nhìn cô, trầm mặc hỏi: “Vì sao lại khóc?”
“Anh là đang quan tâm em hả?”
“Cô... nói cô mặt dày đúng là không sai!” Tần Duật tức đến lồng ngực phập phồng. Quách Phương bỗng nhiên rất muốn cười. Ba năm cấp ba, Tần Duật thường xuyên bị Quách Phương nói đến á khẩu.
Hiện giờ cảm thấy những chuyện năm đó giống như vừa xảy ra mới hôm qua.
“Em nhớ con...” Giọng Quách Phương thì thào bị gió cuốn trôi vậy mà Tần Duật lại nghe đến rõ ràng.
Anh cười lạnh: “Con là do cô phá, nhớ nhung gì chứ? Cô không tự nhận thấy bản thân mình giả tạo sao Quách Phương?”
Quách Phương khó hiểu nhìn anh: “Không phải anh bảo em phá sao?”
“Tôi bảo cô phá cô liền phá, bản thân cô vốn dĩ cũng đâu có bao nhiêu tình cảm với đứa bé.” Tần Duật tự cho mình là đúng đáp lời cô.
Quách Phương giận đến hóa cười: “Anh ngang ngược quá đấy Tần Duật.”
“Đủ rồi, về thôi!” Dứt lời, Tần Duật lạnh lùng bước về phía cổng. Đi được hai bước, cánh tay đã bị người ta giữ lại.
“Đã lỡ mua vé rồi, chúng ta chơi xong rồi hẳn về.” Quách Phương van nài nhìn anh. Hốc mắt có chút ửng đỏ.
Tần Duật im lặng một hồi cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Dù sao chỉ còn năm ngày, anh vẫn còn đủ kiên nhẫn.
Trong khoang cáp treo, Tần Duật ngồi ghế trong cùng bấm điện thoại, Quách Phương thì đứng ngay cửa kính nhìn mặt trời phía xa dần đi về phía chân trời.
Những tòa nhà cao ốc sừng sững san sát nhau, con người bỗng chốc thật bé nhỏ.
“Tần Duật, ở đây ngắm hoàng hôn thật đẹp.” Giọng cô rất nhỏ không giống như nói cho anh nghe mà là nói cho chính mình. Có lẽ Tần Duật cũng không thực sự nghe thấy nên không trả lời.
Quách Phương thôi nhìn nữa bước đến trước mặt anh, hai má ửng hồng: “Tần Duật, em hát cho anh nghe nhé!”
Tần Duật ngẩng đầu, ánh mắt không rõ là tán thành hay cự tuyệt, tùy tiện đáp: “Cô thích làm gì thì làm.”
...
“Em đón gió đêm, làn gió đã thổi qua anh
Thế này có tính chúng ta ôm nhau không
Như bừng tỉnh giữa cơn mơ chỉ còn hai bàn tay trắng
Tim cũng trống rỗng
...
Giống như thời gian và không gian bị sai lệch, cuối cùng không vẫn là không.” (Trích thời không sai lệch)
Giọng hát của Quách Phương không được tính là xuất sắc, nhưng lại rất truyền cảm. Thanh âm trong veo vừa day dứt vừa đau buồn.
Trong một thoáng mơ hồ, Tần Duật muốn nghe cô hát nhiều hơn. Nhưng ngoài miệng lại nói: “Cô cũng thật lắm trò.”
Quách Phương không bận tâm lắm, cô đã sớm quen với những lời nói sát thương của Tần Duật. Giống như một vùng da chịu áp lực trong một thời gian dài sẽ bị hóa sừng mà lớp sừng đó về sau không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Quách Phương ngồi xuống đối diện anh, đặt tay lên gối tầm mắt cũng cố định tại chỗ: “Tần Duật, anh có biết để đổi lại một lần gặp thoáng qua của kiếp này, kiếp trước đã phải ngoảnh đầu lần hay không?”
