Vứt thi thể ba kẻ cướp ở đó, người Giang Ly, Tuyết Linh, Lạc Hàm không ngừng chạy
Khoảng giờ sau, nhìn thấy phía xa xa xuất hiện một ngọn nui trụi lủi, khắp nơi nham thạch tối đen, không có bất kỳ bóng cây nào, tuy nhiên phía dưới lại có huyệt động thật sâu, không biết thông tới đâu.
Đây là nơi ở của kẻ cướp.
Giang Lưu thông qua tâm linh khống chế thôi miên, đã biết được từ trong bộ não của họ.
Cao thủ nhập định thôi miên, vô cùng kỳ diệu, tâm linh đối thoại, lấy tâm truyền tâm.
- Đó chính là sơn động mà bọn cướp ở, chúng ta vào đi, ở lâu dưới thời tiết nóng nực cũng sắp không chịu nổi rồi. Giang Ly cũng cảm thấy làn da nóng bỏng đau đớn, mặc dù hắn có sinh mạng lực đạt đến , nhưng dù sao cũng là máu thịt, nếu ở đây phơi nắng một ngày, làn da sẽ từng mảng rơi xuống, bị phơi nắng chết.
Nhiệt độ độ không phải nói chơi.
Nếu mỗi ngày trên địa cầu cũng là nhiệt độ này, nhân loại đã sớm bị thiêu chết.
- Nhìn xem, đó là cái gì? Tuyết Linh kinh hô.
Ba người bay nhanh tới gần sơn động, liền nhìn thấy trên cửa hang rơi vãi một ít máu và quần áo, còn có cánh tay đứt rời, dường như bị người lôi xuống.
- Đây là cánh tay của thí sinh của đại học Tinh Không. Giang Ly thở dài: - Bọn họ bị người bắt giết, lôi về đây, sợ rằng đã bị ăn hết chỉ còn cánh tay.
Trên La Sát Tinh, đồ ăn thiếu thốn, ăn uống tuyệt đối là việc lớn, người ăn thịt người là chuyện bình thường. Những phạm nhân bị lưu đày kia đều không phải là thứ tốt đẹp gì, có thể sống sót cũng là những kẻ vô cùng hung tàn.
Thí sinh của đại học Tinh Không bị bọn họ bắt được, một đám làn da mịn màng, tuyệt đối là bữa ăn ngon, chỗ thịt còn lại để dưới ánh mặt trời nướng, chính là một bữa mỹ thực.
Hơn nữa, những thí sinh này đều dùng linh dược lớn lên, ăn thịt của bọn họ cũng rất bổ.
Giang Ly thậm chí hoài nghi, có những học sinh trong tình huống thiếu tiếp viện, sẽ giết chết bạn học, ăn thịt của bạn học.
Trận thi đầu của đại học Tinh Không là tiến hành trên La Sát Tinh, chính là để cho người ta cảm thấy sự tàn nhẫn của máu tanh, tất cả đều lấy sinh tồn làm mục đích.
Nhân loại trong vũ trụ, mục tiêu đầu tiên cũng là sống sót.
- Bên trong huyệt động này, không chỉ có tên cướp ở, còn có những nhân vật lợi hại khác! Đến những thí sinh đến hồ nước lấy nước đều bị giết chết, lôi về đây ăn thịt, chúng ta nhất định phải cẩn thận! Tuyết Linh nhíu mày, cô cũng rất xem trọng sinh tử, không còn là cô bé gái: - Hang động này chúng ta nhất định phải chiếm trước, bằng không buổi tối sẽ bị lạnh chết!
- Hồ nước kia mặc dù cách đây mấy chục km, mỗi ngày đi lấy nước rất không thuận tiện, nhưng hang động này lại cách hồ nước rất gần, chúng ta chiếm cứ huyệt động này, cũng có thể có rất nhiều người đến cướp. Lạc Hàm biết tình thế ác liệt.
