Mặt trời chiếu rọi xuống cát đá, mười học sinh chạy như bay, không ngừng lao nhanh.
Bảy người là người da trắng, ba người là người da vàng.
Trên đường đi, Giang Ly thấy rất nhiều thi thể học sinh, từng cỗ thi thể bị mặt trời chiếu rọi khô khốc nhìn mà giật mình.
Những học sinh này có người đang chạy đột nhiên bị cảm nắng ngã xuống, nhưng không đứng dậy được, trực tiếp bị chết. Có người thì lại bị người ta giết chết, cướp chất dinh dưỡng và nước.
Trong nơi này, bình nước cũng rất quan trọng, nếu như có thêm mấy cái bình nước, một lần rót đầy nước, như vậy cũng không cần đi đi lại lại hàng trăm cây số dưới nhiệt độ ° để lấy nước nữa.
Nguy hiểm trên đường đi lấy nước rất lớn, tiêu hao thể năng bị cảm nắng không nói, còn sẽ bị người ta vây giết nữa.
Giang Ly có thể trực tiếp mang theo mình mấy chục tấn nước, đây là ưu thế cực lớn.
Chạy được khoảng tiếng đồng hồ, Giang Ly mới nhìn thấy một số ngọn núi cao trơ trụi, phía dưới có rất nhiều hang động sâu.
Nếu không phải đằng sau có những học sinh này liên lụy, Giang Ly một tiếng đồng hồ đã đến được đây rồi.
- Chúng ta mau chóng tiến vào hang động đi, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời như này thật sự quá thống khổ. Henri vung tay lên, muốn dẫn mọi người nối đuôi nhau tiến sâu vào trong hang động nghỉ mát.
- Khoan đã.
Thân người Giang Ly khẽ động, một tay tụ Lôi ấn, một tay chỉ vào trong hang động hét lớn: - Đi ra!
Xoẹt xoẹt!
Một âm thanh sắc bén từ trong hang động truyền ra ngoài, một bóng đen lóe lên, dường như là một con dơi cực lớn, mang theo kình phong bén nhọn, vút qua. Sát khí nồng đậm từ trên bóng đen này hiện ra, khiến cho người ta cảm thấy có ma quỷ phủ xuống trần thế.
- La Sát thú?
Giang Ly trở tay bổ một nhát, hung hăng bổ lên thân thể của bóng đen này, với quyền kình một quyền này của hắn có thể đập dẹp đại thiết cầu, bóng đen này lại chỉ hét thảm một tiếng, đập lên mặt đá, sau đó trèo lên, phần phật phát uy.
Hắn lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của con La Sát thú này, giống người, đứng thẳng đi lại, ngũ quan rõ ràng, chỉ có điều trên mặt có mọc lân phiến, răng nanh giống như ma cà rồng trong phim ảnh, vô cùng dữ tợn.
Sau lưng còn có một đôi cánh đen nhánh, cường tráng mạnh mẽ, giống như tiếng lá sắt thép phát ra vậy.
- Quả nhiên giống ác ma. Bất kỳ ai nhìn thấy con La Sát thú cao m này, ấn tượng đầu tiên chính là ác ma trong địa ngục xuất hiện trong nhân gian.
Hơn nữa, La Sát thú trong đại não hình như có một suy nghĩ cực kỳ tàn nhẫn, muốn xé nát tất cả sinh vật tồn tại, vô cùng hung hãn, rõ ràng chặn lại thôi miên vừa nãy của Diệp Mặc, chỉ hơi bị choáng một chút rồi thôi.
Hơn nữa, với thủ đoạn lực sinh mệnh của hắn, dưới quyền này không ngờ lại không chết, có thể thấy thân thể con La Sát thú này cứng cỏi, quả thực đáng sợ.
La Sát thú nhe răng trợn mắt, đột nhiên bay lên không trung, dường như muốn bổ nhào xuống tấn công mọi người lần nữa. Lập tức, mọi người liền cảm thấy một luồng huyết tinh khí từ trên người nó phát ra.
