Tôi nhớ Tần Duật.
Mỗi ngày đều bị nhớ nhung bào mòn đến hít thở không thông.
Nhưng bây giờ anh đã là chồng của Quách Phương, đã là người thừa kế Tần thị cao không với tới.
Tần Duật đã không còn là chàng thiếu niên năm nào, đã không còn là chàng trai từng yêu Nhan Tĩnh nữa.
Có một đêm tôi mượn rượu giải sầu - say khướt.
Tôi trở về với căn hộ xinh đẹp của mình, đèn vẫn chưa bật và bóng tối bủa vây như muốn nuốt chửng tôi.
Khoảnh khắc này tôi thậm chí nghĩ đến việc chết đi.
Ít nhất Quách Phương vẫn còn tìm ra thân phận của mình, được cha mẹ nhận lại bù đắp hết thảy, kết hôn với người cô ta yêu.
Còn tôi ngay cả bản thân tôi là ai tôi cũng không biết, cha mẹ tôi đang ở đâu, còn sống hay đã chết cũng là một câu hỏi không có người đáp lời.
Thật ra tôi cũng không muốn đi tìm họ, người có thể nhẫn tâm vứt bỏ con gái mình ở cô nhi viện từ khi mới lọt lòng thì có tư cách gì để tôi tìm lại kêu hai tiếng mẹ cha chứ?
Tôi hận bọn họ, hận cả Quách Phương.
Ngay cả tình yêu vốn dĩ thuộc về tôi cũng bị cô ta cướp mất.
Tôi làm sao không hận được đây? Ông trời đúng thật là quá ưu ái cho cô ta rồi.
Trong cơn mơ màng, tôi trượt dài theo cánh cửa rồi gục xuống ôm lấy mình.
Sau đó tôi bật điện thoại, lướt mãi trong dàn danh bạ có vô số người bạn xã giao.
Rốt cuộc chẳng có lấy một người bạn thân để giải bày cho đến khi ngón tay tôi chạm vào một cái tên quen thuộc.
Trái tim tôi hẫng đi một nhịp.
Tôi không biết nữa, tôi không biết mình nên làm gì bây giờ.
Tôi không biết dùng tư cách gì để liên lạc cho anh.
Người yêu cũ sao? Hay một người bạn cũ?
Lý trí tôi hình như đã bại trận trước trái tim bị mê hoặc bởi men rượu.
Tôi gọi cho Tần Duật.
Chỉ sau ba hồi chuông, Tần Duật nhấc máy.
“Nhan Tĩnh, là em sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nước mắt của tôi bất chợt rơi xuống không kiểm soát.
Tôi nức nở: “Tần Duật, em mệt quá.”
“Em làm sao vậy? Bên đó sống không tốt sao? Hay ai bắt nạt em? Nói cho anh biết đi.”
Tôi không ngờ gần ba năm không liên lạc, thái độ của Tần Duật dành cho tôi vẫn y nguyên như cũ không có gì đổi khác.
Chẳng lẽ anh không động lòng gì với Quách Phương hay sao?
Tôi không trả lời câu hỏi của Tần Duật chỉ hỏi anh một câu không liên quan.
“Tần Duật, anh… còn yêu em không?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Lâu đến mức tôi cảm thấy trái tim mình chết lặng.
Tôi vốn dĩ nên biết tình yêu của đàn ông là thứ chóng tàn nhất.
“Nhan Tĩnh, anh chưa bao giờ ngừng yêu em.”
Tay tôi run lên, chỉ sợ mình nghe nhầm, “Anh nói gì?”
Tần Duật thở ra một hơi lặp lại: “Anh chưa bao giờ ngừng yêu em.
Nhan Tĩnh, trở về đi.
Ông nội mất, Tần thị một tay anh quản lý, cuộc hôn nhân vô nghĩa này nên kết thúc rồi.”
Môi tôi mấp máy: “Tại sao chứ? Quách Phương thì sao?”
“Nhan Tĩnh, em không hiểu à? Mọi chuyện anh làm từ trước đến giờ đều là vì em.”
Giọng nói của Tần Duật lọt vào tai tôi bỗng nhiên trở nên thật xa xăm cũng thật lạ lẫm.
Có lẽ tôi vẫn chưa đủ hiểu Tần Duật, chưa đủ hiểu anh tàn nhẫn đến mức nào.
Phải rồi, anh đâu còn là thằng nhóc quậy phá mười tám tuổi năm nào nữa.