Trong phạm vi vài chục km gần hồ nước đều là nham thạch trụi lủi, hang động gần nhất đương nhiên sẽ phải cướp giật.
Kẻ cướp, học sinh đều sẽ đến tranh cướp nơi này, sống qua ngày tháng gian khổ.
Điểm mấu chốt nhất trên La Sát Tinh chính là, ngày thứ nhất nhất định phải đến được chỗ ẩn thân, nếu không nhất định sẽ chết.
Mỗi một chỗ ẩn nấp, đều ẩn chứa vô số máu tươi và sinh mạng.
- Bây giờ chúng ta làm thế nào? Đi vào hang động chứ? Ở bên ngoài nóng như vậy, tôi đã sắp ngất rồi. Tuyết Linh biết, tiếp tục phơi nắng tiếng đồng hồ nữa, sợ rằng cô sẽ ngã xuống đất.
- Không cần sợ, bên trong nhất định có kẻ cướp, đang đợi chúng ta đi vào! Đáng tiếc là, bọn họ không biết tôi là một thôi miên sư trung cấp. Trên mặt Giang Ly hiện rõ nụ cười lạnh, đột nhiên phát ra tiếng thét dài, oanh kích vào trong động.
Tiếng thét này như một con rồng công kích vào, toàn bộ núi đá đều rung động, núi đá cực lớn kêu lên, Lạc Hàm và Tuyết Linh bịt kín lỗ tai, vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bọn họ tưởng tượng ra, người trong động nghe thấy âm thanh này sợ rằng sẽ bị đánh chết.
Âm thanh trong Đại Đế Lôi Ấn, như sấm sét giữa trời quang, sấm dậy dữ dội.
- Đủ rồi!
Ầm ầm!
Một âm thanh từ trong truyền ra, âm thanh cuồn cuộn ngang với Giang Ly, một đòn xông ra.
Hai âm thanh va chạm vào nha, tạo thành một luồng gió xoáy.
Một người xuất hiện ở cửa động, toàn thân đầy vết máu, thân hình cao lớn, đầu tóc lôi thôi, che mất gần hết khuôn mặt, trên người mặc một bộ quần áo mới đầy máu, vừa nhìn là biết vừa lấy trên người những thí sinh dự thi.
Gã ta vừa xuất hiện, sát khí hung ác che đầy trời, Tuyết Linh và Lạc Hàm lập tức cảm giác nhiệt độ xung quanh hạ xuống, không ngờ có chút lạnh, cơ thể co ro lại.
Hơn nữa, sau lưng quái nhân tóc tai bù xù này, thấp thoáng có rất nhiều ác quỷ oan hồn chui ra, giống như, gã mang cả địa ngục đến.
- Lôi!
Giang Ly hai nắm chặt, tiếp tục lên tiếng.
Lôi diệt vạn ma.
Tất cả ảo giác toàn bộ biến mất.
- Không ngờ là cảnh giới nhập định? Quái nhân sửng sốt, trong cổ họng phát ra âm thanh như kim loại ma sát: - Thí sinh của đại học Tinh Không, không ngờ lại có người bước vào cảnh giới Nhập định? Thật là ngạc nhiên....
- Ông là tội phạm? Thôi mien sư? Giang Ly vừa nhìn khí thế trên người quái nhân liền biết đối phương là thôi mien sư, hơn nữa còn hơn cả Cổ Hùng, Sở Sơn.
- Tội phạm? Hừm! Quái nhân rẽ mái tóc ra, lộ ra một khuôn mặt, bộ dạng ước chừng khoảng tuổi, là một lão già, trên miệng vẫn còn vết máu, hiển nhiên vừa mới ăn thịt người: - Không sai, ta là tội phạm, cậu là thí sinh nhân loại trên địa cầu đúng không.
- Đúng vậy. Giang Ly không hề manh động, bởi vì hắn cảm thấy thực lực của quái nhân này rất mạnh!