- Lợi hại, không ngờ có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, con La Sát thú này trời sinh đã ẩn chứa năng lực thôi miên. Chẳng trách với thủ đoạn nhập định của mình cũng không thể nào thôi miên được nó, nhưng vẫn còn kém một chút, mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay của mình! Giang Ly mỉm cười, vô cùng lạnh nhạt, trong lòng thầm nghĩ: - Tao cũng không phải là Thôi miên sư trung cấp bình thường.
- Xuống đây cho tao!
Hắn đột nhiên vận chuyển Não vũ rụ, ánh mắt hư không sinh điện, lấy hắn làm trung tâm, một luồng tư duy chấn động phát ra, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường dường như nhìn thấy thân hình cao gần trăm nghìn trượng của hắn, tay như núi lớn, hướng về không trung bổ một trảo, bắt lấy con La Sát thú kia.
Lúc này, con La Sát thú vốn dĩ đang bay trên không trung quả thật giống như bị tóm chặt, không ngừng đấm đá, rơi xuống, cuối cùng rơi trên mặt đất, giãy vài cái, sau đó hai chân đạp một cái, chết luôn.
- Thôi miên khiến nó chí tử quả nhiên khó khăn hơn trăm lần so với thôi miên người bình thường Nhìn La Sát thú đã chết, Giang Ly vẻ mặt cũng không dễ coi, muốn dùng quyền cước giết con dã thú giống như ác ma này vô cùng khó khăn, chỉ có thôi miên mới có thể phá được thần kinh đại não của nó, nhưng cần tiêu hao rất nhiều lực tinh thần.
Hắn đánh giá một chút, não lực tiêu hao lúc thôi miên khoảng người chỉ có thể thôi miên được một con La Sát thú!
Với cảnh giới bây giờ của hắn, Niệm Sát - con La Sát thú cũng đã là cực hạn rồi, tiếp tục thêm nữa sẽ tổn thương đến tế bào não.
- Anh là Thôi miên sư? Hơn nữa còn là Thôi miên sư trung cấp? Henri nhìn con La Sát thú đã chết này, tròng mắt suýt chút nữa thì rơi ra: - Ban ngày là lúc con La Sát thú mạnh nhất, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, sức chiến đấu của con La Sát thú này sẽ tăng lên gấp bội! Còn ban đêm thì lại dễ đối phó hơn nhiều, anh không ngờ lại dễ dàng giết chết được nó vào ban ngày?
- Thì ra là vậy, chẳng trách sức chiến đấu lại cường hãn như vậy. Giang Ly bước lên nắm lấy con La Sát thú, chỉ cảm thấy thân thể của nó rất nặng, ngón tay gõ hai cái, không ngờ lại phát ra âm thanh như gõ vào kim loại, dường như là một pho tượng kim loại, không phải là thân thể máu thịt.
- Máu thịt của La Sát thú là một loại kim loại hoạt hóa, sau khi tinh luyện là nguyên liệu tốt để chế tạo chiến hạm và cơ giáp. Lạc Hàm bước lên kiểm tra kỹ càng nói: - Con người tại sao lại lập căn cứ trên La Sát tinh? Chính là nhắm trúng tài ngyên La Sát thú, nhưng đáng tiếc là rất khó bắt được nó. Nhất là trong mỗi mười nghìn con La Sát thú sẽ xuất hiện một con thú thủ lĩnh, tên La Sát vương, thứ này có thể phát ra phóng xạ tinh thần, khiến người ta sinh ra ảo giác không tự kiềm chế được, hơn nữa lực tấn công lại cực mạnh, cơ giáp bình thường không thể nào làm gì được, súng ống đường kính lớn bắn lên người nó cùng lắm chỉ tạo thành chút thương thế, nhưng máu thịt như kim loại lưu động trên người nó mau chóng sẽ khôi phục, chỉ cần hấp thu ánh sáng hằng tinh, nó liền có được năng lượng liên tục không ngừng.
- Trong cơ thể nó có một viên Cơ Hóa Nhục, là nơi ngưng tụ tinh hoa của toàn thân, bây giờ xem ra, không thể nào lấy ra được. Giang Ly năm ngón vồ lấy, muốn bóp nát con La Sát thú này, nhưng thi thể cực kỳ cứng rắn, kim cường cũng không thể nào cắt được chút dấu vết trên người nó, thở dài nói: - Xem ra chỉ đợi đêm đến nhiệt độ hạ thấp, máu thịt như kim loại này dần mềm đi, mới có thể lấy được Cơ Hóa Nhục trong cơ thể nó ra mà thôi.