Quách Phương, nếu cô nghe được những lời này cô có còn yêu Tần Duật nữa không?
Ván bài này, tôi không cần chơi cũng thắng.
“Tần Duật, đợi em.”
Chỉ là tôi không biết trong một thời gian ngắn thế cờ đã lật ngược từ lúc nào.
Một thời gian sau, tôi trở về.
Việc tôi về nước, Tần Duật là người biết đầu tiên.
Dĩ nhiên sau cuộc gọi đêm đó chúng tôi vẫn thỉnh thoảng liên lạc với nhau.
Không ít lần tôi nghĩ bản thân thật sự có đang làm đúng hay không khi tôi đã và đang chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.
Mặc dù người Tần Duật yêu là tôi và cuộc hôn nhân này vốn dĩ chỉ được dựng lên để làm hài lòng hai bên gia tộc.
Giống như một vỏ ốc cực kỳ xinh đẹp nhưng bên trong lại rỗng tuếch.
Không phải thiên hạ vẫn luôn nói kẻ không được yêu chính là người thứ ba hay sao? Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình mà thôi cứ xem như tôi giúp Quách Phương sáng mắt, tìm kiếm hạnh phúc khác.
Tần Duật năm tuổi - trưởng thành, chững chạc.
Khắp người đều toát lên hơi thở vương giả đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy áp lực.
Vẫn là khuôn mặt đó, dáng người đó nhưng tại sao trong ánh mắt đã nhạt màu đi nhiều.
Tôi tự hỏi liệu cái tình yêu mà anh nói có còn đó hay không?
Tần Duật nói với tôi anh sắp li hôn rồi, cho anh bảy ngày anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Tôi gật đầu tin tưởng bởi tôi cho rằng chỉ bảy ngày ngắn ngủi làm sao có thể xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Nhưng Quách Phương thật sự rất giỏi, cô ta dùng bảy ngày đã lật ngược thế cờ mà vốn dĩ phần thắng nghiêng về tôi.
Dừng một chút, bạn quả thật đã ngây thơ cho rằng cô ta chỉ dùng bảy ngày để thay đổi trái tim Tần Duật hay sao?
Quách Phương đã dùng mười năm, tận mười năm.
Chỉ trách Tần Duật có mắt như mù, bị cái tôi của bản thân che mờ.
Mười năm của Quách Phương đã sớm cuỗm trái tim của Tần Duật đi mất.
Mà bảy ngày đó chỉ đơn giản là một phen chạy nước rút cuối cùng cô ta dành cho Tần Duật.
Cái ngày tụ họp ở Ngô gia, tôi thừa nhận mình có ý khích bác Quách Phương.
Cũng thừa nhận muốn thu hút sự chú ý của cha mẹ đối với mình.
Nói cách khác tôi chỉ muốn kiểm chứng tầm quan trọng của mình ở Ngô gia mà thôi.
Tôi sợ.
Sợ Quách Phương trở thành đại tiểu thư Ngô gia thật sự, mọi ánh sáng đều hướng về cô ta.
Tuy thái độ của cha mẹ thiên vị tôi hơn hẳn, tuy vị thế của tôi vẫn trụ vững không đỗ nhưng tôi lại chẳng có chút tư vị chiến thắng nào.
Tôi nhớ Quách Phương của khi đó yếu ớt như một sợi chỉ bị hun nóng dưới ngọn lửa, chập chờn sắp đứt.
Giọng nói của cô ta mãi mãi dễ nghe như vậy như gió của mùa xuân thổi ngang qua tai.
Đôi mắt bồ câu kia dẫu đã ảm đạm phần nào nhưng vẫn dịu dàng như nước.
Cô ta mỉm cười suốt bữa cơm.
Nụ cười đó trông thật vô thần, rất chướng mắt.
Còn Tần Duật, anh né tránh tôi.
Tôi không biết anh có nhận ra hay không, nhận ra tầm mắt của anh từ khi nào chỉ dõi theo Quách Phương.
Cô ta ăn ít một chút anh lại nhăn mày một chút, cô ta thất thần vài giây anh cũng đã buông đũa theo.
Tôi đã ngờ ngợ ra điều gì đó khác thường.
Mặc dù thế tôi không dám chắc chắn, tôi vẫn còn le lói hi vọng.
Hi vọng người Tần Duật yêu vĩnh viễn là tôi.