- Ta vốn là người trên Hỏa tinh, quê quán trên Địa cầu. Quái nhân dường như có hứng thú nói chuyện với Giang Ly.
- Vô nghĩa, bất cứ ai đều có nguồn gốc từ Địa cầu. Giang Ly bĩu môi:
- Ánh mắt của ông không mấy lương thiện, ông muốn ăn hết chúng tôi đúng không?
- Đúng vậy. Quái nhân thẳng thắn nói: - Cậu rất mạnh, từ trước tới nay ta chưa từng thấy học sinh nào mạnh như cậu, cậu nhất định đã dùng các loại linh dược trong thời gian dài, hoặc là... Gã ta ngửi xem: - Thiên địa linh khí? Cậu hấp thu qua linh thạch? Máu thịt thật ngon, nếu ăn thịt của cậu vào, có thể bổ sung thể năng tiêu hao nhiều năm của ta.
Hoàn cảnh trên La Sát Tinh ác liệt như vậy, ở lâu ngày sẽ có tổn thương rất lớn đối với cơ thể.
- Ông không ăn được tôi đâu, mọi người đều là thôi miên sư trung cấp, hơn nữa sinh mạng lực của tôi đã đạt đến . Ông có lẽ cũng như vậy, hoặc là mạnh hơn tôi một chút. Giang Ly nhìn xuyên tất cả: - Cho nên, để cho chúng tôi ở trong động này, nước sông không phạm nước giếng.
- Không thành vấn đề.
Lão già quái nhân nghiêng người, để cho người bọn họ đi vào: - Ở bên ngoài phơi nắng, nửa giờ đồng hồ cũng không chịu nổi, mỗi một chút thể lực trên La Sát Tinh đều vô cùng quý báu, hà tất phải lãng phí vào cuộc tranh đấu vô vị bên trên?
- Chúng ta đã thỏa thuận rồi, không can thiệp chuyện của nhau! Giang Ly gật gật đầu, đưa tay đón Lạc Hàm và Tuyết Linh: - Chúng ta vào trong thôi, hang động mát mẻ, trốn ở đây bảo toàn thể lực, ngày tháng còn dài.
Nói xong, hắn tới gần bên người lão già, lướt người mà qua.
Đột nhiên, ngay tại lúc hai người va vào nhau, Giang Ly một tiếng bạo rống, quyền ra như gió, xé rách đầu đối phương.
Còn lão quái nhân thì cười sặc sụa, liên tục chỉ tay, hướng về phía cổ họng của Giang Ly.
Đều là sát chiêu, cùng ra tay, ai cũng đều không tin ai.
Ầm!
Giang Ly thẳng đầu co rút cổ, quyền rơi xuống, phát ra một chiêu thức trong Đại Đế Phong Ấn, như gió trời đổi hướng. Còn quái nhân thì ngón tay gấp khúc, mạnh mẽ lùi về, một chưởng xoay tròn, giống như ma bàn.
Bát quái! Ma bàn âm dương chuyển!
Hai người hoàn toàn va vào nhau, đồng thời lùi ra sau, sức mạnh cực lớn công kích khiến Giang Ly liên tục lay động, đòn công kích vừa rồi, hắn cảm thấy sức mạnh của quái nhân quả thực vô cùng vô tận, võ học cổ xưa tinh túy khiến hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Còn hai mắt quái nhân như điện, cơ thể dựa vào tảng nham thạch, bên trên xuất hiện vết nứt nẻ.
- Người trẻ tuổi thật lợi hại. Trên miệng gãn xuất hiện nụ cười lạnh: - Ta bị lưu đày ở La Sát Tinh đã năm, lúc đến sinh mạng lực đã là ., năm nay thoái hóa thật ghê gớm, có lẽ vẫn còn lại .. Nhưng dựa vào kinh nghiệm võ học của ta, hoàn toàn có thể giết chết đối thủ cùng đẳng cấp. Kinh nghiệm võ học của cậu là học từ đâu? Căn bản không giống một học sinh, ta dường như nhìn thấy trên người ngươi có tinh hoa võ học hàng trăm năm trước.