La Sát thú có một đặc tính, chính là thích nhiệt độ cao, bên ngoài bất luận ánh sáng mặt trời mãnh liệt cỡ nào cũng không sợ, ngược lại lại cảm thấy thoải mái. Nhưng lại rất sợ rét sợ lạnh, khi rét lạnh máu thịt như kim loại trên người sẽ trở nên mềm hóa, thân thể cũng sẽ bị suy yếu.
- Trong hang động không còn nguy hiểm gì rồi. Giang Ly dẫn đầu chui xuống dưới, hắn dùng tư duy của mình quan sát một lượt, bên trong toàn bộ đều hiện rõ mồn một trước mắt.
Hang động này so với hang động mà Vương Thường Vinh ở cũng rộng rãi hơn, cho dù cách nơi lấy nước quá xa, đi đi lại lại mỗi ngày cũng mất hơn km.
Trong hang động tĩnh mịch, uốn éo lượn vòng như mê cung, có hang động thoáng chốc liền mở ra vài con đường, tiến vào trong đó rất dễ lạc đường.
Giang Ly lại mặc kệ, hắn căn bản sẽ không lạc đường, tư duy có thể quét ra bên ngoài, lấy bản thân làm trung tâm, tất cả các sự vật trong phạm vi km đều hiện rõ, như gương sáng chiếu vật, rõ mồn một.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền chui vào một căn phòng rộng lớn, khoảng - mét vuông, cao m, rất rộng, khắp nơi đều phủ cỏ khô, không biết là tên côn đồ nào cư trú trong này, bị đám học sinh kia giết xong cướp mất hang động này.
- Trong này thật thoải mái, thật tiếc là đi lấy nước không được tiện, buổi tối còn gặp phải La Sát thú tấn công, đêm qua đồng bạn của chúng tôi đã bị giết chết rất nhiều… Henri liền mang con La Sát thú bị giết chết kia vào, không được chiếu xạ ánh mặt trời, quả nhiên thân thể nó cũng đã mềm đi chút ít.
Giang Ly trong lòng khẽ động, cầm lấy một bình nước tưới lên người con La Sát thú, nhiệt độ lại hạ thấp hơn, hai tay hắn ra sức xé, lập tức thịt liền mở ra, quả nhiên tìm được một viên Cơ Hóa Nhục màu trắng tuyết bên trong, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, trong đó có chứa chất dinh dưỡng phong phú.
Móng tay hắn khẽ động, xé một miếng to bằng hạt đậu tương ném vào trong miệng, vào miệng liền tan ra, giống như ngọc dịch từ cổ họng tràn xuống dạ dày, tinh lực toàn thân dày đặc, thậm chí não lực tiêu hao khi giết con La Sát thú vừa nãy cũng được bổ sung được chút ít.
- Hai người cũng ăn một chút đi. Giang Ly lấy đưa cho Tuyết Linh và Lạc Hàm: - Thứ này mùi vị cũng không tệ.
Một miếng Cơ Hóa Nhục chỉ to bằng móng tay, ba người mỗi người ăn một miếng nhỏ đã hết rồi.
Henri và những học sinh kia nhìn mà nuốt nước bọt, chỉ có thể đứng một bên nhìn, vì con La Sát thú này là do Giang Ly giết, theo lý mà nói là do hắn hưởng thụ, hơn nữa buổi tối lại có lượng lớn La Sát thú đến tập kích, vẫn phải dựa vào Giang Ly để chặn lại. - Thứ này chất dinh dưỡng thật phong phú, hơn nữa rất có lợi cho tế bào đại não. Lạc Hàm ăn xong, lại giảng giải: - La Sát thú vốn dĩ am hiểu thôi miên, thi triển ảo giác, miếng Cơ Hóa Nhục nhỏ này thực tế đã hàm chứa tất cả năng lượng chuyển hóa khi hấp thu hằng tinh, trong đó protein, chất béo và lượng nước đều được nén lại, sinh ra biến dị, protein siêu cấp của con người căn bản không thể nào so sánh được với loại protein này.