“Thì sao?”
“Kiếp này gặp được anh hẳn là nguyện vọng mãnh liệt của em trong kiếp trước cho nên em không hối hận. Tần Duật, trong cuộc hôn nhân này anh không hề sai. Anh chỉ là không yêu em mà thôi.” Vẻ mặt Quách Phương bình thản, có chút gì đó nhẹ nhõm.
Yêu hay không yêu đến hiện tại đã không còn quan trọng nữa.
Tần Duật mím môi: “Kiếp này đủ rồi, kiếp sau tôi không muốn gặp lại cô nữa.”
“Anh nói đúng, chúng ta tốt nhất đừng nên găp lại nữa...”
Kiếp sau hay nghìn kiếp sau vĩnh viễn không tương ngộ.
Cáp treo đã đi hai vòng xoay, hoàng hôn cũng đến thời khắc đẹp đẽ nhất, có lẽ mỗi một kết thúc đều rực rỡ như vậy.
Ngày thứ hai trong chuỗi bảy ngày kết thúc.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tần Duật tan làm về. Quách Phương ra mở cửa cho anh nhiệt liệt thông báo cô chưa nấu cơm bảo anh cùng cô ra siêu thị mua thức ăn.
Anh cũng đến chịu với người phụ nữ này.
Khoảng gần bảy giờ tối, Tần Duật và Quách Phương có mặt ở siêu thị gần nhà. Đối với Quách Phương mà nói siêu thị chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của cô trong suốt ba năm qua.
Ngày ngày đều đặn mua đồ nấu cơm ba bữa cho Tần Duật, dẫu anh cũng không có mấy khi về nhà. Nhưng Quách Phương sợ có hôm anh đột ngột trở về phát hiện bàn ăn trống rỗng thì không hay, cũng không thể để bếp núc lạnh lẽo được.
Quách Phương đã làm tốt nhất nhiệm vụ của một người vợ rồi chỉ là đối phương ngay từ đầu đã không muốn nhận thì cô cố gắng cách mấy vẫn là dư thừa.
Đi dạo trong siêu thị Quách Phương chẳng khác nào cá gặp nước. Đứng ở quầy hàng nào cũng mua một thứ nhưng lại lựa đi lựa lại không biết bao nhiêu lần.
Tần Duật cảm thấy việc mua sắm của phụ nữ vừa lê thê vừa tốn thời gian.
Anh để ý ngoài những món mua làm bữa tối thì số thực phẩm đóng gói sẵn cùng thức ăn nhanh cô mua rất nhiều. Thú thật, tài nấu nướng của Quách Phương rất tốt, so với những thực phẩm đóng gói trong siêu thị cô nấu ngon hơn hẳn.
Ba năm qua, anh vịn vào lý do không yêu cô, chán ghét cô để đi qua đêm không về. Vậy mà tờ mờ sáng anh vẫn thấy Quách Phương ngồi bên bàn ăn cơm canh nguội lạnh.
Sau đó cô giật mình tỉnh dậy, không cau có, không tức giận mà cười với anh: “Tần Duật, anh về rồi sao? Anh đợi một lát, em nấu món khác cho anh.”
Nhiều năm vậy rồi, Quách Phương vẫn luôn cần mẫn ở bên cạnh anh.
Tần Duật đột nhiên thấy khó chịu trong lòng. Anh với tay lấy đại một hộp thịt spam bỏ vào xe đẩy. Quách Phương thấy thế liền cầm lên để lại chỗ cũ sau đó lựa một cái trong cùng bỏ vào lại. Cô ghé bên tai anh nói nhỏ: “Thường mấy hộp nằm trong cùng là đồ mới, hạn sử dụng lâu hơn.”
Tần Duật cạn lời, khóe môi bất giác cong lên: “Vẽ chuyện thật.”
“Tần Duật anh đứng đây chờ em, bên đó có đồ giảm giá em mua một lát sẽ quay lại.”