Cuối bữa cơm tôi nằng nặc đòi về bởi vì tôi cảm thấy không được khỏe.
Để có thể trở về nước sớm nhất mà tôi đã điên cuồng làm việc, thu xếp tất cả dự án còn đang dang dở mỗi ngày chỉ ngủ , tiếng, có hôm còn quên cả ăn cơm.
Tôi chẳng hơi đâu dùng mấy chiêu giả vờ ngất xỉu như trong phim truyền hình để thử lòng người khác.
Lần ngất đi tại Ngô gia cũng chỉ là vì bất đắc dĩ, cơ thể của tôi đã kiệt sức mà thôi.
Thời điểm sắp sửa mất đi ý thức tôi vẫn biết người ôm lấy tôi là Tần Duật.
Nhưng mà đến lúc tỉnh lại trong bệnh viện chỉ còn cha mẹ nuôi túc trực ở bên cạnh tôi.
Tần Duật đã rời đi từ sớm.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Đó là khi chúng tôi học đại học, đêm hôm tôi lên cơn sốt cao phải nhập viện, Tần Duật gấp gáp phóng xe trong đêm.
Lúc đến bệnh viện cũng chẳng thèm chợp mắt mà ngồi bên giường nắm tay tôi cả đêm.
Tôi còn nghe y tá nói lại Tần Duật vừa nắm tay tôi vừa khóc, trách bản thân không chăm sóc tốt cho tôi.
Rốt cuộc Nhan Tĩnh tôi đã đi sai bước nào để đánh mất người con trai đó vậy?
Tình yêu cuối cùng vẫn không thắng nổi thời gian.
Tôi cứ tưởng bản thân nên quay lại nước ngoài rồi có lẽ tôi không giành nổi với Quách Phương.
Vậy mà đùng một cái tin tức Tần Duật và Quách Phương ly hôn truyền ra.
Cũng mấy tháng sau đó Tần Duật mới tìm đến tôi.
Chúng tôi quay lại như cũ tựa hồ chưa từng có cuộc chia tay nào.
Anh của bây giờ đã không còn bồng bột, sốc nổi như trước.
Anh cho tôi cảm giác được yêu một người đàn ông trưởng thành nhưng cũng đồng thời cho tôi cảm giác người đàn ông trưởng thành đó không hề yêu tôi mà chỉ đơn giản cần một người ở bên.
Tôi hỏi Tần Duật anh có muốn kết hôn với tôi không anh lại chần chừ bảo đợi thêm một thời gian nữa đi.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Thỉnh thoảng Tần Duật rất hay nhìn tôi bằng ánh mắt đăm chiêu, nói say đắm thì không đúng.
Tàn nhẫn nhất chính là tôi nhận ra anh thông qua tôi để nhìn một người khác.
Vậy mà tôi vẫn cứ ngu ngốc hi vọng từng chút một.
Có lẽ tôi nhận ra đã yêu anh quá trễ cho nên không còn kịp để vãn hồi tất cả.
Ngày anh bỏ lại tôi trên giường, cơ thể trần trụi quấn tạm một chiếc chăn, tôi đã triệt để tin rằng Tần Duật cuối cùng cũng thay lòng đổi dạ.
Nhìn ảnh cưới còn treo trên tường, nước mắt của tôi chậm rãi rơi xuống.
Tôi bật cười, cũng không biết mình cười vì điều gì.
Cười vì bản thân thua cuộc, hay cười cho một Nhan Tĩnh tự cho là mình thông minh, sáng suốt cũng có ngày trở thành một người phụ nữ ngu ngốc như Quách Phương vì tình yêu mà mất đi lý trí.
Nhặt hết quần áo dưới sàn, tôi bình tĩnh sửa sang bản thân trong gương không quên thoa lại lớp son đã bị lem luốt.
Tôi nhắn cho anh một tin hỏi lại: “Tần Duật anh có muốn kết hôn với em không?” Hơn một tiếng sau Tần Duật mới trả lời tin nhắn tôi: “Nhan Tĩnh, xin lỗi! Anh không thể.”
Tôi thở ra một hơi rồi rời khỏi căn nhà của Tần Duật và Quách Phương.
Mong cho anh sẽ tìm thấy cô ta cũng mong anh có thể thành toàn với tình yêu của đời mình.