- Lại nữa rồi… Tuyết Linh bất đắc dĩ, trêu đùa nói: - Tôi nói cậu không mệt sao? Vẫn còn phổ cập khoa học trong này.
Đôi mắt đẹp của Lạc Hàm trừng lên, làm bộ muốn bóp cổ Tuyết Linh.
Giang Ly vội vàng kéo hai cô ra, bật cười nói: - Được rồi, hai người cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Lúc trước Giang Ly cũng đã từng tiêm protein siêu cấp trăm nghìn Tinh nguyên một ống, thể năng tăng nhiều.
Nhưng loại protein siêu cấp đó căn bản không thể nào so sánh được với protein ẩn chứa trong Cơ Hóa Nhục của La Sát thú.
- Nước à! Không ngờ dùng nước quý giá như vậy để đi hạ nhiệt độ… Vài nữ học sinh da trắng nhìn thấy Giang Ly đổ một bình nước đi, đều có cảm giác phung phí của trời, tiếc nuối nói: - Lãng phí nước như này… đợi đến tối rồi, thân thể La Sát thú sẽ tự động mềm nhũn ra mà.
Giang Ly bình thản, không để ý đến mấy nữ học sinh da trắng kia, hắn có không gian tích trữ nước, không cần lo lắng nước sẽ hao hết, nhưng cũng không thể để lộ ra ngoài, đợi lát nữa lặng lẽ rót đầy một bình là được.
- Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi, cả ngày bị mặt trời chiếu rọi, mọi người cũng mệt rồi, phải giữ gìn thể năng, tối đến còn phải chiến đấu gian khổ nữa. Henri giao phó: - Chuẩn bị đá cho tốt, lấp cửa hang động lại, nếu không tối đến La Sát thú sẽ chen vào, chúng ta lại bị thảm sát như đêm qua đấy.
Cửa phòng này, chất đống rất nhiều đá, dùng đế chặn lối vào, La Sát thú sẽ không dễ dàng chui vào, nhưng không thể lấp kín bít, nếu không sẽ không có không khí mà thở.
Đương nhiên La Sát thú móng vuốt rất sắc bén, rất dễ có thể xé tan tảng đá lớn, nhưng dù sao cũng có thể hòa hoãn xung đột một chút.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ phòng đá đều yên tĩnh trở lại, Henri và sinh viên da trắng đều đang nghỉ ngơi. Còn Giang Ly cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, đợi màn đêm đang dần kéo đến.
Khoảng mấy tiếng đồng hồ sau, cả hang động hoàn toàn tối đen, gió lạnh gào thét bên ngoài.
Giang Ly cảm nhận được vô số sát khí bao phủ trời đất xuất hiện trên bầu trời, sát khí trực tiếp xông thẳng đến chân trời, thậm chí tràn vào trong hang đá, đích thị là đàn La Sát thú không nghi ngờ gì.
Quả nhiên, hàng nghìn vạn con La Sát thú chen chút vào, một khi tiến vào hang động liền chui vào bên trong, tìm nơi ấm áp ẩn náu, vừa vặn phòng đá nơi mà Giang Ly đang cư trú lại là nơi ấm áp nhất, hơn nữa còn có khí tức máu thịt tươi sống,
- Vào rồi! Mọi người cẩn thận!
Henri và các học sinh khác cũng chợt bừng tỉnh, hai mắt chằm chằm nhìn vào cửa hang bị đá phong kín, như sắp đối diện với đại địch.
Cánh cửa kia để lại một lỗ thủng, vừa vặn có thể để cho một con La Sát thú đi vào, như vậy La Sát thú ngay lập tức sẽ hướng về phía cửa động chui vào, sẽ không nghĩ tới việc phá đá.
- Mọi người, đi dùng thân thể của mình lấp cửa lại, không thể để cho nhiều La Sát thú xông vào trong đó! Henri vội vàng ra lệnh.
Lúc này, vèo một cái, một bóng đen từ lỗ thủng đó chui vào trong phòng đá, hai mắt không ngờ lại phát ra huyết quang giống như đá rubi