Quách Phương nói xong, liền chạy biến đi. Tần Duật chỉ biết bất lực nhìn theo.
Đợi Quách Phương mua xong cũng đã gần một tiếng đồng hồ. Tần Duật còn tưởng cô mua hết đồ trong siêu thị người ta.
Lát sau, hai người túi lớn túi nhỏ sóng vai nhau đi bộ về nhà.
Về tới nhà, Quách Phương sắp xếp lại những thứ vừa mua vào tủ lạnh đem những thứ cần nấu đi rửa, còn sẵn tiện sai bảo Tần Duật nhặt rau.
Mặt anh nhăn nhó: “Không biết làm!”
“Thì tập, anh đã tuổi rồi đó Tần Duật chút kĩ năng sinh tồn đến con nít còn biết làm vậy mà anh không biết sao?”
“Xem như cô giỏi!” Tần Duật bị chọc giận, hậm hực nhặt rau theo ý cô. Cái gì bỏ gốc lấy ngọn, cái gì vạch lá tìm sâu, phiền phức chết được.
Chiến đấu với rổ rau đó xong, Quách Phương lại tiếp tục nhờ anh thái thịt.
“Trời ạ, anh cắt dày như thế nấu bao giờ mới chín?”
“Không được, không được, mỏng như vậy vừa bỏ vào nồi đã tan thành nước rồi.”
Tần Duật: “...”
“Cô có giỏi thì làm đi, tôi không làm nữa.” Tần Duật ném con dao sang một bên, gương mặt ẩn nhẫn đỏ bừng.
Quách Phương ôm bụng cười đến chảy nước mắt: “Tần Duật, nhìn anh bây giờ đáng yêu thật đó!”
“Câm miệng!”
Quách Phương lau nước mắt: “Được rồi, đừng tức giận. Em là đang muốn giúp anh thôi mà. Sau này em đi rồi, anh cũng không thể suốt ngày ăn bên ngoài được, không tốt cho sức khỏe. Hình như em nhớ Nhan Tĩnh thích đàn ông biết nấu ăn, anh không muốn học sao?”
Đột nhiên Quách Phương nhắc đến Nhan Tĩnh, Tần Duật thoáng sựng người. Không hiểu vì sao anh lại thấy không vui, có chút khó chịu.
“Đó là chuyện của tôi, không cần cô lo!”
“Nhan Tĩnh rất kén ăn, còn có bệnh về đường ruột. Cho nên vấn đề nấu nướng anh phải cẩn thận một chút.” Quách Phương vừa thái thịt vừa nói.
Tần Duật gõ tay lên mặt đá hoa cương, cười lạnh: “Cô có vẻ hiểu cô ấy quá nhỉ?”
Quách Phương khựng lại sau đó vẫn lưu loát thái thịt: “Cũng không hẳn, dù sao em và cô ấy cũng ở chung nhà một thời gian. Xem như là chị em rồi.”
Cô không nói cho anh biết năm đó vì để lấy lòng vợ chồng Ngô gia cùng Nhan Tĩnh. Cô đã tìm hiểu hết sở thích sở ghét của mọi người, cố gắng không để bọn họ ghét bỏ cô, chấp nhận đứa con gái năm qua lưu lạc bên ngoài.
Bởi vì từ nhỏ cô đều sống ở cô nhi viện đối với những lễ nghi, quy tắc giới thượng lưu cô hoàn toàn xa lạ. Quách Phương sợ Ngô gia mất mặt cho nên mỗi ngày đều cố gắng thay đổi bản thân.
“Quách Phương, cho dù cô là đại tiểu thư Ngô gia thật sự thì đến cuối cùng trong lòng hai bác vị trí của Nhan Tĩnh vẫn cao hơn cô.” Tần Duật thẳng thừng nói ra sự thật.
Mi mắt Quách Phương run run, dịu giọng: “Em biết mà, Tần Duật.”