Bởi tôi biết cho dù Quách Phương có rời đi mà trái tim của Tần Duật đã không còn mãi một chỗ bên cạnh tôi thì có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Lẽ ra tôi nên rõ ràng ngay từ đầu rằng tôi và Tần Duật đã không thể quay lại như trước đây được nữa, cố chấp chỉ càng khiến mọi chuyện tệ hơn, chẳng ai được hạnh phúc.
Thế nhưng Quách Phương, tại sao cô lại chết? Ngay lúc ván bài này đã ghi tên người chiến thắng cô lại rời khỏi thế giới này.
Nực cười biết bao nhiêu.
Cái chết của cô không khác nào châm ngòi cho một quả bom đã được cài sẵn.
Cha mẹ đau khổ, hối hận muộn màng.
Tần Duật cũng lâm vào tuyệt vọng cùng cực.
Anh ấy đã tìm cô rất lâu, đổi lại chỉ có một cái xác lạnh lẽo.
Tôi cứ hay nói ông trời ưu ái cô hơn tôi.
Nhưng thật ra từ đầu đến cuối cô vẫn luôn luôn là kẻ đáng thương nhất.
Tất cả tình yêu mà cô xứng đáng nhận được lại chỉ xuất hiện khi cô chết đi.
Quách Phương, cô có hận không?
Tôi, Tần Duật, cha mẹ nuôi, cô có hận chúng tôi không?
Tôi có lỗi với cô, Quách Phương.
Kể cả cô không muốn trả thù chúng tôi thì báo ứng cũng đã tìm đến từng người một.
Sức khỏe của cha mẹ nuôi dần dần yếu đi.
Tần Duật mơ mơ hồ hồ, tinh thần sa sút.
Ngày tôi kết hôn, suýt nữa đã không nhận ra Tần Duật.
Anh ấy trông tệ lắm.
Trước khi vào lễ đường với chú rể, tôi đã không nhịn được hỏi Tần Duật một câu: “Bốn năm trước, sau khi Quách Phương mất anh không đồng ý kết hôn với em là vì ân hận với Quách Phương hay đã yêu cô ấy?”
Tần Duật cười nhạt: “Hiện giờ em đã có hạnh phúc mới rồi, hỏi những điều này quan trọng sao?”
Tôi nhìn anh không chớp mắt, bình thản đáp: “Tần Duật, hạnh phúc của em sớm đã thuộc về người khác rồi.”
“Ừ, hạnh phúc của anh cũng không còn nữa.”
Quách Phương ơi Quách Phương, chúng ta đều đã xuất hiện sai thời điểm cả rồi kể cả rời đi cũng thế.
Quách Phương, có lẽ tôi hiểu cảm giác ngủ với người bên gối nhưng trong lòng họ lưu giữ một hình bóng khác là thế nào rồi.
Chồng tôi ngoại tình với người yêu cũ của anh ta.
Loại phụ nữ không nghề nghiệp, học thức nửa vời chỉ được cái vẻ ngoài non nớt, ngây thơ.
Tôi cũng chẳng hiểu đàn ông nghĩ gì nữa.
Anh ta trách tôi quá cuồng công việc, chẳng chịu xuống bếp nấu cho anh ta một bữa cơm.
Trách tôi thường ngày làm việc quá mức dứt khoát chẳng được một phần dịu dàng như người yêu cũ của anh ta cho nên anh ta mới ngoại tình.
Chắc anh ta không biết Quách Phương cô từ chối làm việc bên ngoài, cam tâm tình nguyện chôn vùi thanh xuân của mình trong xó bếp để chăm nom cuộc sống gia đình nhưng Tần Duật vẫn cứ lưu luyến tôi đấy thay.
Đàn ông ấy à chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.
Đã là người anh ta yêu thì làm gì anh ta cũng thấy hạnh phúc còn không yêu có làm bao nhiêu cũng không đủ.
Tần Duật cũng tự sát rồi.
Ngay lúc không còn ai nhớ đến cái tên Quách Phương, vậy mà anh ấy lại tự sát.
Yêu quá sao? Hay bị nỗi ám ảnh về cô dày vò.
Quách Phương, tôi cảm thấy cô cũng thật đáng sợ.
Cái chết của cô khiến tất cả đều lâm vào bi kịch.
Tôi cũng chẳng thấy hạnh phúc.
Quách Phương, tôi phải đi rồi.
Về nơi tôi thuộc về.
Còn cô? Cô đã đến một thế giới tốt đẹp hơn chưa? Tôi mong là rồi.
Xin lỗi vì tất cả..