- Môn võ học này của ta còn được chứ. Giang Ly cũng ầm thầm kinh hãi, võ học của quái nhân siêu việt xa hệ thống đại sư võ học, ra tay hòa hợp, khiến cho người ta vô cùng hứng thú.
Nếu mình không phải có được kinh nghiệm võ học trong mộng của xác khô, chỉ sợ một chiêu là đã bị đánh bại.
- Môn võ học này của cậu rất huyền ảo, đáng tiếc là vẫn mãi không thể giác ngộ ra sự tinh túy trong đó. Quái nhân liên tục cười lạnh: - Võ học thiên hạ xuất từ vương gia ta, Vương Thường Vinh ta có thể nói tinh thông tất cả mọi võ học của nhân loại! Môn võ học của cậu từ trước tới giờ lại chưa hề nhìn thấy, có chút giống Lôi pháp đạo gia, Thủ ấn Phật gia, tuy nhiên lại hoàn toàn không giống, mang hương vị của vũ trụ bí ẩn, đây có lẽ không phải là võ học Địa Cầu. Có phải đến từ hành tinh khác?
- Cái gì? Giang Ly chấn động, không ngờ quái nhân này lại lợi hại như vậy, không ngờ nháy mắt đã nhìn ra võ học của mình đến từ hành tinh khác.
- Vương gia? Ông là người của Vương gia, vậy vì sao lại bị lưu đày ở đây? Ông gọi là Vương Thường Vinh? Tôi chỉ biết một người tên là Vương Đạo Vinh.
Người họ Vương trong thiên hạ rất nhiều, nhưng duy chỉ có thế gia võ học, nhưng gia tộc được xưng danh" Thiên hạ võ học xuất Vương gia" chỉ có một, đó chính là hơn năm trước, gia tộc hoàng đế võ học Vương Siêu, vô số kiểu võ học mới, rèn luyện thân thể, tu luyện tâm linh đều là Vương gia đề xuất ra.
Thậm chí "lý luận tam giới" trong nền tảng tu luyện tâm linh cũng là ông ta đề ra.
Mặc dù Giang gia nắm giữ tinh luyện của Nhật Nguyệt Tinh Hoa, là gia tộc lớn được xưng danh gia tộc bá đạo, tuy nhiên so với Vương gia còn nhỏ hơn chút, bởi vì cao thủ tuyệt đỉnh trong Vương gia nhiều vô kể.
Thậm chí, có người đồn đại, lão tổ của Vương gia Vương Siêu vẫn còn sống.
Tuy nhiên ít nhất có năm chưa xuất hiện, ai cũng không biết ông ta có thể sống được bao lâu, đây có thể là lão cổ đồng từ thời đại quốc gia sống lại.
- Vương Đạo Vinh? Cùng một vai vế với ta? Vẫn chưa nghe qua, người của Vương gia quá nhiều, phân bố khắp các căn cứ của con người địa cầu. Mùi máu tanh của Vương Thường Vinh cũng không ngớt.
- Ông là bởi vì tham gia tổ chức phục quốc mà bị lưu đày ở La Sát Tinh đúng không. Giang Ly đột nhiên nói:
- Cũng có có phạm tội nghiêm trọng như vậy, mới có thể bị lưu dày và giày vò đau khổ như vậy.
- Phạm tội nghiêm trọng? Ta thấy cậu cũng là người của huyết thống Hoa Hạ, không ngờ lại nói tổ chức phục quốc là phạm tội nghiêm trọng? Vương Thường Vinh không hề để ý: - Sẽ có ngày, ta sẽ ra khỏi nơi này, bước ra khỏi lao tù, sẽ quay lại nhân thế lần nữa.